Thầm Yêu Thì Phải Thả Thính

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khi yêu thầm thì chỉ có thể tán tỉnh gián tiếp, nhưng khi đã yêu nhau, phải tán tỉnh trực tiếp.”

– Trích từ lời của Baicha –

Quả thật, P’Newt đã đi xếp hàng mua sữa tươi trân châu đường đen cho tôi, nhưng may mắn là đợt này quán có vẻ ít người hơn, nên P’New chỉ phải chờ khoảng năm phút. Sao P’New lại tốt bụng thế nhỉ? Dù tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại không cho tôi cầm ly của P’Chane đã mua.

Dù sao thì, việc ngồi giữa một bầy nam thần như này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ và ngại ngùng. Tôi nhìn quanh, thậm chí còn thấy nhiều sinh viên khoa y đang nhìn về phía bàn chúng tôi.

Tôi từ tốn cắt miếng bít tết cá hồi, khiến P’Newt, người đang ngồi cạnh tôi, hỏi:

“Em không thích sao, N’Cha?”

Tôi hơi giật mình.

“Không, không phải thế, nó rất ngon ạ,” tôi vội trả lời. Chỉ là tôi cảm thấy không quen với bầu không khí này thôi.

Nhưng khi tôi quay sang nhìn P’Newt… Wow~ Sao anh lại đẹp trai ngời ngời thế nhỉ? Ngay cả khi đang cắt bít tết, anh vẫn trông tuyệt vời.

“Đừng xao nhãng, Ai’Cha!” tôi tự nhủ. Tôi phải ăn hết phần cá hồi P’Newt đã mua cho tôi. Thế là, tôi hăng hái cắt và ăn bữa trưa của mình. Nó ngon tuyệt cú mèo, vì: một là tôi vốn đã thích cá hồi, hai là căn tin khoa y nấu món này quá đỉnh, ba là P’Newt mua cho tôi, và bốn là tôi đang ăn cùng P’Newt.

Không có miếng cá hồi nào ngon bằng miếng này, tôi thầm cười khúc khích, lén liếc nhìn P’Newt.

Đột nhiên, P’Chane, người đang ngồi ngay đối diện tôi, lên tiếng: “Nếu cá hồi không ngon, em có thể uống sữa tươi trân châu đường đen, nó ngon hơn đấy.”

Tôi suýt sặc miếng cá hồi.

“Ai’Chane!” P’Newt lớn tiếng với P’Chane.

“Sao hả? Đó là ly mày mua cho em ấy mà.” P’Chane nghiêng đầu.

“Bất cứ thứ gì tao mua cho em ấy đều ngon cả.” P’Newt cáu kỉnh bật lại P’Chane.

“Hahaha,” và P’Chane cứ thế cười.

Tôi vừa ăn cá hồi vừa nhìn P’Newt đang cau mày và P’Chane đang cười lớn.

“Này, Ai’Chane, lâu lắm rồi tao mới thấy mày cười nhiều thế đấy.”

P’Pae, người đang ăn tô mì thứ hai, hỏi.

“Thiệt hả, Ai’Pae?” P’Phoom chen vào. “Nhưng đây là lần đầu tiên tao thấy nó cười trong đời luôn!”

“À mà đúng rồi, tao cũng vừa thấy nó cãi nhau với Ai’Newt nữa. Bình thường hai đứa thân như sam mà.” P’Pae nói thêm.

P’Newt và P’Chane nhìn P’Pae nhưng không nói gì.

“Này, cái đó không gọi là cãi nhau đâu.” P’Phoom lắc đầu.

“Hả? Thế gọi là gì?” P’Pae hỏi.

“Ai’Chane đang… C H Ọ C,” P’Phoom đánh vần từng chữ một rõ ràng.

“Chọc ghẹo á?” P’Pae nói rồi quay sang P’Chane, người vừa ngừng cười.

“Mày đang chọc điên nó đấy, Ai’Chane.”

“Ừ đấy,” P’Chane cười mỉm.

“Giờ tao mới biết là mày thích làm Ai’Newt tức giận nha.” P’Pae rướn người, P’Newt liếc nhìn P’Pae không nói gì.

