Tác giả: Quân Ước
Biên tập: TBB
Lúc Trần Mịch Ngôn đi lấy xe, Trình Yểu đi ra quảng trường nhỏ tĩnh lặng, cô đứng bên cạnh luống hoa chờ anh.
Không lâu sau, một chiếc Land Rover màu đen phóng tới chỗ cô với tốc độ cực nhanh. Tiếng phanh bén nhọn đâm vào màng nhĩ, chiếc xe đó dừng ngay trước mặt Trình Yểu.
Trình Yểu bước tới, thấy người đầu tiên bước ra từ trong xe thì run sợ. Sau đó cô âm thầm đưa tay vào trong túi xách, đầu ngón tay đụng phải một vật cứng và lạnh như băng. Xúc cảm ấy khiến cô bình tĩnh lại trong nháy mắt.
___
Trần Mịch Ngôn nhanh chóng lái xe ra khỏi hầm gửi xe, đi vòng qua cửa hông của tòa nhà, hướng đến quảng trường nhỏ. Thấy xa xa có một đám người, mi tâm anh nhíu chặt, sau đó đạp mạnh chân ga.
Đèn đường chiếu xuống luống hoa mờ nhạt, Chung Hãn ở cạnh đó che cổ tay bị thương, nghiến răng nghiến lợi: "Trình Yểu, cô là đồ điên, giống mẹ cô như đúc!"
"Đúng đấy." Trình Yểu quơ quơ con dao đẫm máu trong tay, cười ngông cuồng: "Kẻ điên giết người không cần đền mạng, muốn thử một chút không?"
"Bệnh thần kinh! Nếu không phải bố tôi nhờ, cô nghĩ tôi tình nguyện tìm cô? Tình nguyện đón cô về nhà?!"
Chung Hãn mắng chửi, giận dữ gầm lên với trợ thủ và tài xế của mình: "Ngớ ra làm gì? Còn không đưa tôi tới bệnh viện?"
Sau đó hai người đàn ông kia mới có phản ứng, vội vàng một trái một phải đi lên đỡ anh ta.
Trình Yểu run rẩy, ném con dao về phía những người kia, trong nháy mắt cả người như bị rút hết sức lực, giọng cô truyền tới cùng gió đêm...
"Tất cả cút hết đi!"
"Sư tỷ!" Trần Mịch Ngôn vừa xuống xe đã thấy Trình Yểu ngã quỵ xuống đất, trước đó lại thấy một đám người vừa đánh xe rời đi. Anh nhanh chóng chạy đến, muốn đỡ Trình Yểu dậy. Lúc vừa chạm vào tay phải của cô lại thấy ẩm ướt, dính nhớp.
Anh cúi đầu nhìn, sắc mặt đại biến.
"Chị bị thương rồi." Trần Mịch Ngôn lạnh mặt: "Những người đó là ai? Bọn họ làm chị bị thương?" Anh vừa hỏi vừa lấy khăn tay trong túi quần tây ra, áp lên lòng bàn tay ứa máu của cô.
Trình Yểu không trả lời, chỉ trực nhìn chằm chằm về phía trước, giọng hơi khàn: "Dao của tôi... Trần Mịch Ngôn, giúp tôi nhặt con dao."
"Dao?"
"Ở kia." Trình Yểu chỉ về phía trước.
Trần Mịch Ngôn nhìn theo hướng tay cô chỉ, trên nền đất cách đó không xa có một con dao gọt hoa quả dính máu.
Trần Mịch Ngôn mang ánh mắt phức tạp nhìn Trình Yểu, sau đó đi qua nhặt con dao nhưng không đưa lại cho cô.
"Đưa tôi." Trình Yểu ngửa đầu nhìn anh.
"Bẩn rồi." Trần Mịch Ngôn nhíu mày, cúi đầu nhìn con dao gọt hoa quả chuôi xanh tinh xảo, đầu lưỡi dao vẫn còn dính máu đỏ tươi. Lòng Trần Mịch Ngôn như thít lại, anh nhìn bàn tay phải bị thương của Trình Yểu, chiếc khăn màu xanh đen bị cô siết chặt cũng thấm máu.
