Thầm Yêu Thì Phải Thả Thính

Chương 39

“Nếu có bí mật, chúng ta nên tâm sự và giải bày tâm trạng, nhưng khi đang yêu, ta chỉ cần mở rộng lòng mình.”

– Trích từ lời của Baicha –

“Đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập…”

Vừa về đến nhà, tôi mở laptop và lẩm bẩm một mình như đang đọc một câu thần chú điên rồ.

Mật khẩu Facebook của P’Newt được viết trên tờ Post-it (giấy ghi chú) màu vàng là món quà thứ tư tôi nhận được từ anh ấy.

Món quà đầu tiên là cây bút – mặc dù nói đúng ra là anh ấy chỉ nhặt giúp tôi.

Món thứ hai là cặp kính áp tròng mà tôi đã bắt đầu sử dụng thường xuyên hơn.

Món thứ ba là thẻ khóa ký túc xá của anh. Tôi cất kĩ nó an toàn trong ví, nhỡ có ngày tôi đột nhiên cảm thấy khao khát, tôi có thể lẻn vào phòng anh và… Khoan! Sao tôi lại là một tên b**n th** thế này?

Và món thứ tư…

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào tờ Post-it, lặp đi lặp lại, cho đến khi tôi thuộc lòng những gì được viết trên đó.

Những gì anh trao cho tôi không chỉ là một mẩu giấy, mà là thứ quý giá hơn nhiều. Đó là ‘lòng tin’ và sự ‘minh bạch’ của anh đối với tôi.

Thật ra, tôi không nên đăng nhập dù P’Newt đã nói anh ấy không bận tâm nếu tôi làm vậy. Điều đó có vẻ như tôi không tin tưởng anh, nhưng tôi cũng không thể kiềm chế sự tò mò của mình.

“Ahhh! Tôi phải làm gì đây?” Tôi vò đầu bứt tóc trong đau khổ.

Một mặt, tôi cảm thấy lo lắng và tội lỗi, nhưng mặt khác, tôi lại cảm thấy vô cùng tò mò. Tất nhiên, khi chúng ta bị ám ảnh bởi một ai đó, chúng ta sẽ bị cám dỗ muốn tìm hiểu mọi thứ về người đó.

Tôi không thể chịu nổi mớ suy nghĩ lộn xộn của mình nữa. Tôi có thể thảo luận điều này với bản thân của tương lai, nhưng kể từ khi hẹn hò với P’Newt, tôi không nói chuyện với anh ta nữa vì sợ anh ta sẽ trêu chọc tôi vì không tin tưởng P’Newt.

“Mẹ kiếp! Mặc kệ! Cứ đăng nhập trước đi, rồi tôi sẽ xin lỗi anh ấy sau!”

Cuối cùng, sự tò mò của tôi đã chiến thắng nỗi lo lắng.

Tôi cắn môi và mở Facebook, sau đó gõ tên người dùng và mật khẩu của P’Newt.

Tay tôi run rẩy khi di chuyển con trỏ để nhấp vào nút ‘Đăng nhập’.

Tôi nhấp rồi!

Tôi nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Facebook của anh sẽ trông như thế nào nhỉ?

“Cái quái gì thế này?” Khi tôi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi thấy khiến tôi kêu lên.

Hơn một trăm thông báo và hơn 999+ lời mời kết bạn.

Tôi tự hỏi làm thế nào P’Newt quản lý Facebook của mình mỗi ngày. Chỉ riêng thông báo, tôi đoán anh sẽ mất hơn một giờ mỗi ngày chỉ để kiểm tra xem ai đã thêm bạn, chào hỏi, thích và bình luận bài đăng của anh.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn vào trang cá nhân Facebook một cách khó tin.

Kritanai Newt Akarawaranon

Thật không thể tin được khi tôi lại đăng nhập vào Facebook của P’Newt – cùng một tài khoản mà tôi chỉ có thể bí mật theo dõi suốt năm năm, Facebook với gần một nửa trăm nghìn người theo dõi.

Tôi không thể tin vào mắt mình!

Tôi kiểm tra thông báo của anh. Bài đăng của anh luôn có hàng nghìn lượt thích và hàng trăm bình luận, chia sẻ. Ngay cả một số bài đăng hoặc ảnh cũ cũng vẫn có người xem. Chẳng trách thông báo cứ liên tục hiện lên mỗi ngày.

Sau đó tôi kiểm tra trang cá nhân của anh – không có gì mới đối với tôi. Hầu hết các bài đăng của anh đều ở chế độ công khai, chỉ một số bài đăng về việc học hoặc cuộc sống riêng tư mới chỉ hiển thị với bạn bè.

Anh không thực sự nói về cuộc sống của mình trên Facebook – hầu hết các bài đăng của anh là ảnh hoặc check-in ở một địa điểm mới. Những bài đăng khác là những bài được bạn bè gắn thẻ – đặc biệt là P’Pae, người thực sự là một chú bướm xã giao – chứ không phải do chính anh ấy đăng.

Tuy nhiên, điều khiến tôi phấn khích nhất là tin nhắn của anh, đó mới thực sự là không gian riêng tư. Tôi thấy một loạt thông báo tin nhắn chưa đọc.

Tôi mím môi và nhấp vào để kiểm tra.

Phòng chat đầu tiên tôi thấy là… cái quái gì vậy?

4 chàng trai thiên thần

Cái tên này là sao vậy? Khi tôi xem những người tham gia trò chuyện, nó không còn lạ nữa.

Nhóm bao gồm nhóm bạn khoa y của anh – P’Newt, P’Pae, P’Chane và P’Phoom. Nhưng cái tên thì, à, tôi sẽ không bình luận về nó. Tôi cá là P’Pae là người đặt tên.

