“Bạn sẽ lựa chọn như nào, giữa một người yêu làm mình tổn thương và một cuộc sống không tổn thương nhưng không có tình yêu?”
– Trích từ lời của Baicha –
Tôi nắm chặt chiếc móc khóa điện thoại mà P’Newt đã tặng tôi như thể nó có thể rơi ra từng mảnh nếu tôi buông tay.
Tôi ngồi bồn chồn và lo lắng suốt quãng đường trở về Bangkok trên chiếc xe. Tôi nghĩ mình sẽ đến ký túc xá của P’Newt trước nửa đêm. Tôi đăng nhập lại vào Facebook của mình và trò chuyện với P’Pae và P’Phoom suốt quãng đường, mặc dù họ có kỳ thi vào tuần tới, họ vẫn lo lắng cho P’Newt.
P’Pae và P’Chane đã ghé qua ký túc xá của P’Newt và ở lại cho đến gần 10 giờ tối. P’Newt vẫn không phản hồi bất cứ ai và đã tắt điện thoại. P’Phoom nghĩ rằng không có gì giúp được, nên họ quay về trước. Nếu có bất cứ điều gì khẩn cấp, họ có thể quay lại lần nữa vì ký túc xá không xa.
P’Phoom quay lại phòng vì nhân viên ký túc xá sẽ nghi ngờ có điều gì đó không ổn nếu họ ở lại quá lâu. Hy vọng cuối cùng của họ là tôi. Khi tôi nói rằng tôi đang trở về từ Hua Hin, mọi người dường như yên tâm hơn.
Nếu P’Newt chỉ ngủ và không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ báo cho họ biết, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, họ cũng đã cho tôi số điện thoại của họ.
Tôi càng trở nên căng thẳng, nhưng không thể yêu cầu tài xế lái xe nhanh hơn. Tôi chỉ có thể ngồi trên xe một cách căng thẳng. Cảm giác này cứ theo tôi mãi, trước khi tôi cuối cùng cũng đến ký túc xá của P’Newt.
“Nếu anh phải quay lại Hua Hin bây giờ. Đây…” Tôi nói với tài xế, không quên đưa thêm tiền boa mà mẹ tôi đã cho.
Chúng tôi đưa thêm cho anh ấy vì tài xế đã phải làm việc vất vả hơn vì tôi.
Khi tôi dừng lại trước ký túc xá của P’Newt, tôi lấy lại bình tĩnh. Tôi cầm thẻ khóa QU Village mà P’Newt đã đưa cho tôi và đi thẳng vào. Người bảo vệ nhìn tôi có chút nghi ngờ vì không có nhiều người đến vào lúc đêm khuya như thế này, nhưng khi tôi đưa thẻ khóa cho ông ấy xem, ông ấy chỉ gật đầu và không nói gì.
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng thẻ khóa của P’Newt. Tôi bước vào thang máy và nhấn nút cho tầng 6. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi chạy ra về phía phòng 612, phòng của P’Newt.
Tay tôi hơi run khi tôi cầm thẻ khóa và sau đó gõ ngày sinh của mình.
0603
Cánh cửa mở khóa. Tôi hít một hơi thật sâu và bước vào phòng.
“P’Newt!” Tôi thốt lên khi thấy anh nằm dài trên sàn nhà ngay phòng khách, xung quanh toàn là vỏ chai rượu. Có vẻ như P’Newt đã không ngừng uống.
Khuôn mặt của anh đỏ bừng vì rượu, và toàn thân anh đẫm mồ hôi. Mắt anh nhắm nghiền và bất tỉnh, nhưng cơ thể anh vẫn cử động và thở. Điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì anh vẫn ổn.
Tôi chạy đến kiểm tra anh.
“P’Newt ơi…” Tôi cố gắng lay anh. Lần đầu tiên, anh vẫn không tỉnh. Nên tôi lay mạnh hơn.
Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế này trước đây. Anh đã uống bao nhiêu vậy? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với anh thế?
Vài phút sau, P’Newt từ từ mở mắt nhìn tôi, nhưng mắt anh vẫn mơ hồ. Cứ như thể anh vẫn chưa hồi phục khỏi tác dụng của rượu.
“P’Newt ơi…” P’Newt mở mắt, nên tôi gọi anh.
“N’Cha…” Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi, vẻ mặt anh đau khổ.
“Em không còn yêu anh nữa sao?”
