Thân Ái Đối Phương Biện Hữu

Chương 20

Biên tập: Bột

Trần Mịch Ngôn làm cá chua ngọt, mùi hương nồng đậm phiêu dạt trong không khí.

Trình Yểu không đi vào, cô thích đứng cách một khoảng nhìn anh. Cô đã nhìn dáng vẻ nấu cơm của anh nhiều lần, nhưng mỗi lần vẫn thấy không chân thật như vậy.

Thực chất, Trình Yểu không biết quá nhiều về người tên Trần Mịch Ngôn này. Có lẽ trước đây bọn họ có quen nhau, nhưng trí nhớ của cô không hoàn toàn lành lặn, chỉ vụn vụn vặt vặt, rất khó để có một cái nhìn toàn diện. Cẩn thận nghĩ lại, từ khi gặp lại ở thành phố C cho tới nay, cô cũng chưa từng chủ động hỏi anh điều gì, không biết 5, 6 năm qua anh đã trải qua thế nào, không biết anh đang làm công việc gì, lại càng không biết anh thích hay không thích điều gì.

Nhưng anh lại hiểu cô rất rõ. Anh biết cô từng đi Anh, biết kế hoạch kết hôn năm đó của cô, biết cô thích ăn bánh bao canh chấm dấm, biết cô thích ăn cà ri bò.

Anh cất giấu ảnh chụp của cô. Đó đều là những bức ảnh cô chưa từng thấy. Hình ảnh trong cuốn sổ xinh đẹp đó đều là cô, cô của 6 năm về trước.

Trình Yểu đứng một hồi rồi từ từ đi tới.

Trần Mịch Ngôn như có cảm ứng, anh xoay người lại.

“Cá chua ngọt sắp xong rồi, chờ bắc ra rồi chị có thể nếm thử trước.” Anh nói với Trình Yểu.

Trình Yểu cảm thấy trong mắt anh luôn mang tia dịu dàng khiến cô không dám nhìn, nhưng cũng không muốn trốn tránh.

Cô gật đầu, nói: “Trần Mịch Ngôn, tôi ở đây phụ cậu.”

Trần Mịch Ngôn nhíu mày: “Dầu mỡ lắm.”

“Không sao.”

Trần Mịch Ngôn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”

Sau khi bắc cá chua ngọt ra, Trần Mịch Ngôn gắp thử một miếng cho Trình Yểu nếm thử.

“Thế nào, có ngọt quá không?”

Trình Yểu liếm môi một cái: “Không, ngon lắm.”

“Trước kia chị không thích ăn ngọt quá.” Trần Mịch Ngôn cười nói.

“Ừm.” Chân mày Trình Yểu hơi nhướn lên: “Có lẽ giờ khẩu vị thay đổi.”

“Chị thích là tốt rồi.”

Động tác của Trần Mịch Ngôn rất nhanh, mấy món chính được nấu cùng một lúc, rất mau đã hoàn thành. Anh xào đỗ, còn lại cải xanh và canh xà lách vẫn chưa làm.

“Để tôi làm.” Trình Yểu đi qua.

“Được, em giúp chị.” Trần Mịch Ngôn nói.

“Không cần, cậu ra ngoài nghỉ một lát đi.” Trình Yểu không thích người khác nhìn cô nấu ăn, cô đuổi Trần Mịch Ngôn ra ngoài.

Xào cải xanh và nấu canh cũng rất đơn giản, mấy năm trước Trình Yểu từng nấu mấy lần, vì vậy cô rất có lòng tin.

15 phút sau, mọi thứ đều xong xuôi. Trần Mịch Ngôn đi vào giúp cô bê đồ ăn ra ngoài. Bọn họ ngồi xuống ăn cơm tối.

“Cải xanh nhìn không tệ.” Trần Mịch Ngôn nhận xét.

“Ăn chắc cũng không tệ.” Trình Yểu gắp một đũa cho anh rồi nói: “Cậu thử chút xem có nhạt quá không?”

Trần Mịch Ngôn nghe theo gắp thử, vừa cho vào miệng thì biểu cảm cứng lại. Nhưng anh chưa nói gì, vẫn ăn hết.

