Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 94.2

Họ dạo vài vòng quanh hồ đại học P, ánh nắng chan hòa. Mới đầu tháng Mười, không khí Bắc Kinh vẫn còn vương chút hơi ấm, có một loài hoa vô danh vẫn đang nở rộ ven bờ hồ, từng chùm màu hồng rực rỡ nở đầy nhành cây, thậm chí còn che kín cả lá, vô cùng tươi tốt.

Rốt cuộc họ vẫn không thể vào thư viện. Hôm nay thầy thủ thư kiểm tra nghiêm ngặt, nhanh chóng chặn Từ Chí An ở ngoài: “Đây là thẻ sinh viên của cậu?”

Trần Hiểu Sâm đứng sau lưng liếc nhìn tấm thẻ màu cam nằm trong tay thầy, chàng trai với nụ cười hoàn hảo kia khác xa Từ Chí An nên muốn nói dối cũng khó. 

Từ Chí An cúi đầu xin lỗi thầy rồi hai người đành phải rời khỏi lối vào. Trần Hiểu Sâm ngẩng đầu ngắm nắng, nhìn tòa nhà lớn màu tro lặng lẽ tựa vào vùng trời xanh thẳm. Từ Chí An liên tục xin lỗi, cô nhẹ nhàng cười nói: “Em vốn không định vào trong.”

“Xem qua qua thôi mà, chẳng qua là vì nó rất nổi tiếng. Nhưng em lại chẳng đọc hiểu những quyển sách được lưu trữ trong đó, nên cần gì phải vào trong.”

Từ Chí An thở phào nhẹ nhõm, hỏi cô có muốn đi xem sân vận động tổ chim, cung thể thao dưới nước đang được xây hay đến những thắng cảnh xưa của Bắc Kinh như Hậu Hải rồi Lưu Ly Xưởng gì đó hay không. Cô mỉm cười lịch sự nói: “Anh cứ quyết đi, em sao cũng được.”

Ánh nắng phủ khắp người tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Lòng cô chợt vui vui, rồi lại bỗng dưng chán nản.

Một lúc lâu sau, Từ Chí An thở một hơi dài. Trần Hiểu Sâm đưa mắt nhìn phía trước, cũng chậm rãi ngáp một cái.

Bàn tay nắm lấy tay cô không biết đã buông ra từ bao giờ, Trần Hiểu Sâm dừng bước, lúc này họ đã đi tới cổng trường. 

“Đây là?”

“Cửa Tây, cũng được xem như cửa chính. Cùng chụp tấm ảnh đi.”

“Được thôi.”

Nhờ một sinh viên qua đường, hai người khoác vai nhau chụp một tấm ảnh tầm thường nhạt nhẽo. Từ Chí An mặt không biểu cảm, cổ áo phông lệch sang một bên, trên trán lấm tấm mồ hôi, Trần Hiểu Sâm nở nụ cười yếu ớt, cả đêm đi xe khiến quầng mắt cô thâm lại, mặt cũng bị đổ dầu. 

Từ Chí An chăm chú nhìn màn hình máy ảnh kĩ thuật số một lúc lâu. Trần Hiểu Sâm lấy làm lạ, bức ảnh như thế có gì đáng nghiên cứu đâu, nhưng cô vẫn không mở miệng thúc giục. 

“Hiểu Sâm, em không vui à?”

Cô ngạc nhiên: “Đâu có.”

“Vậy em có vui không?”

Cô khựng lại trong giây lát: “Rất vui mà.”

“Em đến đây khiến anh rất vui. Tối qua suýt nữa anh mất ngủ.”

Nhưng giọng điệu của Từ Chí An chẳng có vẻ gì là vui, thậm chí còn phảng phất sự chua xót. Trần Hiểu Sâm ngoảnh mặt đi, không muốn thừa nhận sự thương hại đang dâng lên trong lòng. Thương hại chính bạn trai của mình – nghe bi ai và nực cười biết bao, mà cô cũng chẳng có tư cách hay lập trường gì để nảy sinh sự thương hại đó.