“Cái đó không gọi là tức giận đâu.” P’Phoom sửa lời.

“Hả? Thế thì gọi là gì?” P’Pae hỏi.

“Ai’Newt đang… cái gì đó gọi là… G… H… E… N…”

P’Phoom dừng lại ngay khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của P’Newt.

“Chúa ơi, tao đi vệ sinh đây, tạm biệt.” P’Phoom đột nhiên chạy biến.

“Khoan! Mày cứ thế mà đi hả? Chưa dọn dẹp chén đĩa gì hết!” P’Pae gọi vọng theo.

Tôi chỉ biết nhìn P’Newt, P’Chane và P’Pae với vẻ bối rối.

Hôm nay họ trông thật là… vui vẻ (?) tôi đoán vậy…

Tôi chỉ gặp P’Newt trong giờ ăn trưa vì anh có lớp học buổi chiều đến tận khuya. Thế nên, tôi về nhà trước. Thông thường, buổi chiều không có tiết học là khoảng thời gian yêu thích của tôi vì tôi có thể xem anime cả ngày mà không chán. Thế nhưng, hôm nay không được gặp P’Newt, lòng tôi lại thấy buồn bã.

Tôi thở dài khi tắt bộ anime thứ ba, sao tôi không thể xem chúng một cách hứng thú được chút nào?

Tôi kiểm tra giờ, đã năm giờ chiều rồi. Thời gian trôi qua quá chậm. Tôi chẳng biết làm gì, nên đi tắm rồi ăn tối cùng gia đình. Sau đó, tôi chỉ nằm dài trên giường, chán nản.

Tôi lại kiểm tra giờ lần nữa, đã tám giờ tối.

Đầu tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại – ‘P’Newt đang làm gì nhỉ?’ Sao tim tôi cứ mãi nhớ anh? Tôi không thể tận hưởng những thói quen bình thường của mình – ngay cả bộ anime yêu thích cũng chẳng còn thú vị.

Tôi mở Facebook và khung chat với P’Newt. Tôi biết anh đang học và không hề có ý định làm phiền, nhưng tôi không thể kiềm lòng được. Vì anh đang bận, nên tôi đành tự thỏa mãn bằng cách tưởng tượng mình đang nói chuyện với anh.

P’Newt, em cô đơn quá. Nhớ anh nhiều lắm.

Tôi vừa gõ xong nhưng chưa gửi.

Tôi thở dài và đặt điện thoại lên giường.

Chán. Chán. Chán. Chán.

Ngoài P’Newt ra, chẳng có gì thú vị cả. Tôi muốn gặp anh quá đi mất.

Tôi lại mở điện thoại, kiểm tra xem P’Newt có onl không, nhưng anh ấy vẫn offline.

‘Chắc lớp anh chưa kết thúc rồi’ tôi buồn bã nghĩ.

Tôi định xóa tin nhắn và đi ngủ, nhưng không may thay…

Ai’Cha vẫn là Ai’Cha như mọi khi. Mọi người đoán xem tôi đã làm gì nào?

Tôi đã bấm nhầm nút! Chết tiệt!

Chanin Kunlakant: P’Newt, em cô đơn quá. Nhớ anh nhiều lắm.

Thay vì xóa đi, tôi lại lỡ tay gửi mất.

“Sao mình lại hậu đậu thế này chứ?!” Tôi chỉ biết tự trách sự ngu ngốc của mình. Thật sự tôi muốn đập đầu vào tường quá.

Dù sao thì, P’Newt cũng sẽ mất một lúc lâu để trả lời, nên lúc đó có lẽ tôi đã tự tha thứ cho sự hậu đậu của mình rồi.

Tôi nằm xuống giường, nhưng rồi điện thoại tôi rung lên, khiến tôi bật dậy.

Kritanai Newt Akarawaranon: Anh cũng nhớ em.

P’Newt trả lời tôi! Khoan đã, anh vẫn còn đang trong lớp mà?

Nhưng anh nói anh cũng nhớ tôi ~

Tôi thấy tim mình tan chảy.