“Nhạt sao?” Trình Yểu vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của anh, vừa rồi anh hơi nhíu mày.

“Tôi cho muối rồi mà.” Cô nói: “Không biết có phải hơi ít không.”

Trần Mịch Ngôn ăn đỗ, ngẩng đầu cười nói: “Sư tỷ, chị trêu em.”

“Tôi đâu có trêu cậu.” Trình Yểu vẫn tiếp tục vô tội, gắp một ngọn cải xanh: “Cái này… khó ăn đến thế à?”

Cô lẩm bẩm, từ từ ăn: “Tôi đã khống chế lượng muối cho vào rồi mà nhỉ.”

Ăn xong, cô lại tiếp tục đưa đũa gắp thêm.

Trần Mịch Ngôn rốt cuộc cũng nhìn ra cô không đùa mình.

Anh lẳng lặng nhìn cô một cái, sau đó múc canh.

“Sao lại ngọt?” Anh nhíu mày.

“Hả?” Trình Yểu sửng sốt: “Ngọt… ngọt?” Không thể nào? Chẳng lẽ cô cho nhầm đường?

“Chị thử xem.” Trần Mịch Ngôn múc một muôi canh cho cô.

Trình Yểu lờ mờ uống thử.

“Có phải rất ngọt không?” Anh nhìn chăm chú vào mắt cô rồi hỏi.

“Ừm…” Trình Yểu hơi ấp úng.

“Có lẽ… nhầm muối thành đường rồi.” Cô nhướn mày: “Cậu cũng biết đấy, tôi làm lần đầu nên không quen, ăn không ngon thì đừng ăn.”

Cô đứng lên, muốn đem bát canh vào phòng bếp đổ đi.

“Sư tỷ, chị sao vậy?”

Âm thanh trầm thấp của Trần Mịch Ngôn cách bàn ăn truyền tới.

Tay Trình Yểu đột nhiên cứng lại: “Sao cơ?”

“Canh rất ngon, không hề ngọt.” Trần Mịch Ngôn đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn cô.

Trình Yểu nhìn thẳng anh, thoáng ngồi xuống lần nữa.

“Sư tỷ?” Giọng Trần Mịch Ngôn mang chút căng thẳng

“Không có gì.” Trình Yểu khẽ hít mũi một cái, nhìn chằm chằm đĩa cải xanh, nói: “Tôi ăn không cảm nhận được vị.”

“Có ý gì?” Trần Mịch Ngôn nhìn cô.

Trình Yểu ngẩng mặt, tầm mắt hai người giao nhau: “Những thứ này mặn hay ngọt, với tôi đều giống nhau cả. Tôi không có vị giác.”

Trần Mịch Ngôn sửng sốt.

“Bắt đầu từ khi nào?” Hồi lâu, anh mới thấp giọng hỏi.

“Có lẽ… từ 5 năm trước.”

Ánh mắt Trần Mịch Ngôn càng thêm thâm sâu và ảm đạm: “Do nguyên nhân gì?”

“Không biết, khi đó bị bệnh, sau khi khỏi thì bị như vậy.”

“Bác sĩ nói thế nào?” Anh siết chặt tay.

“Không nói thế nào, cũng không kết luận được là bị làm sao.”

“Thế nên… những lần ăn cơm lúc trước của chúng ta, chị đều… ăn không cảm nhận được vị?”

“Ừ.”

Trần Mịch Ngôn không hỏi nữa. Anh vẫn nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì. Bầu không khí trở nên kì quái. Hồi lâu, anh mím môi, nhẹ nhàng gọi: “Sư tỷ…” Sau đó lại không nói nữa.

Trình Yểu vẫn nhìn biểu cảm của anh. Một lát sau, cô lại cười: “Không sao, Trần Mịch Ngôn, tôi quen rồi. Cậu không biết chứ, như vậy cũng có nhiều điểm tốt, bây giờ tôi không hề kén ăn, cái gì cũng ăn được. Dinh dưỡng rất cân bằng, hơn nữa bị bệnh cũng không sợ uống thuốc, thế nên cậu không cần…”

Không cần để lộ ra biểu cảm… đau lòng như vậy.