“Sao ạ?” Tôi bối rối về những gì anh đang nói. Tôi đoán anh đã say nên tôi không nghĩ nhiều về nó.
“Em yêu anh, P’Newt,” tôi nói. “Tại sao anh lại uống nhiều như vậy và không chăm sóc bản thân chứ? Em rất lo lắng cho anh.”
Tuy nhiên, P’Newt lại nhắm mắt, khuôn mặt anh trông đờ đẫn.
“Ngay cả khi anh say, anh vẫn thấy N’Cha. Thật quá tàn nhẫn.”
P’Newt cười đau khổ.
“Em là N’Cha thật,” tôi vội vàng nói. “Làm sao anh có thể nghĩ em là một ảo ảnh chứ?”
Tôi chạm vào tay anh và đưa tay anh chạm vào má tôi.
“Thấy không, anh sờ được, em không phải ảo ảnh.”
P’Newt nhìn tôi và nhẹ nhàng di chuyển tay v**t v* mặt tôi. Mắt anh trông rất buồn.
“Em là mối tình đầu của anh vì anh chưa bao giờ yêu ai cả.”
“Hả?” Lời nói của anh làm tôi bối rối. Tôi cố gắng không nghĩ quá nhiều về nó vì tôi biết P’Newt vẫn còn đang say.
“Anh chỉ yêu mình em… Anh đã cố gắng làm mọi thứ…” Đôi mắt anh ngập tràn nước mắt, và tôi mở to mắt vì sốc.
“Tại sao em lại yêu người khác?”
Tôi cau mày bối rối. Anh đang nói gì vậy?
“Em thật sự rất tàn nhẫn…” Tay anh buông thõng, anh thở dài buồn bã và lại nhắm mắt.
“Em muốn rời bỏ anh, đúng không?”
“Khoan đã… làm sao em có thể bỏ anh được? Em đang ở ngay đây mà.” Tôi cố gắng chọc anh, nhưng anh không nhúc nhích.
“Ưm, tôi nên làm gì đây?” Tôi lẩm bẩm.
Tôi có nên gọi cho bạn bè anh không? Nhưng tôi nghĩ tôi có thể tự chăm sóc anh. Đó không phải là vấn đề lớn. Trông P’Newt nằm trên sàn nhà như thế này rất không thoải mái, nên tôi định đưa anh lên giường.
Chúc tôi may mắn!
Tôi đỡ P’Newt dậy bằng cả hai tay, anh cao và nặng hơn tôi nhiều, nên tôi hơi loạng choạng.
“Mình làm được mà!” Tôi tự nhủ.
Sau đó tôi nâng cánh tay P’Newt lên, đặt chúng lên vai gầy của mình và đưa anh về phòng ngủ.
Khi tôi đến giường, tôi từ từ đặt P’Newt xuống và đứng đó nghỉ một lát. Tôi đặt P’Newt nằm ngủ thoải mái nhất có thể. P’Newt vẫn đang bất tỉnh.
Tôi nhìn anh, tự hỏi phải làm gì bây giờ. Tôi không phải bác sĩ, và tôi chưa bao giờ chăm sóc người ốm hay người say, nhưng tôi có thể thấy rằng anh đã quá say và nằm đó đổ mồ hôi suốt vài giờ. Anh trông không được thoải mái.
Thế là tôi nhanh chóng chạy vào phòng tắm, tìm một cái gì đó để đựng nước. Nhưng P’Newt không có cái nào, nên tôi chạy lại nhà bếp và lấy cái nồi lớn nhất. Tôi đổ đầy nước lạnh vào và sau đó mang nó đến bàn đầu giường. Rồi tôi tìm trong tủ quần áo một chiếc khăn sạch.
Tôi muốn giúp anh lau người, nhưng…
Tôi nuốt nước bọt. P’Newt vẫn đang ngủ, nhưng cơ thể anh đổ đầy mồ hôi và mặt anh đỏ bừng. Anh quá quyến rũ trong tình trạng này.
‘Mình có lẽ sẽ chết khi lau cơ thể anh ấy mất.’
Không! Tôi phải chăm sóc anh và ngăn tâm trí mình chạy lung tung.
“Lau mặt anh trước đi.”