Người khác yêu xa như thế nào? Hàng ngày không ngừng dùng tin nhắn, QQ nói với đối phương “em yêu anh”, “em nhớ anh”, “anh sống có tốt không”, “có ngoan không”, “có nhớ em không”, tới khi được nghỉ thì vội vã đặt vé thu dọn hành lý, thay nhau lao tới chỗ đối phương? Hoặc là nắm tay, ôm hôn?

Trần Hiểu Sâm nhận ra ngay bản thân cô cũng không hiểu rõ. 

Giữa họ tồn tại một lớp màng chắn rõ rệt nhưng không ai muốn phá vỡ. Từ Chí An ra sức đối tốt với cô, ngày nào cũng chờ cô trên QQ, sáng trưa chiều đều nhắn tin, hỏi han ân cần, vào những dịp nghỉ lễ đều về quê tới thăm cô ở trường cô theo học...

Ai cũng nói: “Bạn trai cậu tốt thật đấy.” Bạn cùng phòng ở giường trên tỏ ra bất bình, cho rằng Trần Hiểu Sâm và cô ta đều chỉ là hạng tầm phào như nhau, vì sao bạn trai của Trần Hiểu Sâm lại là một chàng trai vừa tài giỏi vừa si tinh như thế.

Tất cả đều nói với cô: “Cậu thật hạnh phúc, Từ Chí An tốt thật đấy.”

Ai cũng rót vào tai cô những lời ấy, khiến Trần Hiểu Sâm bỗng có ảo giác rằng đúng là cô nên yêu anh, vì anh rất tốt. 

Dù sao cô cũng không phải là cô bé lọ lem ngây thơ hồn nhiên. Cô bé lọ lem không phải lọ lem thực sự, cô ấy là công chúa gặp nạn, ngoài việc bị ép làm việc nặng ra, mọi thứ thuộc về cô ấy đều hoàn hảo. 

Thế nên hơn ai hết Trần Hiểu Sâm hiểu rằng mình nên bằng lòng với thực tại. Cô tự nói với bản thân, phải sống an phận, dù sao cô đã có được quá nhiều thứ cần có, cuộc đời cô đã đạt chuẩn, không cần vì tham vọng háo thắng hay bất lực trước hiện thực mà sốt sắng tranh giành như người khác, thậm chí trong chuyện tình cảm cô cũng qua loa đến mức khiến người khác phát hờn.

Con người muốn sống yên ổn thì không thể giày vò mình, không nên nghĩ ngợi lung tung. Trên đời này liệu có bao nhiêu cô dâu có thể xách váy bỏ chạy khỏi đám cưới?

Khi cô lên QQ, Từ Chí An cho cô hay sinh viên trong khoa có tổ chức hoạt động vào ngày Quốc khánh nên không tới thăm cô được. Vì không thể đi nên giọng anh tràn đầy áy náy. Rõ ràng cô đã thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy sự áy náy của anh, cô lại không đành lòng. 

“Em đến Bắc Kinh gặp anh vậy.” Cô nói.

Hành động chẳng rõ có chân thành hay không ấy lại khiến anh vô cùng cảm động, vui vẻ gõ một loạt biểu tượng cảm xúc. Trần Hiểu Sâm im lặng, ngón tay lơ lửng trên bàn phím khẽ run lên, nhưng rồi cô vẫn thu lại. 

Sự quan tâm rẻ mạt này đã cho cô cái cớ để tự an ủi mình. Dù sao cô cũng đã hy sinh vì tình cảm này, cô cũng đang vun vén cho nó. 

Đi dạo qua loa khắp Bắc Kinh cả ngày trời, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Đồng hồ báo thức được hẹn giờ rất sớm. Trần Hiểu Sâm cố ý dậy sớm vì còn phải trang điểm nhẹ. Hoạt động hôm nay rất đặc biệt, cô không thể nhếch nhác thảm hại như hôm qua.

Nhưng tự nhận thức được bản thân mình đôi khi lại là một chuyện rất đau khổ. Trần Hiểu Sâm đứng đối diện trước gương, không thể không thừa nhận mình quá bình thường: vầng trán hơi to, lỗ chân lông hai bên cánh mũi cũng to, cằm hơi vuông, chỉ riêng đôi mắt là có thần, nhưng còn xa mới được xem là rung động lòng người. 