"Sư tỷ, chúng ta đi bệnh viện." Anh lau sạch vết máu trên con dao rồi đút vào trong túi áo vest, cúi người ôm Trình Yểu đứng lên.
"Đưa tôi." Trình Yểu đẩy cánh tay anh, cắn răng đứng lên. Trần Mịch Ngôn muốn đưa tay đỡ cô, nhưng Trình Yểu lạnh lùng tránh né, nhìn anh như người xa lạ: "Trả lại dao cho tôi."
___
Giằng co một hồi, cuối cùng con dao vẫn trở về trong tay Trình Yểu.
Trần Mịch Ngôn vừa lái xe vừa chú ý đến Trình Yểu. Cô ngồi ở ghế phó lái, tay phải cuốn bằng khăn tay của anh, tay trái cầm con dao gọt hoa quả. Cô dùng sức nắm lấy nó, cánh tay khẽ run lên.
Trong xe trầm mặc gần 10 phút, Trình Yểu trước sau vẫn không nhìn Trần Mịch Ngôn. Dường như sau khi anh lấy dao của cô, các tế bào thần kinh của Trình Yểu vẫn còn khẩn trương, chưa bình tĩnh lại được. Cô cũng không còn chút tín nhiệm nào với anh.
Hoặc nói đúng hơn là cô vốn không tín nhiệm anh.
Trần Mịch Ngôn nhớ lại thái độ của Trình Yểu từ khi gặp lại tới nay, không phát hiện ra điều gì không đúng, nhưng lại luôn thấy có sai biệt gì đó.
Sai biệt ở đâu đây?
Trần Mịch Ngôn cố gắng ghìm suy nghĩ của mình xuống, chuyên tâm lái xe đến hiệu thuốc 24 giờ. Xe đột nhiên dừng lại, Trình Yểu hơi kinh ngạc, quay đầu lại theo bản năng tìm Trần Mịch Ngôn.
Ánh mắt Trần Mịch Ngôn rơi xuống tay cô, thấp giọng nói: "Không đi bệnh viện cũng được, nhưng nhất định phải xử lý vết thương." Nói xong anh xuống xe.
Trong xe yên tĩnh trở lại, Trình Yểu nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Mịch Ngôn qua cửa kính một lúc. Sau khi thấy anh đẩy cửa tiến vào, Trình Yểu mới thu hồi ánh mắt. Cô cúi đầu nhìn con dao gọt hoa quả trong tay một chút, mấy giây sau, Trình Yểu lấy vỏ dao ra, tra dao vào rồi lần nữa nhét vào túi xách.
Trần Mịch Ngôn nhanh chóng trở lại với một túi đồ. Anh chú ý thấy con dao trên tay Trình Yểu đã biến mất nhưng không hỏi nhiều.
"Bỏ khăn tay xuống." Anh cúi đầu mở túi đồ.
Trình Yểu lấy khăn tay thấm máu xuống, đưa tay mặc anh xử lý.
Trần Mịch Ngôn thuần thục lau rửa vết thương giúp cô, lau phần máu đọng, khử trùng, cuối cùng dùng gạc mỏng băng vết thương lại. Lúc anh làm việc này động tác tỉ mỉ lại ôn nhu, Trình Yểu thậm chí không thấy đau chút nào. Cô chỉ thấy đôi tay trắng nõn, thon dài của Trần Mịch Ngôn cầm gạc cuộn lại mấy lần, sau đó tay cô đã được băng lại đẹp đẽ.
"Tốt rồi." Anh thu dọn đồ đạc, sau đó nói: "Hai ngày này không được để vết thương dính nước." Nghĩ một chút anh lại nói: "Việc thay băng, em có thể..."
"Du Mỹ Anh sẽ giúp tôi." Trình Yểu tiếp tới, sau đó ngẩng đầu lên nói với anh tiếng "cảm ơn."
Trần Mịch Ngôn mím môi không nói nữa.
Xe lại lên đường lần nữa, 20 phút sau họ có mặt ở Minh Uyển Đình, xe dừng lại trước tòa nhà số 23 của Trình Yểu.