Tôi tự nhủ trong khi nhúng khăn vào nước và vắt cho đến khi nó chỉ còn hơi ẩm. Sau đó tôi dùng khăn lau nhẹ nhàng khuôn mặt đẹp trai của anh. Tôi sợ rằng nếu tôi lau quá mạnh, nó có thể gây ra một vết xước trên khuôn mặt hoàn hảo của anh.
Sau khi tôi lau mặt xong, tôi từ từ lau xuống cổ anh. Tôi thấy anh đổ mồ hôi ít hơn. Lông mày cau lại của anh từ từ giãn ra, và anh có lẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
‘Thế còn cơ thể anh ấy?’ Tôi nuốt nước bọt.
Tôi nghĩ tôi chỉ có thể lau phần trên cơ thể anh và bỏ qua phần dưới.
“Được rồi,” tôi tự nhủ và nhắm chặt mắt trong khi từ từ tháo từng cúc áo sơ mi của anh và cởi nó ra. Tôi thậm chí còn không dám nhìn. Tôi lo lắng rằng cảm xúc của mình sẽ bùng lên trong một tình huống không thích hợp.
Tôi nhúng khăn lại và lau dọc theo phần trên cơ thể anh, cố gắng không nhìn bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, tôi nuốt nước bọt vì tôi có thể cảm nhận được cơ thể săn chắc và khá nhiều cơ bắp của anh. Tôi đoán rằng anh tập thể dục thường xuyên.
‘Ôi không, ngừng suy nghĩ đi, mũi mình sắp chảy máu rồi!’ Tôi tiếp tục lau cơ thể, cánh tay và lưng anh cho đến khi tôi chắc chắn rằng P’Newt cảm thấy thoải mái hơn. Sau đó, tôi nhìn vào tủ quần áo của P’Newt lần nữa và cố gắng tìm một chiếc áo phông thoải mái để anh mặc đi ngủ. Sau đó, tôi mặc nó cho P’Newt và cố gắng không nhìn vào cơ thể anh.
Xong! Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhìn P’Newt khô ráo và thoải mái, không còn đẫm mồ hôi nữa. Điều hòa bây giờ khá mát mẻ. Vẻ mặt anh trông giống như đang ngủ hơn là say. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Tôi rửa nồi và giặt khăn trong bồn rửa. Sau đó, tôi quay lại ngồi và trông chừng P’Newt.
Tôi nhớ rằng bạn bè anh vẫn đang lo lắng chờ đợi thông tin, nên tôi gửi tin nhắn cho P’Pae và nói rằng P’Newt vẫn ổn và đã ngủ.
Pachara Pae Angsana: Thật sao?! Được rồi, anh nhẹ cả người. Cảm ơn em đã chăm sóc nó. Anh sẽ báo cho Phoom và Chane biết.
Pachara Pae Angsana: Nếu em cần bất cứ sự giúp đỡ nào, em cứ gọi cho Ai’Phoom. Chắc là nó sẽ học suốt đêm nay.
Chanin Kunlakant: Cảm ơn P’Pae.
Tôi trả lời và kiểm tra facebook P’Newt. Anh quả thực có nhiều người bạn tốt, vậy tại sao anh lại nghĩ mình cô đơn?
Thông báo của tôi lại vang lên và tôi thấy một tin nhắn từ P’Pae.
Pachara Pae Angsana: Đàn em, em có thể đăng nhập Facebook của Newt, đúng không?
Pachara Pae Angsana: Em có thể bình luận vào bài đăng mà Newt vừa đăng không? Đại loại như không còn là vấn đề lớn nữa, cảm ơn mọi người đã quan tâm. Anh sợ mọi người sẽ quá lo lắng cho Newt vì rất nhiều người đang hỏi anh về nó.
Chanin Kunlakant: Vâng ạ, P’Pae. Em sẽ giúp đăng.
Pachara Pae Angsana: Được rồi, cảm ơn em, đàn em.
Tôi định đăng xuất khỏi Facebook của mình trên điện thoại, nhưng sau đó tôi nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu dùng điện thoại của anh. Phòng trường hợp có ai gọi đến, tôi sẽ nhận và nói với họ rằng P’Newt vẫn ổn.
Thế là tôi tìm điện thoại di động của anh và thấy anh đã làm rơi nó bên cạnh ghế sofa. Tôi nhặt nó lên và bật nguồn.
Ôi trời. Có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ từ P’Pae, P’Phoom, P’Chane và những người bạn khác mà tôi không biết. Tin nhắn của P’Newt có hơn 999+ tin nhắn chưa đọc, nhưng tôi phớt lờ chúng và chỉ làm theo lời P’Pae yêu cầu – tôi bình luận dưới bài đăng trạng thái của P’Newt.