Đã lâu không bỏ công trang điểm, khoảnh khắc chạm vào hộp phấn, ngón tay cô khẽ run lên. Cô cố gắng lẩn tránh nguyên nhân mình chải chuốt cẩn thận. Mỗi lần nghĩ đến đây, đáy lòng cô lại trào lên cảm giác tội lỗi.

Từ Chí An tới đón Trần Hiểu Sâm. Đôi mắt anh ngời sáng, liên tục khen cô đẹp. 

Anh khen một câu, cô lại thấy buồn thêm một chút.

Khi họ đi taxi tới Hoan Lạc Cốc, những người khác đã tập hợp trước cửa. Trần Hiểu Sâm đi từ đằng xa tới, bỗng có cảm giác ngay cả dáng đi của mình cũng rất kỳ quặc.

Hôm nay ngoài Trần Hiểu Sâm và Từ Chí An ra, còn có cậu Năm, cậu Sáu ở cùng ký túc xá và bạn gái của họ, và cả Thịnh Hoài Nam.

Hôm qua khi thẻ sinh viên mà Từ Chí An cầm đi bị thầy giáo lấy mất, cô đã cố ý nhìn theo, thấy rõ ba chữ “Thịnh Hoài Nam” dù chữ rất nhỏ. 

“Đủ người rồi thì mau vào trong thôi,” Thịnh Hoài Nam mỉm cười chào hai người họ, “hôm nay đông du khách, mọi người phải chú ý đừng đi tách ra, phải thường xuyên vây quanh cái bóng đèn là tôi đấy nhé.”

Mọi người vui vẻ đi theo anh tới chỗ cổng soát vé. Từ Chí An nắm tay Trần Hiểu Sâm, cô thoáng né tránh như một phản xạ. 

Phản xạ của tội lỗi.

Dọc đường đi, dưới sự che đậy của bầu không khí náo nhiệt xung quanh và nhóm bạn đồng hành hoạt bát, sự trầm mặc của cô chẳng có gì lạ. Từ Chí An chỉ nắm tay chứ không hề ép cô phải nói chuyện với mọi người, còn bản thân anh lại nói rất hăng.

Thỉnh thoảng Trần Hiểu Sâm ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hưng phấn của Từ Chí An, cảm thấy có phần áy náy về sự lặng im đầy bối rối ngày hôm qua. 

Anh thích cô. Cô lại làm anh buồn. 

Từ qua tới giờ Trần Hiểu Sâm không hề nói đến chuyện về những người bạn cùng phòng với Từ Chí An vừa gặp hôm qua, cũng chưa từng hỏi cụ thể thông tin về họ. Trong bầu không khí có phần hơi ngột ngạt khi đi chơi thì đây có thể xem như một chủ đề rất hay, tạo cơ hội để Từ Chí An giới thiệu từng người cho cô, kể chuyện trong ký túc... Nhưng cô không hỏi, cũng chẳng thăm dò bất cứ một chi tiết gì, dù chỉ một câu cũng không. 

Cô không muốn làm chuyện có động cơ không thuần khiết. Cứ nghĩ đến cảnh Từ Chí An sẽ ra sức giới thiệu tường tận, lại mượn chuyện này để làm cô vui, Trần Hiểu Sâm lại cảm thấy tội lỗi vô cùng. 

Bạn gái của cậu Năm, cậu Sáu đều ăn mặc rất đẹp, khiến Trần Hiểu Sâm càng trở nên mộc mạc hơn. Xếp hàng mua vé, đi vào trong, bàn nhau xem đi xếp hàng trò nào trước... Một mình Thịnh Hoài Nam chỉ đạo tất cả, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy anh độc đoán. Từ đầu đến cuối anh vẫn giữ giọng điệu và thái độ bàn bạc, hỏi han ý kiến, song mỗi câu anh nói ra lại khiến người khác có cảm giác không cần lo lắng, cứ để anh quyết định là được. Nụ cười tươi hết sức thân thiện, nhưng chỉ có Trần Hiểu Sâm phát hiện ra anh luôn giữ khoảng cách nhất định với đoàn người đi cùng, giống như họ không ở trong cùng một tập thể. Hay nói cách khác, mọi thứ xung quanh, ánh mặt trời rực rỡ, đoàn du khách huyên náo, hòn giả sơn, hồ nước, tiếng hoan hô gào thét chói tai... và kể cả sáu người họ nữa, tất cả đều trở thành phông nền cho Thịnh Hoài Nam.