Trên đường đi, hai người không trao đổi thêm gì, không khí kì lạ trong xe kéo dài tới tận hiện tại. Lúc này đã là đêm khuya, dưới tiểu khu rất vắng vẻ, chỉ có vài ngọn đèn đường lẻ loi và ánh trắng lạnh tanh khiến người ta sợ hãi.
"Hôm nay cảm ơn cậu."
Trình Yểu đưa tay mở cửa xe, vừa mới bước một chân ra, Trần Mịch Ngôn đã bắt lấy cánh tay cô.
Trình Yểu quay đầu, Trần Mịch Ngôn đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Sư tỷ." Trần Mịch Ngôn nhíu mi, trầm mặc một chút rồi nói: "Sáng sớm mai có người đưa chị đi không?"
Trình Yểu ngẩn ra, sau đó lại nghe Trần Mịch Ngôn nói: "Nếu như không có, em tới đón chị."
Trình Yểu kinh ngạc nhìn anh một hồi, sau đó không nói gì.
Sự trầm mặc của cô khiến Trần Mịch Ngôn hiểu lầm. Anh buông cánh tay cô ra, cúi đầu giải thích: "... Vừa khéo tiện đường."
Trình Yểu lắc đầu.
"Tôi chẳng qua chỉ bị thương tay, không phải tàn phế." Vì vậy tự đi cũng không thành vấn đề, không đến nỗi không tự lo liệu được.
"Không phải là vì..." Trần Mịch Ngôn cau mày, muốn nói lại thôi, ánh mắt anh nhìn Trình Yểu như có như không mang theo chút lo lắng.
Bỗng nhiên Trình Yểu hiểu ra. Không phải vì chuyện tay bị thương, mà vì anh đã chứng kiến chuyện tối nay.
Tới giờ, sau khi nghĩ lại chuyện phát sinh vào buổi tối, tâm tình Trình Yểu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trần Mịch Ngôn im lặng mấy giây, sau đó nói: "Xin lỗi, không phải em thăm dò gì đâu, chỉ là... hơi lo lắng thôi."
Lòng Trình Yểu nảy lên một cái.
Lát sau, cô hít nhẹ một hơi, thu chân vừa đưa ra bên ngoài vào rồi đóng cửa xe.
"Trần Mịch Ngôn." Cô nhàn nhạt gọi tên anh, giọng điệu mang theo tia dịu dàng hiếm thấy: "Bọn họ không làm hại được tôi, không cần lo lắng. Tôi không sợ bọn họ."
"Tay chị bị thương." Trần Mịch Ngôn chỉ ra sự thật trái ngược với lời nói của cô.
Trình Yểu mỉm cười: "Đây là tôi tự làm mình bị thương, ngoài ý muốn thôi." Cô vẫn giữ nụ cười trên môi: "Động tác quá nhanh nên không kịp thu dao, nhưng đối phương thảm hại hơn."
"Đối phương là ai? Bọn họ muốn làm gì? Có thể lại tới tìm chị không?" Trần Mịch Ngôn không chịu được thái độ không để ý của cô, trầm giọng hỏi ra những vấn đề mấu chốt.
Trình Yểu lại chỉ trả lời vấn đề cuối của anh: "Hẳn là sẽ không tới."
Cô tránh né rõ ràng như vậy, Trần Mịch Ngôn sao có thể không cảm nhận được? Anh đang muốn hỏi lại, phía sau đột nhiên có tiếng xe tới, lúc dừng lại phát ra tiếng phanh chói tai xé màn đêm.
Một phụ nữ tóc ngắn bước từ trên xe xuống, trên người cô ấy mặc đồ thể thao màu đen, động tác đóng cửa xe nhanh nhẹn mà phóng khoáng.
Trình Yểu nhìn thấy người nọ qua cửa kính xe thì bị dọa sợ.
Sao Du Mỹ Anh lại chạy tới đây?
Chưa kịp nghĩ thêm, cô vội vàng mở cửa xuống xe.
