Thân Ái Đối Phương Biện Hữu

Chương 13

Biên tập: Bột

Trình Yểu đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng Trần Mịch Ngôn thái thức ăn trong bếp. Bần thần ở huyền quan một lúc, lời của Trọng Nhất Lâm hiện tới hiện lui trong đầu cô tới mấy lần.

Cô nhẹ nhàng bước tới cửa phòng bếp, dựa vào khung cửa nhìn Trần Mịch Ngôn băm gừng nhỏ xíu, sau đó anh bỏ dao thái xuống rồi cho nguyên liệu vào trong nồi. Trong lúc đun cháo gừng, anh làm cả cánh gà chiên Coca.

Trần Mịch Ngôn đã thay quần áo, áo sơ mi màu xanh đen, quần màu đen, vai rộng eo hẹp, còn có đôi chân dài cực kỳ nổi bật. Rõ ràng là người đàn ông mang khí chất vượt trội, đặt vào khung cảnh nấu ăn này cũng đẹp tới kỳ lạ.

Rất gợi cảm.

Trình Yểu nhìn anh, đột nhiên thấy mình như kẻ háo sắc.

Tai cô đỏ lên, có cảm giác khó hiểu khi muốn mua cho Trần Mịch Ngôn một chiếc tạp dề. Nên mua loại nào đây? Gấu Pooh hay Cậu Bé Bọt Biển? Tưởng tượng cảnh Trần Mịch Ngôn mặc tạp dề hình Cậu Bé Bọt Biển, cô đột nhiên bật cười.

Trần Mịch Ngôn xoay người, thấy bộ dạng liếc mắt rồi cười của cô, con ngươi của anh sáng lên, bỏ đĩa trong tay xuống rồi đi tới: “Chị…”

“Trần Mịch Ngôn, cậu thích Gấu Pooh hay Cậu Bé Bọt Biển hơn?”

Trần Mịch Ngôn: “…”

“Sao lại hỏi vậy?” Dù Trần Mịch Ngôn không giải thích được, nhưng nhìn cô cười vui vẻ, khóe miệng anh cũng thấp thoáng nụ cười ôn hòa.

“Cậu cứ trả lời là được.”

“Ừm…” Trần Mịch Ngôn nhếch môi suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: “Cậu Bé Bọt Biển đi.”

“Nghĩ kĩ rồi?”

“Ừ.” Anh gật đầu, dù sao hai lựa chọn này với anh cũng không khác nhau là bao, chọn bừa một cái là được. Anh chỉ tò mò vì sao Trình Yểu lại hỏi vậy.

Nhưng rõ ràng Trình Yểu không có ý định cho anh câu trả lời.

Trần Mịch Ngôn cũng không hỏi nhiều. Anh chuyển đề tài: “Anh ta đi rồi?”

“Hả?” Trình Yểu sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra “anh ta” ở đây là nói Trọng Nhất Lâm.

“Đi rồi.” Cô nói.

“Ồ.” Trần Mịch Ngôn chậm rãi cụp mắt, nhìn đôi dép đi trong nhà màu xám tro trên chân mình, dừng một giây rồi nói: “Sư tỷ, anh ta đối xử không tốt với chị.”

Trình Yểu bị anh nói tới ngốc: “Sao anh ấy lại không đối tốt với tôi?”

“Người đó không hề chú ý đến việc chị bị ốm.” Anh nhíu mày: “Anh ta không phải lựa chọn tốt.”

Trình Yểu sửng sốt, trong giây lát ý thức được anh đang hiểu lầm, cô buồn cười nói: “Đương nhiên anh ấy không phải lựa chọn tốt. Cậu phải biết, người đó rất có thể sẽ trở thành anh rể của tôi, cậu nghĩ tôi sẽ đoạt người của Du Mỹ Anh sao?”

“Thật… sao?” Trần Mịch Ngôn rất kinh ngạc, biểu cảm trong mắt thay đổi tới mấy lần, cuối cùng mới khôi phục lại bình thường.