Tôi muốn xem thử họ sẽ nói chuyện gì. Tôi không xem quá nhiều lịch sử trò chuyện vì sợ laptop của tôi sẽ bị đơ. Họ chủ yếu trò chuyện về việc học, giải phẫu và chuẩn bị cho kỳ thi của khoa y, những điều tôi không hiểu. Ồ, nhưng tôi thấy gần đây họ có nói về tôi.

Pachara Pae Angsana: Ai’Newt, từ khi có bạn trai, mày luôn không đi chơi với tụi tao!

Phuphom Wathana: Ai’Pae, mày không thể nói vậy được, mày cũng từng như thế khi bắt đầu hẹn hò với Pare.

Pachara Pae Angsana: Này! Nhưng tao đã thay đổi rồi mà, đúng không? Đừng nhắc chuyện cũ nữa.

Phuphom Wathana: Tao chỉ muốn nói rằng hai người họ đang trong giai đoạn mặn nồng thôi.

Pachara Pae Angsana: Nhân tiện, Newt và tao đã có người yêu rồi, còn mày thì sao? Ai’Phoom? Ai’Chane?

Phuphom Wathana: Tao đâu phải trai hot như tụi mày, với tao chỉ lo học, làm gì có thời gian kiếm người yêu? Sao mày không giúp tao tìm một người đi?

Pachara Pae Angsana: Kkk, mục tiêu của mày là ai? Tao sẽ làm bà mối cho.

Phuphom Wathana: Hầu hết mục tiêu của tao đều đã có chủ rồi, mày có thể giúp tao chia rẽ họ không? НАНАНАНАНА.

Pachara Pae Angsana: Chết tiệt Ai’Phoom. Mày đúng là đồ khốn nạn. Mày chắc chắn sẽ độc thân suốt đời.

Phuphom Wathana: Này, thô lỗ quá đấy, bạn. Tao chỉ đùa thôi.

Phuphom Wathana: Còn Ai’Chane thì sao? Bạn thân nhất của mày đã có người yêu rồi.

Phuphom Wathana: Mày không muốn có một người sao?

Pachara Pae Angsana: Ừ! Đúng vậy! Nhanh lên. Mày còn có thể đi hẹn hò đôi với Ai’Newt đấy.

Jirapat Chane Dechapraphas: Nah, tao sẽ đợi Newt chia tay, rồi tao sẽ cướp bạn trai của nó.

Hả? Khoan đã. Gì cơ? P’Chane?!

Anh ấy có ý định cướp tôi từ P’Newt sao? Không đời nào!

Phuphom Wathana: CÁI GÌ?!

Pachara Pae Angsana: HẢ?!

Phuphom Wathana: Mày nghiêm túc đấy à?

Pachara Pae Angsana: Khoan đã? Thật không? Nghiêm túc à?

Jirapat Chane Dechapraphas: Không, tao chỉ thích phản ứng của Newt thôi.

Jirapat Chane Dechapraphas: (Gửi sticker ‘Hehehe’)

Kritanai Newt Akarawaranon: Chết tiệt mày Chane. KHÔNG ĐỜI NÀO tao cho phép điều đó.

Ồ, P’Newt cũng tham gia vào cuộc trò chuyện này.

Jirapat Chane Dechapraphas: Hay là mày mời tao tham gia hẹn hò ba người với hai người đi?

Kritanai Newt Akarawaranon: Chết tiệt Chane! Cái này mẹ kiếp không vui tí nào.

Jirapat Chane Dechapraphas: Hahaha, mày dễ thương khi ghen đấy.

Kritanai Newt Akarawaranon: Tao không hề dễ thương chút nào!

Ồ, tôi không biết làm sao P’Chane lại nghĩ P’Newt dễ thương. Tôi khá ngạc nhiên đấy.

Jirapat Chane Dechapraphas: Nói mày dễ thương còn hơn nói đàn em dễ thương.

Jirapat Chane Dechapraphas: Nếu không mày sẽ ghen nữa đấy.

Kritanai Newt Akarawaranon: Đcm!

Phuphom Wathana: (Gửi sticker tái mét)

Phuphom Wathana: Tao sẽ đứng ngoài chuyện này.

Pachara Pae Angsana: Tao cũng vậy.

Pachara Pae Angsana: Nhưng làm ơn cho tao chụp màn hình cái này. Tao nghĩ Pare sẽ thích lắm.

Jirapat Chane Dechapraphas: =______=”

Kritanai Newt Akarawaranon: ……………

Đó là toàn bộ lịch sử trò chuyện ngày hôm qua. Trò chuyện hôm nay chỉ là P’Pae hỏi P’Newt đưa tôi đi hẹn hò ở đâu, và P’Newt vẫn chưa trả lời.

Đây là nhóm chat duy nhất tôi xem, nhóm chat khác là nhóm bạn cùng lớp của anh. Tôi không dám xem các nhóm chat chưa đọc khác vì tôi không muốn chúng hiển thị là ‘đã đọc’ và bị hiểu lầm.

Tôi kiểm tra một số đoạn chat trước đây và nhận thấy P’Newt thường chỉ nói chuyện với mọi người một cách lịch sự. Anh trò chuyện với P’Pae là nhiều nhất. P’Pae luôn thảo luận với P’Newt về việc học, than phiền về giáo viên hoặc bạn bè, và đôi khi thảo luận về mối quan hệ của anh ấy với P’Pare. Có vẻ như P’Newt và P’Pae thực sự là bạn thân.

Tôi tìm thấy một đoạn tôi được nhắc đến trong cuộc trò chuyện của họ – liên quan đến ngày chúng tôi cùng đi bar và tôi bị say.

Kritanai Newt Akarawaranon: Ai’Pae, chuyện muốn hẹn hò với ai hay làm quen với ai thì đó cũng là quyết định cá nhận của tao. Làm ơn đừng bao giờ cố gắng gán ghép tao với bất cứ ai nữa.