Chanin Kunlakant: Sao anh trả lời em được vậy? O_O

Chanin Kunlakant: Em có làm phiền anh không?

Kritanai Newt Akarawaranon: À, anh còn đang trong lớp thực hành.

Kritanai Newt Akarawaranon: Nhưng anh thấy tin nhắn của em, nên anh tranh thủ nghỉ giải lao một lát, để các bạn khác làm tiếp.

Kritanai Newt Akarawaranon: Nhưng sắp xong rồi 

Chanin Kunlakant: Ồ, vậy ạ, lớp anh chín giờ tối mới xong, đúng không?

Kritanai Newt Akarawaranon: Ừ, em muốn nói chuyện với anh hả?

Chanin Kunlakant: Em muốn ạ.

Kritanai Newt Akarawaranon: Có chuyện gì gấp không?

Chanin Kunlakant: Không ạ, chỉ muốn nói chuyện thôi.

Kritanai Newt Akarawaranon: Hử? Em ổn chứ?

Chanin Kunlakant: Chỉ là nhớ anh thôi.

Chanin Kunlakant: (Gửi sticker khóc lóc)

Tôi gõ mà không hề thấy ngại ngùng. Tôi đã cô đơn cả ngày trời đến mức vứt hết liêm sỉ rồi.

Kritanai Newt Akarawaranon: Được rồi, anh sẽ dọn dẹp phòng thí nghiệm, rồi sẽ gọi cho em trong nửa tiếng nữa.

Kritanai Newt Akarawaranon: Đừng khóc vội nhé, đợi anh.

Chanin Kunlakant: Vâng ạ.

Vì P’Newt trả lời như thế, tôi chỉ biết nằm trên giường. Thật là ngượng chín mặt khi tôi lại thúc giục anh nói chuyện với tôi, nhưng đồng thời, tôi cũng vui sướng khi anh hứa sẽ gọi lại cho tôi sau.

Tôi đọc lại ghi chú bài giảng để giết thời gian. Nhưng cứ mỗi năm phút tôi lại kiểm tra đồng hồ một lần, cho đến khi nghe thấy điện thoại rung lên. Tôi bật dậy đầy phấn khích.

P’Newt đang gọi đến.

Tôi hít một hơi sâu và nhận cuộc gọi.

“P’Newt…” Tôi gọi tên anh ấy.

“Sao thế N’Cha? Em ổn không?”

“Em không biết em bị làm sao nữa.” Tôi chọc chăn ga gối đệm của mình. “Hôm nay chán quá.”

“Anh hiểu. Thế này nhé, ngày mai anh không có lớp buổi tối, chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé?”

Nghe thấy thế, tôi bỗng thấy vui sướng.

“Thật ạ? Đi đâu ạ?”

“Anh có một phiếu giảm giá miễn phí, quà tặng của trường đại học dành cho sinh viên xuất sắc.”

Wow! Tôi há hốc mồm. Ước gì tôi cũng được sinh ra là một thiên tài như anh ấy. Ngay cả trường đại học cũng ưu đãi cho những sinh viên thông minh. Nhưng được sinh ra là Baicha, bạn trai của P’Newt, cũng may mắn không kém – tôi cũng được hưởng đặc quyền này. Tôi thầm nghĩ một cách ngượng ngùng.

“Phiếu gì thế ạ?”

“À, xin lỗi, anh không nhớ tên quán cà phê, anh sẽ kiểm tra lại khi về đến ký túc xá. Đợi anh một lát nhé, N’Cha.”

Anh giữ cuộc gọi, nhưng tôi vẫnnghe thấy tiếng nói chuyện. P’Newt chào tạm biệt bạn bè, P’Chane nói, “Gửi lời chào đến đàn em nhé,” và P’Pae trêu chọc anh, “vừa tan lớp là gọi điện cho bạn trai liền.” P’Phoom cũng than phiền rằng P’Newt cũng sến súa không kém P’Pae.

Sau đó, P’Newt quay lại cuộc gọi.

“Anh về rồi đây. Anh sẽ mang phiếu đi vào ngày mai, nhỡ em hứng thú.”

“Cảm ơn ạ, P’Newt,” tôi nói.