“Mê mẩn rồi à?” Cô tự cười nhạo mình. 

Chỉ là một chàng trai mặc sơ mi trắng, sạch sẽ, điển trai, lịch sự và nhã nhặn thôi mà.

Nhưng trên người anh ẩn chứa sức thu hút mãnh liệt, hoàn toàn khác với những người có tầm thường, biếng nhác như Trần Hiểu Sâm, khiến cô không thể không chăm chú dõi theo anh. 

Không phải cô chưa bao giờ gặp những anh chàng đẹp trai. Ở trường đại học của mình, cô từng bị bạn cùng phòng lôi đến sân vận động hoặc căng-tin nhìn trộm hotboy của khoa Kế toán, khi nằm tán gẫu cô cũng nghe họ bình luận, dùng đủ loại từ ngữ trong anime để phân loại các trai đẹp: mắt kính dịu dàng, núi băng thâm trầm... Nhưng trái tim biếng nhác của cô chưa bao giờ rung động dù chỉ là một chút. Trần Hiểu Sâm cũng đã từng thấy cán bộ trong hội sinh viên trông có vẻ bận tối mắt tối mũi mà vẫn có thể điều khiển, chỉ đạo một đám người bận rộn làm việc, thế nhưng cô vẫn chẳng hề có cảm giác ngưỡng mộ hay khâm phục.

Nếu muốn trở thành người như thế thì cô đã chẳng cam chịu sống cuộc đời bình dị như bây giờ.

Nhưng vào lúc này Trần Hiểu Sâm mới biết, cô an phận sống cuộc sống bình thường, chẳng qua là vì sức mê hoặc của vầng hào quang chưa đủ mạnh.

Chỉ một khoảnh khắc thôi, một khoảnh khắc là đủ để khiến người ta bị mê hoặc. Để rồi sau đó tầm mắt cứ ghim chặt lấy hình bóng ấy và không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì khác nữa.

Rất lâu về sau khi nhớ lại buổi sáng ngắn ngủi kia, Trần Hiểu Sâm vẫn cảm thấy bao cảm xúc bỗng chốc tràn đầy cơ thể, nhưng lại bị kìm nén, không thể bộc phát. Hèn mọn, hâm mộ, rung động, mừng rỡ, vô vọng... tất cả giống như một nguồn động lực vô hạn. Chẳng thể làm ngơ được nữa, Trần Hiểu Sâm chợt nhận ra những xúc cảm từng xuất hiện ở bạn cùng phòng và bị cô mỉa mai là sến sẩm, khờ khạo kia hóa ra không hề sến sẩm và khờ khạo chút nào.

“Anh chàng Thịnh Hoài Nam kia hình như rất hào hiệp, rất thích đứng ra chỉ huy.” Cô đã học được cách nói bóng nói gió.

“Hả? Hotboy của trường ấy à? Thôi đi, trường em đầy người đẹp trai hơn cậu ta.” Cô cũng học cách giấu đầu hở đuôi. 

Nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc tính hiếu kỳ vẫn nhấn chìm lương tâm.

Cô khẽ hỏi Từ Chí An, thỉnh thoảng làm như vô tình nhắc tới Thịnh Hoài Nam giữa một rừng chuyện phiếm về cậu Năm, cậu Sáu và bạn gái của họ, giữa những câu “trò phi thuyền này trẻ con quá”, “Trò này đáng yêu ghê”. Lớp vỏ bọc rất an toàn, rất bí mật nhưng khi nói ra miệng, cổ họng cô có chút ran rát.

Biết bạn gái bị chóng mặt không muốn ngồi thuyền hải tặc, Từ Chí An cũng một mực đòi ở dưới với cô, cuối cùng vẫn bị Trần Hiểu Sâm đẩy lên trên. 