Pachara Pae Angsana: Này, Ai’Newt. Tao xin lỗi. Tao không cố ý làm mày khó chịu. Tao chỉ nghĩ Amm và mày có thể hợp nhau. Cô ấy là bạn của Pare và tao chỉ muốn giúp đỡ.

Kritanai Newt Akarawaranon: Đó là chuyện riêng tư của tao. Tao sẽ tự quyết định xem tao muốn hợp với ai.

Kritanai Newt Akarawaranon: Bên cạnh đó, tao sẽ nói rõ bây giờ và mày cũng nên cho Pare biết.

Kritanai Newt Akarawaranon: Tao thích N’Baicha, tao đang theo đuổi em ấy.

Pachara Pae Angsana: Hả, mày nghiêm túc về chuyện này đấy à?

Kritanai Newt Akarawaranon: Tao nghiêm túc. Tao đã có tình cảm với em ấy từ lâu rồi.

Pachara Pae Angsana: Chết tiệt, tao rất xin lỗi. Tao đã làm hỏng mọi chuyện rồi.

Pachara Pae Angsana: N’Baicha chắc phải giận tao lắm. Tao nên làm gì đây, Ai’Newt?

Kritanai Newt Akarawaranon: Em ấy hiền lành lắm, sẽ không giận đâu.

Pachara Pae Angsana: Thật sao? Nhưng tao lo quá. Tao nên xin lỗi em ấy khi gặp lần tới.

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. P’Newt thực sự đã nói với P’Pae rằng anh có tình cảm với tôi. Tôi thực ra không hề giận P’Pae chút nào vì họ đã mời và đãi tôi một bữa.

Ngoài P’Pae, P’Phoom và P’Chane không thường trò chuyện trực tiếp với P’Newt. Cuộc trò chuyện gần đây nhất của P’Chane và P’Newt là một tuần trước.

Jirapat Chane Dechapraphas: Tao sẽ gặp đàn em hôm nay.

Cái gì?! Tôi bị sốc. Đó là ngày mà P’Chane hẹn gặp tôi ở quán cà phê.

Ahhh! P’Chane thực sự đã nói với P’Newt.

Kritanai Newt Akarawaranon: Đàn em nào?

Jirapat Chane Dechapraphas: N’Baicha, người mày đang theo đuổi đó.

Jirapat Chane Dechapraphas: (Gửi sticker cười ranh mãnh)

Này! Khoan đã! Gì cơ?!

Kritanai Newt Akarawaranon: Ai’Chane!

Kritanai Newt Akarawaranon: Mày rõ ràng đã biết tao thích em ấy, sao mày lại làm thế này?

Jirapat Chane Dechapraphas: Bình tĩnh đi, đàn em chỉ muốn gặp tao thôi.

Jirapat Chane Dechapraphas: Mày là bạn tao, nên tao mới nói cho mày biết.

Jirapat Chane Dechapraphas: Nếu không, tao đã không cho mày biết rồ. Eiei.

Kritanai Newt Akarawaranon: Tại sao em ấy lại muốn gặp mày?

Jirapat Chane Dechapraphas: Không biết. Có lẽ là đàn em thích tao chăng?

Jirapat Chane Dechapraphas: (Gửi sticker cười lớn)

Kritanai Newt Akarawaranon: Đcm!

Jirapat Chane Dechapraphas: Tao đùa thôi. Tao biết đàn em thích mày. Rõ ràng quá mà.

Tôi cạn lời. Điều này có nghĩa là P’Chane biết P’Newt thích tôi và P’Newt thậm chí còn không giấu giếm. Thêm nữa, P’Chane có thể nhìn thấu điều đó. Ôi trời ơi.

Tôi tiếp tục đọc.

Jirapat Chane Dechapraphas: Mày thích đàn em, sao không nói với em ấy?

Kritanai Newt Akarawaranon: Tao cũng lo về điều này.

Kritanai Newt Akarawaranon: Em ấy nghĩ rằng tao là người không thể với tới. Em ấy sẽ không tin tao dù tao nói gì đi chăng nữa. Nên tao cần đợi đến khi em ấy sẵn sàng thừa nhận và nói với tao.

Jirapat Chane Dechapraphas: Hahaha. Tao cá là nếu mày không nói trước, em ấy sẽ không dám nói đâu.

Kritanai Newt Akarawaranon: Tao thực sự không biết mình nên làm gì, tao đã thử nhiều lần rồi.

Kritanai Newt Akarawaranon: Thật ra, mặc dù tao biết em ấy có tình cảm với tao, nhưng tao không biết liệu em ấy có muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với tao hay không.

Ôi không, tôi che miệng lại, có lẽ vì anh nghĩ tôi sẽ không tin anh, nên anh ấy lo lắng rằng tôi có thể không nghiêm túc với anh sao?

Không đời nào, tôi đúng là một tên ngốc!

‘Tôi của tương lai’ đã nói với tôi nhiều lần và tôi đã lựa chọn không tin. Ngay cả khi P’Newt tự mình nói với tôi, tôi vẫn bị sốc trong nhiều giờ.

Jirapat Chane Dechapraphas: Thích, nhưng không hẹn hò? Sao có thể như vậy?

Kritanai Newt Akarawaranon: Không biết nữa. Cứ nhìn bố tao mà xem. Ông ấy không muốn tao sống chung với Nile.

Tôi dừng lại một chút. Tôi biết P’Newt có một số vấn đề phức tạp về gia đình. Anh đã đề cập đến điều đó với tôi nhưng tôi không dám hỏi thêm. Tôi chỉ có thể đợi đến khi anh sẵn sàng nói với tôi.

Jirapat Chane Dechapraphas: Mày suy nghĩ nhiều quá.

Jirapat Chane Dechapraphas: Bố mày và đàn em, họ là hai người khác nhau.

Kritanai Newt Akarawaranon: Vẫn còn một điều nữa mà tao không biết liệu em ấy có thực sự chấp nhận được hay không.