Kritanai Newt Akarawaranon: Tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bây giờ đã ổn rồi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Sau đó tôi tắt âm thanh thông báo và ngồi vào chiếc ghế bàn làm việc bên cạnh giường P’Newt.
Tôi nhìn P’Newt đang ngủ và lo lắng cho anh. P’Newt cũng từng chăm sóc tôi khi tôi say.
Nhân tiện, chuyện gì đã xảy ra với P’Newt hôm nay vậy? Tại sao anh lại say đến mức đó? Anh còn nói rất nhiều điều kỳ lạ. Tôi cảm thấy rất bối rối. Tôi không biết tại sao tôi lại có linh cảm rằng lý do này liên quan trực tiếp đến tôi.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ đến một người có thể biết về chuyện này – ‘tôi của tương lai’. Một người bạn thật sự, bất cứ khi nào tôi cần anh ta.
CH@rL!e: Này, tôi có thể hỏi anh về P’Newt không?
Tôi nhắn tinh cho anh ta và chờ đợi anh ta đọc, nhưng…
Tôi nghe thấy điện thoại di động của P’Newt rung nên tôi quay sang. Tôi nghĩ người nào đó đang gọi, nhưng đó chỉ là một tin nhắn thoại.
CH@rL!e: P’Newt trông lạ quá hôm nay. Tôi sốc quá. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy say đến mức này.
“Hửm?” Tôi quay lại khi nghe điện thoại P’Newt rung lần nữa.
Thế là tôi nhặt điện thoại anh lên và định tắt thông báo của anh.
Tuy nhiên, khi tôi thấy hai tin nhắn trên màn hình khóa…
CH@rL!e: Này, tôi có thể hỏi anh về P’Newt không?
Đó là…
Tôi nhìn vào điện thoại di động của P’Newt rồi lại nhìn vào điện thoại của chính mình trong sự sốc.
Tại sao… những tin nhắn tôi gửi cho ‘tôi của tương lai’ lại xuất hiện trên điện thoại của P’Newt?
Tôi run rẩy khi cầm điện thoại di động của P’Newt trong khi nhập mã khóa thiết bị. Tôi thấy hai tin nhắn trên thông báo LINE.
Tôi ngay lập tức nhấp vào để xem.
“Cái gì thế này?” Tôi mở to mắt kinh ngạc. P’Newt từng nói rằng anh không dùng LINE. Nhưng trong LINE, P’Newt chỉ có một người bạn, đó là…
Tôi. CH@rL!e.
“Không thể nào…”
Tôi vẫn còn sốc khi nhìn vào tất cả các tin nhắn trong cuộc trò chuyện đó.
Mọi điều mà tôi đã tâm sự và hỏi ‘tôi của tương lai’, từ đầu đến cuối…
Tất cả tin nhắn từ tôi của tương lai… đều được gửi từ điện thoại di động của P’Newt.
Tôi vô tình đánh rơi điện thoại của anh xuống bàn. Bộ não tôi hoàn toàn chết máy và trống rỗng.
Điều đó có nghĩa là ‘tôi của tương lai’ thực sự không tồn tại.
Tất cả chuyện này là sao?
Bản thân tương lai của tôi là P’Newt suốt bấy lâu nay sao?
Tôi đã dành cả đêm để đọc những tin nhắn mà tôi từng tin là đến từ chính tôi của tương lai. Một lời nói dối lớn tuyên bố là đến từ tương lai, điều này khiến tôi nghi ngờ tất cả những lời mà P’Newt đã nói với tôi. Tôi thật sự rất hoang mang và suy nghĩ của tôi bây giờ siêu hỗn loạn.
‘Tại sao anh ấy lại làm điều này?’ Đây là câu hỏi đầu tiên của tôi.
Tôi đã luôn tin tưởng vào ‘tôi của tương lai’. Tôi đã luôn xem anh ta là người bạn thật sự của tôi, và bất cứ khi nào tôi gặp rắc rối, anh ta là người đầu tiên tôi nghĩ đến.
Đặc biệt là về P’Newt.
Nhưng hóa ra đó là một lời nói dối thậm tệ.