Nghĩ đến việc ngày mai có thể gặp anh ấy, tôi thực sự muốn nhảy cẫng lên và tua nhanh thời gian.

Nhưng… vẫn còn nhiều giờ nữa. Bây giờ tôi đã hiểu cảm giác nhớ nhung một người là như thế nào.

“N’Cha, sao em lại thở dài?”

“Em không biết,” tôi nói. “Gần một ngày nữa em mới gặp lại anh được.”

“Anh hiểu. Anh có thể giúp gì cho em đây?”

“Anh có thể làm cho em ngừng nhớ anh không?” Tôi năn nỉ anh ấy.

“Hahaha, được thôi, em muốn anh làm gì nào?”

“Không biết nữa, bất cứ điều gì.” Tôi chọc chọc chiếc gối.

“Hmmm…” P’Newt suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Em đặt điện thoại gần tai đi.”

“Ưm,” tôi làm theo lời anh ấy và tự hỏi anh ấy định làm gì.

“Nghe cho rõ nhé, anh sẽ chỉ nói một lần thôi.”

“Vâng ạ.”

Rồi, anh thì thầm nhẹ nhàng: “Anh yêu em, N’Cha.”

Tôi bất ngờ đánh rơi điện thoại xuống giường.

Anh ấy nói rằng anh ấy yêu tôi.

“Ahhhh!” Tôi hét vào gối, quên mất rằng P’Newt vẫn còn đang ở đầu dây bên kia.

“Hahaha, em đang làm gì thế? Em có nghe thấy anh nói không?”

Ôi không, tôi quên mất anh vẫn còn đó.

“Em nghe rồi ạ.”

“Còn em thì sao?”

“Em ạ?” Tim tôi run lên, giọng nói cũng thế.

“Ừ, em có yêu anh không?”

Sao anh lại đột ngột hỏi vậy? Tôi ngượng chín cả người.

“Ưm.” Tôi không thể nói lớn được.

“Ưm là sao?”

“Ưm, yêu… cũng yêu ạ.”

“Thật không?”

“Vâng.”

“Vậy thì ngày mai, khi chúng ta gặp nhau…”

Giọng anh thật dễ nghe.

“Anh có thể ôm em không?”

“Ưm ưm.”

Ôi không, anh ấy lại làm tôi nhớ anh ấy nhiều hơn nữa. Tôi phải làm sao đây ~

Hôm nay sau khi tan học, P’Newt nhắn tin bảo tôi đợi ở trường, anh sẽ đưa tôi đến quán cà phê mà anh ấy có phiếu giảm giá.

“Đợi P’Newt hả?” Ton hỏi, tôi gật đầu.

“Wow, ghen tị quá đi.” Ton nói và tôi không thể không trêu lại nó.

“Sao mày không kiếm một người đi?”

“À, ừm.” Ton gãi đầu.

“Hôm nào mình cũng bận làm thêm rồi. Nhưng mình khá thích công việc của bản thân, nó làm mình không thấy cô đơn. Chúc may mắn nha, Cha, chúc cậu đi hẹn hò vui vẻ với P’Newt!”

“Tạm biệt Ton, chúc mày làm việc tốt nha,” tôi chào tạm biệt nó.

Tôi hơi ngượng với từ ‘hẹn hò’ và thậm chí còn nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua với P’Newt. Mặt tôi càng đỏ gay hơn.

Hôm nay tôi lại đeo kính áp tròng. Tôi đang nghĩ, nếu loại dùng một lần hết, tôi có thể thử mua loại dùng hàng tháng xem có hợp không.

“N’Cha ơi.”

Tôi giật mình khi nghe thấy giọng anh ấy, anh ấy đang chạy về phía tôi.

Wow, P’Newt trong bộ đồng phục đại học, vừa chạy vừa trông như một vận động viên thật là một cảnh tượng tuyệt vời.

Dáng người anh quá hoàn hảo. Nhìn xem, vẻ ngoài của anh thậm chí còn thu hút nhiều nữ sinh ở khoa tôi.

“Sao anh lại chạy vậy?” Tôi đứng dậy chờ anh.