Jirapat Chane Dechapraphas: Ừ… nếu mày vẫn suy nghĩ nhiều quá, tao sẽ cướp em ấy ngay bây giờ đấy.

Kritanai Newt Akarawaranon: Chết tiệt! KHÔNG ĐỜI NÀO!

Kritanai Newt Akarawaranon: Mày sẽ gặp em ấy ở đâu và khi nào?

Jirapat Chane Dechapraphas: Sao hả? Định đến à? l*l

Kritanai Newt Akarawaranon: Chắc chắn rồi!

Jirapat Chane Dechapraphas: Đợi tao gặp đàn em đã, rồi tao sẽ cho mày biết.

Kritanai Newt Akarawaranon: Chết tiệt! Nếu mày không nói cho tao biết ngay bây giờ, tình bạn của chúng ta kết thúc tại đây!

Jirapat Chane Dechapraphas: l*l! Đùa thôi.

Jirapat Chane Dechapraphas: 2 giờ chiều tại QU Cafe.

Cuối cùng tôi cũng hiểu làm thế nào P’Newt lại đến vào hôm đó. Nhưng tôi nhớ là chúng tôi gặp nhau lúc 1 giờ chiều. Tại sao P’Chane lại nói với anh là 2 giờ chiều?

Dù sao thì P’Newt cũng đến trước 2 giờ chiều, hay P’Chane cố tình làm P’Newt đến trễ hơn?

Ý của anh là gì vậy, P’Chane?

Cuộc trò chuyện của họ vẫn chưa kết thúc.

Jirapat Chane Dechapraphas: Đàn em đang nhắn tin với tao.

Kritanai Newt Akarawaranon: Cái gì?

Không! Điều này thật đáng xấu hổ. Đoạn chat này có lẽ là từ lúc P’Newt tỏ tình với tôi và tôi đã thảo luận chuyện đó với P’Chane. Anh ấy có nói với P’Newt về điều này không?

Jirapat Chane Dechapraphas: Đàn em nói em ấy thích hahaha.

Kritanai Newt Akarawaranon: Hả? Ý mày là sao?

Jirapat Chane Dechapraphas: Ừ, thật đấy. Tự xem đi.

Jirapat Chane Dechapraphas: (Gửi ảnh chụp màn hình)

“Chết tiệt!” Tôi hét lên khi thấy những gì anh ấy gửi.

Đó là ảnh chụp màn hình chỉ tin nhắn của tôi.

[Chanin Kunlakant: Em thích]

Không, sao P’Chane lại có thể làm điều này?

Kritanai Newt Akarawaranon: Tao sẽ nói chuyện với em ấy.

Jirapat Chane Dechapraphas: Này, đợi đã, bình tĩnh đi.

Jirapat Chane Dechapraphas: Tao sẽ cho mày xem bản đầy đủ.

Jirapat Chane Dechapraphas: (Gửi ảnh chụp màn hình)

“Khônggg!” Tôi muốn chui xuống đất ngay bây giờ. Tôi không ngờ P’Chane lại tiết lộ những gì tôi nói với anh ấy cho P’Newt.

[Jirapat Chane Dechapraphas: Em có thích Newt không?]

[Chanin Kunlakant: Em thích]

Ôi không, tôi cảm thấy xấu hổ.

Kritanai Newt Akarawaranon: Tại sao em ấy lại nói với mày mà không nói với tao?

Jirapat Chane Dechapraphas: Có lẽ em ấy nghĩ tao đẹp trai hơn chăng?

Jirapat Chane Dechapraphas: (Gửi sticker đeo kính râm)

Kritanai Newt Akarawaranon: Đcm. Mày phiền phức chết đi được.

Jirapat Chane Dechapraphas: Hahaha, kệ đi. Tao đã giúp mày rồi.

Kritanai Newt Akarawaranon: Giúp gì?

Jirapat Chane Dechapraphas: Giúp đàn em lấy hết can đảm để tỏ tình với mày.

Kritanai Newt Akarawaranon: Mày đã nói cái quái gì với em ấy?

Jirapat Chane Dechapraphas: Không có gì. Đừng ghen nhé? Hai đứa còn chưa hẹn hò mà mày đã phản ứng như thế này. Nếu hai đứa hẹn hò, mày sẽ ghen đến mức nào đây?

Kritanai Newt Akarawaranon: Tao thừa nhận.

Kritanai Newt Akarawaranon: Dù sao đi nữa, ngày mai tao sẽ nói chuyện với em ấy lần nữa.

Jirapat Chane Dechapraphas: Chúc may mắn Newt. Nếu cần giúp gì, cứ nói với tao.

Kritanai Newt Akarawaranon: Cảm ơn.

Mặt tôi đỏ bừng khi đọc xong cuộc trò chuyện của họ. Tôi nghĩ về ngày P’Newt đến gặp tôi và chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Cuối cùng tôi đã đăng xuất khỏi Facebook của anh. Không còn gì khác tôi nên xem. Bây giờ tôi đã hiểu rõ anh nghiêm túc với tôi và chỉ mình tôi đến mức nào.

Ngay cả với P’Chane, anh vẫn tiết lộ cảm xúc thật của mình về tôi.

Tôi nhìn mật khẩu của P’Newt trên Post-it và nhìn ứng dụng Facebook trên điện thoại của mình.

Tôi nên đáp lại sự tin tưởng của P’Newt dành cho tôi.

Sáng nay tôi có lớp thiết kế bao bì ở trường kiến trúc, và tôi không hiểu tại sao chúng tôi cần học điều này, nhưng giảng viên nói rằng chuyên ngành của chúng tôi là về thực phẩm và bao bì là một phần quan trọng của nó, vừa để bảo quản thực phẩm vừa để thông báo cho người tiêu dùng những thông tin cần thiết.