“Chỉ có 3 phút thôi, không cần đứng đây với em, khó khăn lắm mới xếp hàng được, mau lên đi!”

Anh cười ngây ngô, ngồi vào ghế giữa tiếng trêu đùa: “Anh xem, chị dâu thương anh chưa kìa”. Cô xoay người lùi lại, chạy xuống cầu thang, đứng dưới đợi anh. 

Chuông điện vang lên, cô ngoảnh lại thì nhìn thấy Thịnh Hoài Nam hai tay đút túi, tựa người vào lan can hồ nhân tạo, hướng mặt về phía hồ, ngơ ngẩn nhìn gì đó. Cô đan tay đặt trước người, lặng lẽ đứng cách xa năm bước, cuối cùng cũng có thể đường hoàng ngắm anh.

Sau lưng là tiếng gió từ tàu hải tặc, tiếng thét chói tai của đám con gái giống như từng đợt thủy triều, tiếng nhạc phát ra từ đài phát thanh, tiếng nói cười của dòng người qua lại, tất cả trộn với nhau thành bầu không khí khói ầm ĩ. Mọi thứ đều náo nhiệt, chỉ có hai người họ là tĩnh lặng, nhưng nội tâm họ lại là hai thế giới rõ rệt, thậm chí Trần Hiểu Sâm có thể nhìn rõ bức tường ngăn cách vô hình giữa hai bên.

Ba phút thật ngắn ngủi mà cũng thật dài. 

Giống như cô nhìn thấy anh chỉ trong thoáng chốc mà thôi, nhưng dư âm cảm xúc sẽ kéo dài cả đời.

Gió thu dịu dàng làm rối tóc mái, Trần Hiểu Sâm cảm thấy một dòng suối ấm áp len lỏi trong trái tim mình. Ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên mặt hồ, mở ra một khoảng ánh sáng lấp lánh vô vọng nơi đáy mắt cô.

Cô sẽ nhớ. 

Nhớ mình đã nắm tay bạn trai, chuẩn bị đón lấy ánh nhìn của bạn trai, trưng ra nụ cười vui vẻ, nhưng khi ngồi chơi mỗi trò chơi lại tìm đủ cách làm như vô ý ngồi bên cạnh một người khác.

Nhớ cả buổi sáng cô đã nói bao nhiêu câu lạ lùng, hình như còn không nhiều bằng những câu cô đã nói với Từ Chí An suốt một năm hẹn hò… Tất cả chỉ là để che giấu đôi câu hỏi han về anh.

Nhớ trong ba phút bất động kia, xúc cảm cuồn cuộn trào dâng hóa thành ánh nhìn lặng thinh nhưng chăm chú, tạo ra cảm giác tồn tại mạnh mẽ, không còn mờ nhạt yếu ớt như trước kia.

Nhớ vậy thôi là đủ rồi. Cô làm theo anh, để hai tay trong túi, tựa người vào góc lan can cách anh rất xa, nhìn thẳng xuống mặt nước chói sáng cho đến khi khung cảnh trong tầm mắt hóa thành một khoảng mơ hồ.

Buổi trưa họ đến nhà hàng “Vương quốc kiến” tìm chỗ, cô ra ngoài nghe điện thoại của mẹ và chị gái, ra hiệu bảo Từ Chí An và mọi người vào trước, không cần đợi.

Mẹ cô cực kỳ ủng hộ chuyện tình cảm của con gái mình. Bạn cùng cấp Ba, biết nhau tường tận, lại là sinh viên ưu tú, tính tình thật thà chất phác... Dù vẫn theo thói quen căn dặn thêm rất nhiều chuyện về việc phải tự giữ mình, nhưng có thể nghe ra sự phấn khởi của bà qua từng câu chữ.

Trần Hiểu Sâm cười khổ, trả lời nhát gừng, khóe miệng hơi nhếch lên, đến khi điện thoại được chuyển tới tay chị gái thì không cần gượng gạo ứng phó nữa.

“Sao thế?” Chị gái nhận ra sự khác thường của cô. 

“Chị, nếu như... nếu như chị tìm được một đối tượng xem mắt, mọi thứ đều phù hợp, cũng chuẩn bị kết hôn rồi, nhưng vào lúc này, lúc này...”