Tôi tin tưởng ‘tôi của tương lai’ như tôi tin tưởng P’Newt. Tôi tin anh ta khi anh ta nói rằng P’Newt thực sự thích tôi.
Thật khó để tin rằng anh sẽ phải lòng một người như tôi.
Một người không có gì xứng đáng với anh. Khi tôi còn nhỏ, tôi bị bạn cùng lớp trêu chọc và bắt nạt. Tôi không đẹp trai, hay học giỏi. Hỗ trợ tinh thần duy nhất của tôi là gia đình.
Việc tôi thích P’Newt chỉ là một giấc mơ mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành sự thật. P’Newt quá cao cả để một người như tôi với tới.
Tôi không mong đợi bất cứ điều gì dù tôi thích anh nhiều đến mức nào, tôi sẵn lòng làm bất cứ mọi thus cho P’Newt. Tôi hài lòng với việc chỉ nhìn anh từ xa cho đến khi ‘tôi của tương lai’ bước vào cuộc đời tôi, lừa dối tôi, cho tôi hy vọng, khuyến khích tôi theo đuổi P’Newt.
Tôi bắt đầu có một cuộc sống tốt hơn. Bắt đầu hạnh phúc hơn. Quyết định dũng cảm hơn vì tôi không muốn ‘tôi của tương lai’ buồn.
Cuối cùng tôi đã trở thành bạn trai của P’Newt và tin rằng P’Newt thực sự thích tôi.
Nhưng hôm nay… sự quyết tâm và tự tin này đã hoàn toàn tan vỡ.
Bởi vì tôi phát hiện ra rằng chính P’Newt đã giả vờ là ‘tôi của tương lai’. Anh khiến tôi tin điều đó bằng cả trái tim.
Tôi nhớ lại những tổn thương trong quá khứ, về những người nói rằng không ai sẽ yêu một người như tôi.
“Mày thật sự nghĩ sẽ có ai đó tỏ tình với mày à?”
“Tự soi gương lại đi!”
“Ai mà thích mày chắc mù hoặc bị ngu quá.”
“Ai mà chẳng muốn hẹn hò với người đẹp trai, đúng không?”
“Có ai lại muốn một đứa vừa xấu vừa dở hơi như mày chứ? Ối, lỡ lời rồi.”
Đặc biệt là khi tôi nhớ lại những lời nói hạ thấp từ quá khứ. Tôi càng đau lòng hơn.
Tôi bắt đầu nức nở.
Đúng vậy, một người như tôi đã quá tự luyến khi nghĩ rằng P’Newt thực sự thích tôi. Tất cả chỉ là một giấc mơ hão huyền.
Tôi đang nghĩ về Namwan. Cô ấy từng là ánh sáng của tôi, giúp tôi khỏi bị bắt nạt nặng nề, nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ giả vờ là một người tốt.
Tôi đã yêu P’Newt vì anh là người kéo tôi ra khỏi sự tuyệt vọng ngày hôm đó. Nhưng tôi không thể tưởng tượng rằng cuối cùng, lịch sử sẽ lặp lại.
Tại sao anh phải làm điều này với tôi?
Tôi không biết tôi đã ngồi đây và khóc một mình bao lâu. Cảm giác như tim tôi bị nghiền nát và không còn gì nữa. Nó còn tệ hơn những gì Namwan đã làm vì lúc đó, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho khả năng cô ấy không thích tôi.
Nhưng không phải với P’Newt. P’Newt đã cho tôi hy vọng. Anh hành động như thể anh yêu tôi. Điều gì sẽ xảy ra nếu đó chỉ là một vở kịch suốt bấy lâu nay? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chỉ là một trò chơi anh chơi cho vui?
Tại sao? Bởi vì tôi quá ngu ngốc và dễ bị lừa, đúng không?
Trong cuộc đời này, tôi có lẽ sẽ không dám yêu và tin tưởng bất cứ ai nữa.
Quá đủ với tình yêu này rồi, đủ rồi, không còn nữa. Nó đau quá.
“N’Cha…?”
Tôi nghe thấy giọng P’Newt, nên tôi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.
Khi tôi thấy P’Newt, nước mắt tôi lại rơi. Nó quá đau đớn, quá đau đớn.
P’Newt thức dậy trong trạng thái mơ màng. Anh hẳn đã tỉnh rượu, nhưng khi anh thấy tôi khóc, mặt anh trông sốc.