Sau bài giảng, giảng viên cho chúng tôi làm một số thí nghiệm thực hành bằng cách cắt giấy thành hộp theo các mô hình khác nhau. Tôi bắt cặp với Ton, và cả hai chúng tôi đều vẽ một số đường trên giấy trước khi cắt chúng. Giảng viên sẽ liên tục kiểm tra quá trình của chúng tôi phòng trường hợp chúng tôi gặp bất kỳ vấn đề nào. Trên thực tế, lớp thiết kế bao bì khá vui, nhưng sẽ đòi hỏi sự chăm chỉ bất cứ khi nào chúng tôi cần nộp bài tập. Chẳng trách hầu hết sinh viên kiến trúc đều có quầng thâm quanh mắt và vẻ ngoài tiều tụy như thể họ đã bị thiếu ngủ nhiều ngày.

“À, cậu và P’Newt thế nào rồi?” Ton hỏi tôi trong lúc làm bài tập.

Tôi cảm thấy hơi ngại khi nói về chuyện này.

“Khá… tốt.”

“Wow, cậu thật may mắn.” Ton mỉm cười.

“P’Newt đẹp trai, thông minh và tốt bụng. Anh ấy đúng là một người bạn trai lý tưởng.”

“Wha…” Tôi cảm thấy ngại. “Tao chưa bao giờ tin rằng P’Newt sẽ đáp lại tình yêu của tao,” tôi nói với cậu ấy trong khi vẽ trên giấy.

“Sao lại không? Cậu dễ thương mà.”

Tôi suýt sặc. Tôi cảm thấy ngại khi P’Newt nói tôi dễ thương, nhưng khi người khác nói với tôi điều đó, tôi cảm thấy hơi lạ…

“Nhưng mình rất tò mò,” Ton nói. “P’Newt là sinh viên khoa y và là đàn anh. Cậu nói với mình là cậu chưa từng nói chuyện với anh ấy trong những năm cấp ba, đúng không? Vậy làm sao cậu lấy được can đảm để bắt đầu trước vậy? Cậu có biết anh ấy cũng thích cậu không?”

Câu hỏi này khiến tôi phải suy nghĩ kỹ.

Câu trả lời là ‘tôi của tương lai’. Nếu không có anh ta, tôi sẽ không bao giờ dám nói chuyện với P’Newt.

Tôi tự hỏi liệu tôi có nên nói với cậu ấy hay không, nhưng ‘tôi của tương lai’ rất thực sự tin tưởng Ton.

“Ừm…” Tôi thì thầm. “Mày có thể không tin tao đâu, nó hơi khó tin một chút.”

“Hả? Cậu đang nói gì vậy?” Ton nghiêng đầu gần hơn để lắng nghe.

“Tao…” Tôi nói bằng giọng nhỏ nhất.

“Tao có thể liên lạc với tao của tương lai.”

“Cái gì???” Ton hét lớn, khiến tôi ra dấu ‘suỵt’ để cậu ấy hạ giọng.

Nhìn kìa, mọi người đều đang nhìn chúng tôi. Cả hai chúng tôi ngay lập tức tiếp tục cắt giấy và giả vờ như không có gì xảy ra.

Một lúc sau, chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Khoan đã, ý cậu là sao?” Ton bối rối.

“Tao không biết giải thích thế nào, tao của tương lai đã kết bạn LINE với tao, và khi tao hỏi anh ta làm thế nào anh ta liên lạc với tao, anh ta chỉ nói đó là tài năng đặc biệt của anh ta.”

Tôi tóm tắt toàn bộ câu chuyện cho Ton.

“Vấn đề là anh ta nói rằng P’Newt cũng có tình cảm với tao, nhưng lúc đó tao vẫn sợ không dám tin.”

“Hả? Thật sao?” Ton có vẻ nghi ngờ.

“Ừ, và anh ta bảo tao bắt đầu theo đuổi P’Newt để không hối hận sau này. Nhờ có tao của tương lai, tao mới dám nói chuyện với P’Newt và không ngờ P’Newt lại đáp lại tình yêu của tao. Tao của tương lai nói đúng quá.”

Tôi cảm thấy hơi ngại khi nói về điều này.

“Ừm, nghe có vẻ có một câu chuyện tốt đẹp đấy.” Ton có vẻ đang suy nghĩ sâu sắc, “Nhưng có điều gì đó không ổn về chuyện này.”

“Thật sao? Sao cơ?” Tôi hỏi.

“Mình đến từ thành phố, và không quen thuộc lắm với những điều huyễn tưởng, nhưng việc một bản thân của tương lai liên lạc với chính mình trong quá khứ, nghe có vẻ không thể tin được. Bất kể công nghệ hay khả năng đặc biệt, nếu cậu của tương lai có thể làm được điều đó, cũng nên có những người khác nữa. Hoặc, điều này nên được sử dụng cho một mục đích hữu ích hơn.”

“Đúng…” Tôi cau mày. Những gì cậu ấy nói có lý. Dựa trên thực tế này, việc liên lạc giữa bản thân của tương lai và bản thân của quá khứ vẫn nằm ngoài thực tế của chúng ta.

“Làm sao anh ta thuyết phục cậu? Mọi thứ anh ta nói về tương lai có đúng không?”

“Ừm… Anh ta biết rất nhiều bí mật của tao,” tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi nói về điều này. “Những bí mật mà tao chưa bao giờ kể cho ai.”

Ton tò mò nhưng tôi vội vàng chuyển chủ đề vì tôi không muốn nhắc đến bí mật đáng xấu hổ của mình về cây bút.

“Anh ta nói rằng P’Newt thích tao và tao sẽ kết hôn với người khác.”

“Ừm,” Ton gật đầu. “Mình vẫn còn một số nghi ngờ. Không biết nữa, nhưng mình vẫn nghĩ rằng cậu của tương lai không phải là cậu thật đâu.”

Tôi mở to mắt. “Cái gì? Nếu anh ta không phải là tao, thì anh ta là ai?”

“Ừm…” Ton đang suy nghĩ. “Có lẽ là người được lợi nhiều nhất từ việc liên lạc với cậu.”