____

Ăn qua loa xong một bữa cơm, Trình Yểu muốn rửa bát nhưng Trần Mịch Ngôn không cho. Cô cũng lười tranh với anh, sau đó ra ngồi trên salon chuyển kênh.

Trần Mịch Ngôn rửa bát xong đi ra, ngồi xuống bên người cô.

Trình Yểu xem TV, anh nhìn Trình Yểu.

Một lát sau, Trình Yểu nghiêng đầu nói: “Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì?”

Trần Mịch Ngôn không lên tiếng.

Trình Yểu đưa điều khiển từ xa cho anh: “Cậu chọn đi.”

Trần Mịch Ngôn lắc đầu, anh không có tâm trạng xem TV.

“Sư tỷ, em biết một bác sĩ, ngày mai chúng ta đi gặp anh ta đi.” Anh nói.

“Không cần.” Trình Yểu đáp.

“Đi… gặp một chút đi.” Trần Mịch Ngôn hạ thấp giọng.

“Việc đó không cần thiết.” Trình Yểu hơi phiền não, thả điều khiển TV xuống.

“Sư tỷ…” Trần Mịch Ngôn vẫn muốn thuyết phục cô nhưng Trình Yểu không còn kiên nhẫn lắng nghe nữa.

Cô lạnh giọng: “Trần Mịch Ngôn, cậu quản nhiều quá.”

Sắc mặt Trần Mịch Ngôn cứng đờ.

Trình Yểu đứng lên: “Tôi phải về, cậu nghỉ sớm một chút.” Cô nói xong thì bước ra ngoài ngay lập tức.

Nhưng vừa tới huyền quan, bỗng có người ôm lấy Trình Yểu từ phía sau.

“Sư tỷ, đừng tức giận.” Trần Mịch Ngôn cúi đầu, mặt chôn trong mái tóc dày của cô, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy Trình Yểu.

“Xin lỗi.” Thanh âm của người đàn ông vừa khàn vừa thấp: “Chị không muốn đi thì không đi. Chị không thích em quản, em sẽ không quản, đều nghe chị.”

Vòng ôm của Trần Mịch Ngôn dày rộng mà ấm áp, Trình Yểu ngơ ngẩn một hồi, sau đó xoay người ôm lấy anh.

Cô nhón chân, đưa cánh tay mảnh khảnh ôm cổ Trần Mịch Ngôn, sau đó ngẩng đầu hôn cằm anh.

Mặt Trần Mịch Ngôn nóng lên, cả người cũng nóng. Anh ôm chặt eo Trình Yểu, cúi đầu tìm môi cô.

Bốn cánh môi giao triền cùng một nơi sinh ra cảm giác ẩm ướt, ấm nóng, mềm mại, lại như mang tia lửa và điện.

Trần Mịch Ngôn thấy cảnh vừa rồi thật giống như mơ.

Trong mơ, anh đã vô số lần hôn Trình Yểu như thế. Anh ti tiện muốn ôm cô vào trong ngực, chậm rãi hôn từ trán đến môi, từ tai tới cổ cô.

Khi còn là một thiếu niên, anh đã từng mơ như vậy. Hơn nữa, mấy năm sau đó, cô vẫn lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của anh. Nhưng anh không bắt được, không ôm tới, tỉnh lại cũng không còn gì cả.

Anh cho là sau ngày hè năm đó, cô sẽ vĩnh viễn trở thành người phụ nữ của kẻ khác.

Không ngờ vào giờ khắc này, cô lại đang ở trong ngực anh.

Bọn họ hôn kịch liệt và điên cuồng, hô hấp xoắn bện, miệng lưỡi truy đuổi.

Một lúc lâu sau, cánh môi hai người mới tách ra. Trình Yểu tựa vào ngực anh nhẹ nhàng thở hổn hển.

Trần Mịch Ngôn vẫn luôn ôm cô không buông tay.

Trình Yểu chọc vào ngực Trần Mịch Ngôn nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Trình Yểu ngẩng đầu lên, cắn cằm anh một chút.

Trần Mịch Ngôn đau tới run lên nhưng vẫn bất động.

Trình Yểu thở dài, dán vào cổ anh, nói: “Trần Mịch Ngôn, hôm nay tôi không muốn về.”

Hết chương 20.
Bình Luận (0)
Comment