“N’Cha… tại sao em lại ở đây? Tại sao em lại khóc?” P’Newt hỏi với sự lo lắng, nhưng tôi không thể tin tưởng anh nữa.
Anh cố gắng ôm tôi nhưng tôi lách mình ra và từ chối.
“Tại sao anh lại nói dối em?” Đây là câu hỏi đầu tiên mà tôi có thể nghĩ ra.
“Nói dối?” Anh bối rối.
“P’Newt, anh đang chơi trò gì vậy? Vâng, em là một thằng ngốc. Từ nhỏ, em không có ai để hẹn hò. Em chưa bao giờ có bạn bè. Không ai từng thích em. Mọi người luôn bắt nạt em…”
Tôi khó khăn lắm mới kìm được những lời từ trái tim mình, cũng như nước mắt.
“Em biết không có gì tốt về em. Nhưng tại sao P’Newt phải làm điều này với em?”
“N’Cha…” Mắt P’Newt mở to nhưng tôi tiếp tục.
“Tại sao anh lại lừa em tin rằng ’em của tương lai’ thực sự tồn tại?”
Lời nói của tôi làm anh choáng váng.
“Lừa dối em để em tin rằng anh thực sự thích em sao?”
P’Newt cau mày khi tôi nói và khóc.
“Tại sao anh lại cho em hy vọng?”
“N’Cha, anh không…” P’Newt định nói gì đó.
Nhưng tôi không cho anh cơ hội.
“Em thực sự thích anh,” tôi nói, lau nước mắt. “Em thích anh nhiều đến mức em sẵn lòng làm bất cứ điều gì! P’Newt không cần phải thích em lại. Em chỉ hạnh phúc khi làm bất cứ điều gì cho anh…”
Chết tiệt, nước mắt không ngừng chảy.
“Nhưng tại sao anh phải làm em tổn thương? Tại sao anh phải khiến em tin rằng anh có tình cảm với em? Tại sao anh phải hành động như thể anh đang trong mối quan hệ với em? Có thực sự vui khi làm em tổn thương không?”
Tôi khóc cho đến khi giọng tôi gần như không nghe thấy.
“Trong cuộc đời này, em chỉ gặp những người không chân thành. Những người tốt với em nhưng cuối cùng không bao giờ thích em cả. Tại sao anh lại làm điều này với em? Tại sao anh lại giống như họ? Tại sao… tại sao…”
“N’Cha, làm ơn nghe anh nói. Hãy để anh giải thích trước…” Vẻ mặt Newt trông nghiêm túc. Nhưng tôi lắc đầu.
“Không, đủ rồi. Em mệt rồi…” Tôi đã bị tổn thương đủ bởi những lời nói dối.
“Anh biết không, khi em phát hiện ra có điều gì đó không ổn với anh, em quay về ngay lập tức vì anh vào lúc đêm khuya và thậm chí không quan tâm đến những gì bố mẹ em sẽ nói…”
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không muốn khóc nữa.
“Anh có biết em lo lắng cho anh đến mức nào không?”
Tôi đứng dậy, siết chặt tay và hét lên qua những giọt nước mắt.
“Vậy tại sao anh lại tạo ra một lời nói dối như vậy để chơi đùa với em?!”
“N’Cha… về chuyện đó…”
P’Newt sững sờ. Anh cố gắng đến gần tôi nhưng tôi lùi lại.
“P’Newt, anh đang rất vui, đúng không?” Giọng tôi run rẩy. “Anh quá giỏi đến nỗi anh có thể đối xử với một người thấp kém hơn anh như bất cứ điều gì anh thích, phải không?! Có vui không?!”
Khi tôi nói xong, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi nắm lấy túi và điện thoại di động của mình. Sau đó tôi ngay lập tức chạy ra khỏi phòng anh.
“N’Cha!” P’Newt hét lên sau lưng tôi.
Anh đang chạy theo tôi. Nhưng tôi không dừng lại.
Tôi không muốn nghe nữa. Tôi không muốn biết gì nữa. Tôi chạy không ngừng nghỉ mặc dù nước mắt cứ chảy, bị áp đảo bởi những suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi đã chịu đủ rồi. Đủ rồi. Hãy kết thúc cái trò vô nghĩa này đi.
Không đời nào P’Newt thực sự thích tôi.
Lẽ ra tôi phải biết điều đó ngay từ đầu.
Tôi nên tỉnh dậy khỏi giấc mơ giả tạo này!