Có điều giọng anh mang thêm vài phần vui vẻ, anh nói: “Xin lỗi, em hiểu lầm rồi.”

Trình Yểu độ lương khoát tay: “Không sao.”

Lúc này, cánh gà chiên Coca trong nồi tỏa hương thơm phức. Trần Mịch Ngôn nhớ tới mình vẫn còn làm đồ ăn, vội vàng đi qua.

Trình Yểu vẫn tựa vào khung cửa như cũ, đứng cách 5, 6 mét nhìn anh vội vàng gắp cánh gà bày ra đĩa.

_____

Ăn cơm trưa xong, Trần Mịch Ngôn tới công ty. Tối đến, anh lại vội vàng tới đây làm cơm chiều cho Trình Yểu. Hôm sau, thân thể Trình Yểu đã khá hơn nhiều, vì thế cô bắt đầu đi làm lại. Nhưng cơm trưa và cơm chiều vẫn ăn cùng Trần Mịch Ngôn. Mấy ngày kế tiếp cũng diễn ra như vậy. Vì mỗi khi tới giờ ăn cơm, cô chỉ cần xuống sảnh lớn là gặp phải Trần Mịch Ngôn.

“Sư tỷ, trùng hợp quá. Chúng ta đi ăn chung chứ?” Mỗi lần anh đều dịu dàng hỏi một câu như thế.

Trình Yểu hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt.

Dần dần, bộ phận Sáng Tạo của Bác Mỹ đều biết tổng giám Trình tính cách lầm lì nhà mình thân thiết bất thường với giám đốc Trần phòng Thị Trường của công ty Lữ Hành Quốc Tế, vì bọn họ không chỉ một lần bắt gặp hai người kia ăn cơm cùng nhau.

Mọi người âm thầm bát quái mấy phen, cuối cùng nhất trí đưa ra kết luận siêu cấp —— người đẹp tổng giám của họ coi thường tổng giám đốc Lâm đẹp trai, nhà giàu, giá trị con người hơn trăm triệu tại trụ sở chính Hồng Kông, nhất định vì đụng phải “tiểu thịt tươi” giá trị nhan sắc cao ngất này.

Quả nhiên, thế giới này đều coi trọng khuôn mặt hơn tiền tài!

Đương nhiên, Trình Yểu không biết về những việc này. Không ai dám nói bậy nói bạ trước mặt cô, cả Bác Mỹ đều biết cô là người Lâm Tụng Thanh đích thân điều tới, chắc gì cô đã không phải mật thám ông chủ lớn!

Nhưng công ty bên kia thì không phải như vậy.

Một đám mấy cô gái trẻ cực kỳ khó chịu khi thấy người đàn ông đẹp mắt nhất nhanh chóng bị người của Bác Mỹ bỏ vào túi. Có mấy người gấp đến độ không để ý tới căng thẳng, liên tục chạy tới bày tỏ, thậm chí còn không cân nhắc cả tình cảnh.

Tuần này Trình Yểu đã gặp ba người. Một người tới vào lúc cô đang ăn cơm trưa cùng Trần Mịch Ngôn, một người tới vào lúc Trần Mịch Ngôn mời cô ăn cơm tối, và người còn lại là ở bãi đỗ xe. Lúc đó cô đang ngồi ở vị trí phó lái, chứng kiến cô gái trẻ kia đứng trước cửa ghế lái tỏ tình với Trần Mịch Ngôn.

Trình Yểu cực kỳ khiếp sợ. Đương nhiên cô biết Trần Mịch Ngôn ưu tú và xuất sắc khiến người ta nhớ nhung, nhưng có thế nào cũng không nghĩ anh đào hoa tới vậy. Đồng thời, cô còn mơ hồ cảm nhận được ác ý tràn ngập từ phía những cô gái xa lạ kia. Vì cô phát hiện khi đi trên đường sẽ thường xuyên bị những cô gái đó lườm nguýt.