“À,” anh xoa cổ. “Anh sợ em phải đợi lâu quá.”

“Không lâu đâu,” tôi nói. “Lớp em vừa tan vài phút trước thôi.”

“Thật sao? Nhẹ cả người.” P’Newt mỉm cười với tôi, nụ cười có thể g**t ch*t trái tim tôi.

“À, về quán cà phê anh đã nhắc đến, nó gần Sukhumvit [1], không xa ga tàu điện trên không đâu,” P’Newt nói trong khi đưa cho tôi tấm phiếu giảm giá.

[31] Sukhumvit: Khu phố hiện đại, sầm uất và quốc tế nhất Bangkok, nổi tiếng về mua sắm (Terminal 21, EmQuartier), ẩm thực đa dạng, và cuộc sống về đêm sôi động (rất nhiều quán bar, club, rooftop bar). Nó có hệ thống tàu điện BTS chạy dọc, giúp việc di chuyển rất thuận tiện.

“Nhưng giờ này chắc chắn là giờ cao điểm, kẹt xe lắm. Anh nghĩ chúng ta nên đi BTS.”

Tôi nhìn vào tấm phiếu được ép nhựa. Trông nó thật sang trọng.

Tên quán cà phê là ‘Time for Tea’ với logo kiểu cổ điển màu pastel. Phiếu ghi: Quà tặng miễn phí: hai set tráng miệng với đồ uống, dành cho 100 sinh viên QU xuất sắc nhất.

Trời ạ, có một người bạn trai thiên tài thật là tuyệt. Phải thông minh đến mức nào mới được quán cà phê tài trợ phiếu giảm giá miễn phí này chứ?

“Quán cà phê này khá nổi tiếng đấy,” P’Newt nói. “Anh đã đặt bàn rồi, nên chúng ta nên đến đó khoảng 6 giờ tối bằng BTS.”

“Vâng, P’Newt, cảm ơn anh nhiều ạ,” tôi nói trong khi trả lại tấm phiếu cho anh.

“Không có gì, niềm vui của anh mà.” Anh cười và cả hai chúng tôi cùng đi bộ đến ga tàu.

Việc tàu điện đông đúc vào giờ này là chuyện bình thường vì đây là giờ cao điểm mọi người tan làm. P’Newt và tôi phải bỏ qua hai chuyến tàu trước khi có thể chen chân vào. P’Newt quay lại kiểm tra tôi, đề phòng bị lạc. Nhưng tôi đã gặp tình trạng đông đúc nhiều lần rồi, nên đây không phải là vấn đề lớn.

Tuy nhiên, điều làm tôi bực mình nhất là khi tàu quá đông, tôi bị kẹt ở giữa. Tôi thường không tìm được thứ gì để bám vào vì chiều cao của tôi chỉ với tới các cột trụ, trong khi tay vịn lại quá cao.

Tôi lắc lư qua lại, đôi khi va chạm với những người xung quanh.

Tôi đã quen với điều này, kỹ năng giữ thăng bằng của tôi khá tốt.

“N’Cha,” P’Newt gọi tôi, nên tôi quay đầu về phía anh.

Wow, P’Newt thật cao. Tôi ghen tị vì anh có thể dễ dàng nắm lấy tay vịn. Tôi thậm chí không thể chạm tới nó ngay cả khi nhón chân.

Thật buồn khi sinh ra là một chàng trai thấp bé, tôi muốn khóc quá.

“Em sẽ ngã đấy.” P’Newt giữ lấy vai tôi.

Tôi mở to mắt, đứng đơ người vì ngượng. Có bạn trai cao ráo có phải là một lợi thế không nhỉ? Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu mà không cần phải bám vào bất cứ thứ gì, mà là người hẹn hò của tôi giữ lấy tôi.

Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch, đập mạnh mẽ bên trong.

P’Newt và tôi đứng sát nhau, và tôi có thể ngửi thấy mùi hương quyến rũ của anh như mọi khi. Đôi khi, tàu lắc mạnh, khiến tôi vô tình va vào anh. Tôi định xin lỗi, nhưng thay vào đó…

“Anh có thể ôm em rồi,” anh thì thầm bên tai tôi trong khi siết chặt vòng tay quanh tôi.