“Làm sao?”

“Lúc này, Sendoh Akira* mà chị thích từ hồi cấp Một cho tới giờ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của chị, sau đó muốn đưa chị bỏ trốn, liệu chị có...”

(*Sendoh Akira: Nhân vật trong truyện tranh Slam Dunk.)

“Ha ha,” Đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười của chị, “em lại nghĩ lung tung rồi, liệu chị có làm gì cơ?”

“Liệu có... Liệu có...”

“Có.”

“Dạ?”

Giọng chị nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết: “Chị sẽ xách váy cưới, đá văng giày cao gót, không buồn ngoảnh đầu mà chạy theo Sendoh Akira.”

Không buồn ngoảnh đầu.

Trong lòng Trần Hiểu Sâm chợt sáng tỏ. 

“Gặp được Sendoh Akira rồi à?” Giọng chị pha lẫn chút trêu chọc. 

“Vâng.” Cô gật đầu không do dự. 

“Hiểu Sâm, lúc nãy có câu này chị chưa nói...”

“Em biết. Chỉ là nếu như thôi. Trên thực tế chị đã đợi bao năm rồi, Sendoh Akira đâu có tới rủ chị bỏ trốn.”

“Trên đời này không phải không có Sendoh Akira, chỉ là anh ta sẽ không kéo chị bỏ trốn, nên chị vẫn sẽ ngoan ngoãn đi xem mắt, lấy chồng.”

“Nhưng em thì khác.” Trần Hiểu Sâm đột ngột nhận ra, đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng nói mình khác biệt. 

Quan trọng là, liệu Sendoh Akira có kéo bạn bỏ trốn trong đám cưới của bạn hay không.

Quan trọng là, Trần Hiểu Sâm nhận ra người muốn kết hôn với cô dù có tốt đến đâu, một khi đối mặt với Sendoh Akira trong tưởng tượng kia, cô vẫn sẽ kiên quyết chọn cách đá văng giày cao gót, cao chạy xa bay cùng người trong giả thiết. Vậy thì dù giả thiết này có trở thành hiện thực hay không, cô cũng sẽ xách váy cưới, lao ra khỏi đám cưới vốn tràn ngập những lời chúc tụng.

Không hề ngoảnh đầu.

Lúc Trần Hiểu Sâm ngắt điện thoại đi vào nhà hàng thì mấy người kia đã ăn xong, Thịnh Hoài Nam không có ở đó. 

Họ đùa rằng Thịnh Hoài Nam đã bỏ lại sáu người họ, dẫn theo mỹ nữ và trẻ nhỏ chạy mất rồi.

Trần Hiểu Sâm cũng mỉm cười. 

Mỉm cười tạm biệt mọi người trong ánh hoàng hôn. 

Mỉm cười nói lời xin lỗi với Từ Chí An. 

Mỉm cười ngồi tàu hỏa quay về.

Khi đoàn tàu một lần nữa lao vào đêm đen, Trần Hiểu Sâm dùng áo khoác tạo tư thế dễ chịu cho mình, đầu tựa vào cửa kính, chầm chậm chìm vào giấc ngủ. 

Chàng trai ngồi dậy trên giường, cả khuôn mặt chìm trong nét mơ màng. Sự xuất hiện và biến mất của anh đều rất đột ngột, không lời từ biệt, ngắn ngủi đến mức khiến Trần Hiểu Sâm nhận ra cô không còn nhớ rõ gương mặt rất đẹp của anh nữa.

Anh chỉ nói với cô một câu duy nhất, “Xin chào.”

Như ánh sáng vụt qua làm lóa mắt cô. Để rồi sau đó cô có thể nhìn thấy rõ con đường dưới chân mình.

Cô không yêu người khác, nhưng phải giải thích với mọi người thế nào đây? Rằng đơn giản là vì cô chợt nhận thấy cảm giác xáy vách cưới, đi chân trần đón ánh mặt trời thật sự rất tuyệt vời.

Và cô sẽ tiếp tục chạy như thế. 
Bình Luận (0)
Comment