Cô nghĩ, có lẽ mấy cô gái đó thực sự coi mình thành tình địch mất rồi.

Vì né tránh những cô gái yêu điên cuồng có nguy cơ tạt axit đó, Trình Yểu rất biết điều mà chọn cách xa Trần Mịch Ngôn một chút.

Đúng lúc này Du Mỹ Anh đã trở lại, thế nên cô dễ dàng tìm được cái cớ thích hợp: ví dụ như phải đợi Du Mỹ Anh đi ăn chung, hoặc Du Mỹ Anh đã chuẩn bị đồ ăn các loại cho cô rồi. Theo quan sát của cô, Trần Mịch Ngôn tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ. Thế nhưng mọi thứ đều là nói dối, vì vậy ngày nào cô cũng phải chờ qua giờ ăn cơm, đoán Trần Mịch Ngôn đã ăn xong trở về mới dám xuống dưới đi ăn.

Có điều, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, lời nói dối rồi cũng sẽ bị phát hiện.

Sau khoảng 4 – 5 ngày, Trình Yểu bị Trần Mịch Ngôn bắt gặp.

Lúc ấy Trình Yểu ngây ra, miếng salad trong miệng vẫn chưa kịp nuốt xuống. Cô không biết anh tới từ lúc nào.

Trần Mịch Ngôn đứng cạnh chiếc bàn đối diện cô, cứ trầm mặc nhìn Trình Yểu như thế.

Trình Yểu bị ánh mắt của anh làm chột dạ, gương mặt cô cứng lại, không nói nổi một câu.

Hồi lâu, Trình Yểu không chịu nổi nữa, cô cúi đầu nuốt nốt miếng salad, cười cười với Trần Mịch Ngôn rồi nói: “Ồ, trùng hợp quá, buổi trưa cậu cũng ăn chưa no à?”

Lời nói vừa dứt, cô đã muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình, vì cô có thể thấy rõ ánh mắt càng như bị thương của Trần Mịch Ngôn.

Thế nhưng, anh vẫn không mở miệng.

Trình Yểu niết chặt ngón tay, chưa từng gặp cảm giác không thoải mái như hiện tại. Cô không chịu nổi bầu không khí thế này.

Bỏ đi.

Trình Yểu đứng lên muốn đi.

Trần Mịch Ngôn bỗng nhiên đi tới, buộc cô đứng giữa anh và cửa sổ sát đất. Trình Yểu ngẩn ra, anh hơi nghiêng người, hạ mắt nhìn cô, trong mắt đều là cảm xúc bị anh ra sức kìm lại.

“Có phải… em làm gì khiến chị chán ghét không?” Biểu cảm của anh rất bình tĩnh, giọng điệu trầm thấp mà chua chát.

Mi mắt Trình Yểu giật một cái, cô lùi lại phía sau theo bản năng, chân phải vấp vào ghế, cả người hơi nghiêng đi.

Trần Mịch Ngôn đưa tay bắt lấy cánh tay cô.

Trình Yểu đã đứng vững lại, nhưng cánh tay kia của Trần Mịch Ngôn vẫn không buông ra.

Trình Yểu liếc tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn: “Trần Mịch Ngôn, tôi đang lừa cậu.” Cô nói.

“Ừ.” Anh đáp lại.

Trình Yểu cúi đầu cắn môi, lại nói: “Vì tôi muốn cách xa cậu một chút.”

“Vì sao?”

“Vì sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày.”

“Ảnh hưởng thế nào?”

“Các cô ấy…” Trình Yểu nhíu mày: “Tôi muốn nói tới mấy cô gái thích cậu, dường như các cô ấy thực sự coi tôi là tình địch.”

Trần Mịch Ngôn ngẩn người, hóa ra là vì chuyện này.

Anh im lặng chớp mắt, sau đó nói: “Em không thể khống chế ý nghĩ của người khác, nhưng em… Sư tỷ, em rất khó chịu.”

Hết chương 13.
Bình Luận (0)
Comment