Hơi nóng lan từ mặt đến tai tôi.

“Anh đang lợi dụng tình thế,” tôi nói một cách ngượng ngùng, khiến anh bật cười.

“Anh đã nói với em là anh muốn ôm em rồi mà.”

“Anh đang trêu em đấy.” Mặt tôi càng đỏ hơn.

“Hay là em muốn anh làm nhiều hơn việc ôm?”

Ahhh~ P’Newt baka! Tôi ngại đến mức không dám nhìn vào mắt anh ấy lúc này.

Tôi tự hỏi khi nào tàu mới đến nơi. Tôi sợ mình sẽ bị đau tim trước khi chúng tôi đến nơi mất.

Chúng tôi đến một quán cà phê nhỏ, nép mình trong một góc yên tĩnh giữa lòng thành phố. Quán được trang trí như một ngôi nhà kiểu phương Tây, với những viên gạch trắng và cửa sổ xinh xắn. Quán gần như được trang trí hoàn toàn bằng tông màu pastel.

Vì P’Newt đã đặt bàn trước, nên chúng tôi được dẫn thẳng đến chỗ ngồi mà không cần chờ đợi. Quán khá đông khách, nhưng vì họ sắp xếp chỗ ngồi hợp lý ở nhiều góc khác nhau, nên không cảm thấy quá chật chội.

“Em muốn uống gì? Anh gọi cho em nhé,” P’Newt hỏi trong khi nhìn vào thực đơn.

Ồ, tôi để ý thấy quán cà phê này tên là ‘Time for Tea’. Tea giống như Cha, tên tôi.

Các loại đồ uống được đề xuất đều là trà, bao gồm trà sữa, trà ca cao, trà cà phê, trà chanh, trà trái cây, và cả trà đặc trưng của quán.

“P’Newt chọn quán này vì cái tên sao?” Tôi không nhịn được hỏi.

“Ừ đấy, anh nghĩ đến em ngay khi thấy cái tên.” P’Newt ngẩng cằm nhìn tôi.

Tôi lại mím môi ngượng ngùng.

“Vậy thì,” tôi chọn đồ uống.

“Em sẽ uống trà nguyên bản.”

Tôi không biết đó là trà gì, nhưng nó là món đặc trưng của quán nên tôi muốn thử.

“Anh muốn gọi gì ạ?” tôi hỏi.

“Giống em,” anh nói.

“Ồ?” Tôi nghiêng đầu. “Anh không gọi trà chanh sao? Em tưởng anh thích trà chanh.”

Anh cười.

“Nhưng bây giờ anh thích một loại trà khác rồi.”

“Trà gì ạ?” Tôi chớp mắt.

“Trà Honey (mật ong),” P’Newt nở nụ cười về phía tôi.

“Hả?” Tôi nhìn lại thực đơn. Chắc chắn quán cà phê này có đủ loại trà, nhưng không có trà mật ong. Gần nhất chỉ có trà dưa lưới, trà hoa nhài, trà lúa mạch, và tương tự.

“Trong thực đơn không có trà mật ong đâu ạ.” Tôi thấy bối rối.

“Ồ? Em không hiểu sao?” P’Newt có vẻ ngạc nhiên.

“Ý anh là sao ạ?” Tôi có bỏ lỡ điều gì không?

“Thì, trà Honey…” P’Newt mỉm cười với tôi.

“Chúng ta có thể gọi là ‘N’Cha Honey’.”

Thực đơn bất ngờ rơi khỏi tay tôi.

Honey = Em yêu.

Ý của P’Newt là ‘N’Cha em yêu’.

“P’Newt~” Mặt tôi đỏ bừng.

“Haha,” Anh cười trước phản ứng của tôi.

“Được rồi, anh đi gọi món rồi sẽ quay lại ngay…”

P’Newt nháy mắt với tôi.

“… N’Cha Honey.”

Trời ơi, bị gọi như thế này… làm sao tôi kiểm soát được sự ngượng ngùng của mình đây?!

Bình Luận (0)
Comment