“Hả? Ai cơ?” Tôi hơi nổi da gà.

“Người duy nhất mình có thể nghĩ đến là chính P’Newt.”

“Cái gì?!” Tôi kêu lên và che miệng.

“Khoan đã, khoan đã. Vậy mày đang nói là tao của tương lai không phải là tao, mà là P’Newt?!”

“Mình không biết, đó chỉ là suy đoán của mình thôi.” Ton nói. “Nếu anh ta không phải là P’Newt, có lẽ là ai đó thân thiết với P’Newt hoặc thân thiết với cậu.”

“Thật sao?” Tôi bắt đầu lung lay niềm tin rằng anh ta thực sự là tôi của tương lai.

“Nhưng… tao chưa từng nói chuyện với P’Newt trước đây và làm sao anh ấy có thể biết nhiều bí mật mà tao chưa bao giờ kể cho ai như vậy cơ chứ.”

“Mình đồng ý, nó là một điều kỳ lạ.” Ton gật đầu và sau đó cậu ấy nảy ra một ý tưởng.

“Thế này thì sao? Sao cậu không thử kiểm tra cậu của tương lai?”

“Kiểm tra?” Tôi thắc mắc.

“Ừ, cậu có thể hỏi anh ta về bất cứ điều gì mà chỉ mình cậu biết và chưa bao giờ kể cho ai. Điều gì đó mà mày sẽ không bao giờ quên ngay cả sau 10 năm trôi qua.”

“Hmmm… tao có cái gì không nhỉ?” Tôi nghĩ ý tưởng của cậu ấy không tồi, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được gì.

“Cậu có thể thử nghĩ về điều đó sau.” Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó.

Sau khi chúng tôi tan lớp, Ton và tôi tạm biệt nhau, và sau đó tôi nhận được cuộc gọi từ P’Newt.

Hôm nay là thứ Sáu, và P’Newt có lẽ đã kết thúc lớp học nhưng anh ấy nói rằng anh có kỳ thi khối vào tuần tới, nên anh quá bận để đưa tôi đi ăn tối và phải đến thư viện để học. Nhưng anh hứa sẽ sắp xếp lịch trình để chúng tôi có thể đi chơi vào cuối tuần. Thứ Hai cũng là ngày lễ, nên chúng tôi sẽ có tổng cộng ba ngày nghỉ.

Đó cũng là lỗi của tôi. Chúng tôi đã gặp nhau quá thường xuyên và P’Newt không có thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi.

“Alo.” Tôi nhận cuộc điện thoại của anh ấy. Chỉ một cuộc gọi của anh thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc đến thế này.

“Chào! N’Cha bé cưng.”

Wham! Tôi ngay lập tức đỏ mặt khi anh ấy nói điều này.

“P… P’Newt~”

Tôi quá ngại để trả lời và nghe thấy P’Newt cười nhẹ.

“N’Cha, anh đã đặt một phòng đặc biệt trong thư viện, hôm nay em rảnh không?”

Ồ, phòng đặc biệt? Tôi thực ra không thường đến thư viện vì tôi thích học ở nhà hơn, nhưng đôi khi sẽ có một số cuốn sách mà tôi không thể tìm thấy ở nơi nào khác nhưng vẫn cần sử dụng, đặc biệt là để viết một số bài tiểu luận.

“Em rảnh ạ. Mà phòng đặc biệt là sao ạ?”

“Ừ, anh vừa đặt hôm nay, nhưng may mắn là có một phòng trống, nên anh mời em tham gia cùng anh. Nhưng ở đó có lẽ sẽ hơi buồn chán một chút.”

“Wow..” Tôi sẽ rất hạnh phúc chỉ cần ở bên anh. Chắc chắn sẽ không bao giờ buồn chán.

“Em muốn tham gia cùng anh,” tôi nói với anh và anh khẽ cười nhẹ.

“Được rồi, chúng ta gặp nhau ở thư viện nhé.”

Tôi đợi anh ấy trước thư viện, và sau đó tôi thấy bóng dáng đẹp trai của anh đi về phía tôi.

“Chào, N’Cha.” P’Newt chào tôi, và tôi cứ nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp trai của anh.

Chúng tôi đã yêu nhau nhiều ngày, và tôi vẫn không thể quen được với sự hấp dẫn của anh.

“Sao em nhìn anh vậy? Vào thôi.” P’Newt dùng cuốn sách giáo khoa đang cầm vỗ nhẹ lên đầu tôi.

“Ồ, vâng, hehe.” Tôi đi theo anh.

Tôi đã vào đây vài lần. Đó là một thư viện lớn với năm tầng và nhiều khu vực khác nhau để ngồi và học tập. Vì hầu hết sinh viên đại học của chúng tôi đều chăm học, thư viện này chật cứng người, mặc dù nó yên tĩnh.

P’Newt đã đặt một trong những căn phòng trên tầng năm, nơi yên tĩnh và có tầm nhìn dễ chịu. Chỉ có 10 ‘phòng đặc biệt’ trên tầng này, còn được gọi là ‘Phòng hạng nhất’, dành cho sinh viên làm việc nhóm. Tuy nhiên, những sinh viên với học lực bình thường như tôi sẽ không bao giờ có cơ hội sử dụng căn phòng này. Đó là một loại phòng VIP chỉ dành cho những sinh viên xuất sắc nhất, hay chính xác hơn là những sinh viên có GPA từ 3.8 trở lên.

Đó giống như một giấc mơ không thể đạt được, nhưng may mắn thay, tôi có một người bạn trai thiên tài với GPA 4.00. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội đặt chân lên tầng này.

“Xin mời vào phòng số 3.” Một nhân viên thư viện đưa cho chúng tôi một chiếc chìa khóa và chúng tôi đi về phía căn phòng có biển kim loại ‘3’ trên cửa.

“Wow!” Tôi kinh ngạc khi bước vào phòng.

Mặc dù tôi biết rằng những sinh viên xuất sắc nhất của trường đại học chúng tôi có nhiều đặc quyền, tôi chưa bao giờ nghĩ căn phòng được cung cấp trong thư viện lại đẹp như một phòng khách.

Đó là một căn phòng lớn có thể chứa bảy người. Nó được trang bị một chiếc bàn ở giữa, một vài chiếc ghế xoay và một chiếc ghế sofa. Cũng có một chiếc TV để chia sẻ màn hình. Cộng thêm một quầy nhỏ có máy lọc nước và ấm đun nước với cà phê, trà và ca cao.

Tôi thực sự kinh ngạc. Vì trường đại học của chúng tôi cung cấp một dịch vụ cao cấp như vậy cho những sinh viên xuất sắc nhất, tôi cũng khao khát trở thành một trong số họ. Tôi cần bao nhiêu GPA nữa? 3.8? Ôi không đời nào…

“Anh có thường đến đây không?” Tôi không thể không hỏi. Nếu là tôi, tôi sẽ đến đây mỗi ngày!

“Không hẳn,” P’Newt nói trong khi đặt đồ đạc của mình lên bàn.

“Anh đến đây chỉ khi làm việc nhóm trong năm nhất. Anh thích học ở thư viện khoa của mình hơn.

“Ồ?” Tôi nghiêng cổ. “Vậy sao hôm nay anh lại đến đây?” Tôi nhìn P’Newt lấy laptop, sổ ghi chép và một số sách giáo khoa y khoa đặt lên bàn.

“Thư viện khoa y không có phòng riêng,” P’Newt nhìn tôi mỉm cười. “Anh muốn em tham gia cùng anh, nên em có thể sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây.”

Ồ, tôi cảm động quá. P’Newt thật sự suy nghĩ rất nhiều cho cảm xúc của tôi.

“Em cứ thư giãn ở đây đi,” P’Newt nói với tôi. “Anh sẽ đi lấy một vài cuốn sách. Đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.”

“Vâng ạ, P’Newt.”

Sau đó P’Newt rời đi, không mang theo gì ngoài điện thoại.

Tôi quan sát đồ đạc của anh vì không còn gì để làm. P’Newt thực sự chăm sóc đồ đạc của mình. Sách được bọc trong bao ni lông gọn gàng mà không có bất kỳ nếp nhăn nào. Tôi liếc nhìn sổ ghi chép bài giảng của anh, chữ viết của anh thật sự rất đẹp.

Rồi, tôi lại cảm thấy tội lỗi, tôi đã đăng nhập Facebook của anh trước đó và thậm chí còn nhìn lén đồ đạc của anh mà không được phép. Cảm giác như tôi không tin tưởng P’Newt chút nào.

Tôi đã làm gì để giành được sự tin tưởng của anh chưa?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ về điều này, P’Newt quay lại phòng với một chồng sách dày cộp.

“Ồ, P’Newt? Anh có thể đọc hết chúng không?” Tôi hơi kinh ngạc về điều đó.

“Anh không đọc từng trang đâu.” P’Newt cười trong khi đặt sách lên bàn.

“Anh chỉ cần tham khảo một số chương liên quan đến kỳ thi sắp tới thôi.”

“Em hiểu rồi…” Tôi gật đầu.

Sau đó, tôi nhìn P’Newt đọc những cuốn sách giáo khoa đó và ghi chú. Anh ấy có vẻ tập trung đến nỗi tôi không dám làm phiền anh – chỉ nhìn vào khuôn mặt anh.

Tôi tự véo má mình.

P’Newt đẹp trai chết tiệt, tôi bị anh thu hút một cách không thể cưỡng lại và thậm chí không thể tin rằng chúng tôi thực sự đang hẹn hò.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh, chỉ cần nhìn thấy anh và không làm gì cũng có thể khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tuy nhiên, có lẽ tôi đã nhìn anh quá lâu, vì P’Newt, người đang tập trung đọc sách, đột nhiên ngước mặt lên nhìn tôi.

“N’Cha, có chuyện gì vậy? Sao em lại nhìn anh nữa rồi.”

“À!” Tôi chợt nhận ra, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.

Tôi vừa nhìn anh vô thức mà không hề nhận ra sao? Không~

“P’Newt krub…” Tôi nhớ ra rằng tôi có điều cần làm cho anh.

“Ừ?” P’Newt chăm chú lắng nghe và đặt bút xuống sổ ghi chép.

Tôi lấy một tờ giấy từ cuốn sổ nhỏ của mình và viết gì đó bằng bút chì, trước khi đưa cho P’Newt.

“Đây, P’Newt…” Tôi cúi đầu ngượng ngùng. “Là mật khẩu Facebook của em.”

“Hửm?” Biểu cảm của anh thật bất ngờ.

“Em muốn anh đăng nhập Facebook của em sao?”

“Vâng,” tôi gật đầu với sự tội lỗi.

“Vì em đã đăng nhập vào của anh rồi. Em cảm thấy điều đó không công bằng với anh.”

P’Newt nhướng mày.

“Nhưng, nhưng…” Tôi vội vàng nói tiếp. “Em không đăng bài hay viết gì trên Facebook của anh, em chỉ xem một chút thôi…”

“Ngay cả khi em đăng gì đó, anh cũng không bận tâm đâu.” P’Newt mỉm cười.

“Nhưng… đó là Facebook cá nhân của anh,” tôi nói bằng giọng nhỏ.

P’Newt liếc nhìn tôi.

“Anh là người quyết định đưa mật khẩu cho em, nên bất kể em làm gì với Facebook của anh, anh đều không có vấn đề gì.”

‘Ôi, P’Newt tốt bụng quá. Tôi cảm động quá đi mất.’

“Thật ra, anh không ngờ em lại đưa mật khẩu cho anh để đáp lại.” Anh ấy nói và lấy tờ giấy từ tay tôi.

“Nhưng anh có điều muốn biết. Anh có thể đăng nhập không?”

“Ồ? Vâng ạ.” Tôi tự hỏi anh muốn biết gì từ Facebook của tôi.

Facebook của tôi chẳng có gì cả, chỉ có một vài người bạn. Ồ, nhưng gần đây hàng trăm người hâm mộ của P’Newt đã kết bạn với tôi trên Facebook, và tôi chỉ chấp nhận những người cùng trường đại học với tôi, mà đã rất nhiều rồi.

Tôi nhìn P’Newt mở laptop và gõ mật khẩu của tôi. Tôi không thể nhìn thấy màn hình của anh, nhưng P’Newt thực sự tập trung vào nó. Tôi rất tò mò về điều gì thú vị trên Facebook của tôi đến vậy, nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì.

“Cái gì đây?” P’Newt bắt đầu cau mày.

“Không phải em nói với anh là em không thả thính Chane sao? Vậy sao em lại trò chuyện với nó nhiều vậy?”

“Hả?!” Tôi kêu lên. Khoan đã, đừng nói với tôi là anh chỉ muốn biết tôi đã trò chuyện gì với P’Chane?

P’Newt tiếp tục.

“Và tại sao em lại hỏi về mối quan hệ của nó? Em còn hỏi nó thích con trai hay con gái. N’Cha!”

“Whaaa…” Tôi che mặt. Tôi đã quên mất mình đã hỏi P’Chane những câu hỏi kiểu đó.

“Em yêu anh đúng không? Sao em lại thả thính Chane?”

“Em không thả thính P’Chane, thật đấy, làm ơn tin em đi,” tôi nói trong sự xấu hổ.

Tôi chỉ là bị P’Chane hỏi bất chợt và tò mò về cách P’Chane nghĩ về P’Newt và không ngờ lại bị hiểu lầm như thế.

“Kệ đi, nhưng em không được nói chuyện với nó như thế này nữa, rõ chưa?”

“Vâng, em hứa.” Tôi chấp nhận với sự tội lỗi.

“Anh đã đăng xuất rồi. Đó là tất cả những gì anh muốn biết.” Sau đó, P’Newt đóng laptop và tôi chỉ có thể chớp mắt trong sự bối rối.

“Em tự hỏi tại sao anh lại muốn biết em đã trò chuyện gì với P’Chane?”

P’Newt liếc nhìn tôi.

“Anh sẽ không nói cho em biết.”

“Hả?” Tôi kinh ngạc. “Tại sao?”

“Em chỉ cần biết rằng anh thích em.”

Tôi nghiêng cổ, ý anh là sao?

Nhưng… Wha… P’Newt thích tôi. Tôi cảm thấy thật e thẹn.

Tuy nhiên, ngoài Facebook, tôi còn có một tội lỗi khác mà tôi đang do dự không biết có nên nói ra hay không. Nhưng P’Newt đã khiến tôi tin tưởng anh nhiều đến mức này, tôi cũng không nên giấu giếm điều gì với anh.

“P’Newt ơi, em cần thú nhận một điều nữa.” Tôi quyết định nói ra.

“Thú nhận điều gì?” P’Newt lại nhướng mày.

“Ừm…” Tôi khá sợ anh sẽ thất vọng.

Dù sao đi nữa. Tôi không nghĩ điều này tệ đến mức phải kết thúc mối quan hệ của chúng tôi.

“Em cần nói rằng em tham gia nhóm học phụ đạo của anh…” Tôi thành thật với anh.

“… không phải vì em muốn vào khoa y. Em chỉ muốn được ở gần anh.”

Tôi nhắm chặt mắt. Tôi không biết anh nhìn tôi bằng sắc mặt như nào. Anh ấy sẽ giận tôi sao? Tim tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

“Ồ, về chuyện này sao?” P’Newt nói, “Không cần phải lo lắng.”

“Hả?” Tôi mở mắt. Biểu cảm của anh vẫn bình thường, không có dấu hiệu giận dữ nào.

“P’Newt… anh không giận em sao?” Tôi hỏi.

“Sao em lại hỏi vậy?” P’Newt có vẻ thắc mắc.

“Vì trước đây…” Tôi giải thích.

“Anh từng hủy nhóm học phụ đạo vì có vài người hâm mộ của anh đến và không tập trung vào việc học.”

“Nhưng em đã tập trung vào việc học, phải không?” P’Newt nói, “Hơn nữa, anh đã biết em không muốn vào khoa y rồi mà.”

“Cái gì?” Tôi kêu lên. Khoan đã, anh nói anh đã biết và vẫn cho phép tôi tham gia buổi học phụ đạo của anh sao? Điều đó có nghĩa là gì?

“Vì vậy, anh đã dạy em nội dung hữu ích hơn cho các kỳ thi trong khoa của em.”

“Hả?!” Tôi quá sốc khi biết sự thật này.

“P’Newt, anh đã biết ngay từ đầu sao?”

P’Newt chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Đột nhiên, điện thoại tôi kêu bíp và tôi rất ngạc nhiên khi thấy tin nhắn của P’Chane.

Jirapat Chane Dechapraphas: ???????

Jirapat Chane Dechapraphas: Ai’Newt?

Jirapat Chane Dechapraphas: Hahaha

Jirapat Chane Dechapraphas: Chỉ có thế thôi mà mày đã ghen rồi à?

Tôi rất bối rối bởi các bản xem trước, nên tôi mở tin nhắn ra và bị sốc khi thấy rằng…

P’Newt đã dùng Facebook của tôi để trò chuyện với P’Chane bằng cách nói…

Chanin Kunlakant: Nếu mày muốn trò chuyện với bạn trai tao, mày phải nói chuyện với tao.

Whaaaa~ P’Newt đang làm cái quái gì vậy?!

Bình Luận (0)
Comment