Du Mỹ Anh vốn không chú ý tới chiếc xe Trình Yểu ngồi, tới khi thấy cô bước xuống, cô ấy vẫn còn sửng sốt. Nhưng việc này chỉ diễn ra trong 2 giây thôi. Ngay lúc sau cô ấy đã bình tĩnh lại, sải bước tới với khí thế kinh người.
"Sao chị lại..." Trình Yểu chưa kịp nói hết câu đã bị giận dữ trong mắt Du Mỹ Anh thiêu rụi.
"Trình Yểu, em con mẹ nó rốt cuộc đang làm gì?" Giọng Du Mỹ Anh vang vọng trong đêm lại càng có lực, Trình Yểu lo lắng nhìn tầng trên, may mà không thấy ai đổ nước rửa chân xuống.
Trần Mịch Ngôn theo sau lưng Trình Yểu cũng bị giọng nói này làm giật mình.
"Chị Du..." Trần Mịch Ngôn muốn giải thích tình hình, nhưng mở miệng lại phát hiện chính mình cũng không rõ chuyện này là thế nào.
Hiếm khi Du Mỹ Anh không liếc mắt nhìn trai đẹp, ánh mắt bén nhọn chỉ trừng Trình Yểu, giọng nói ngập tràn tức giận: "Chị bảo em chú ý một chút, không bảo em cầm dao đấu với người khác!"
Du Mỹ Anh giận đến tím tái, tiếp tục chì chiết: "Có phải em chê đời mình chưa bị hủy hoàn toàn không? Muốn chết hay muốn vào tù nốt nửa đời còn lại?!"
Trình Yểu trầm mặc nghe cô ấy mắng.
Đáy mắt Trần Mịch Ngôn lộ vẻ kinh hoàng, không chen lời vào.
Ánh mắt Du Mỹ Anh đỏ lên, cô hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Trình Yểu: "Trình Yểu, em nói thật cho chị biết, có phải đầu em có một cái hố không?"
Trình Yểu: "..."
"Tay em bị thương." Cô nâng bàn tay bị băng bó lên cho Du Mỹ Anh xem.
Vừa nhìn qua, sắc mặt Du Mỹ Anh đã thay đổi, nắm lấy cổ tay Trình Yểu: "Đây là ai làm, mẹ nó là ai làm? Tên nghiệt chủng Chung Hãn kia dám động tay động chân với em? Chán sống rồi phải không? Bây giờ bà đây đi giết nó!"
Thấy Du Mỹ Anh vén tay áo định đi, Trình Yểu vội kéo lại.
"Không sai, nó không dám động tay với em. Đây là em tự làm mình bị thương, không nghiêm trọng, chỉ chảy 2 giọt máu thôi."
Du Mỹ Anh: "..."
Du Mỹ Anh luôn không nạt được bịch bông Trình Yểu này. Vừa rồi trong điện thoại, lão Chung Vân Sơn khốn kiếp kia mắng cô làm hư Trình Yểu, thật ra việc này quá oan uổng cho cô. Trên thực tế, cô đã quản Trình Yểu 5, 6 năm, đến giờ vẫn không quản hết được. Cô đâu có sức ảnh hưởng lớn đến thế?
Du Mỹ Anh muốn đánh Trình Yểu một cái, san bằng luôn cái hố trong đầu cô là tốt nhất. Nhưng với dáng vẻ gầy yếu này của Trình Yểu, chỉ sợ không chịu nổi một quyền.
"Thật phục em." Du Mỹ Anh khẽ cắn răng, nuốt xuống một bụng tức giận.
Trình Yểu cười cười, buông tay ra: "Muộn rồi, qua đêm ở chỗ em à?"
Du Mỹ Anh liếc cô một cái, sau đó nhìn sang Trần Mịch Ngôn. Sắc mặt người sau nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm nhìn Trình Yểu.
Du Mỹ Anh cong môi cười, nói: "Đầu óc chị đâu có hố nào, hiếm khi thấy em mang đàn ông về, chị đần độn mới làm hỏng chuyện tốt của em."
Nói xong cũng xoay người rời đi, lúc sắp lên xe còn quay đầu nói với Trình Yểu: "Nợ này mai tính với em, ngoài ra chị hẹn với bác sĩ Phong rồi, em không muốn cũng phải gặp."
Trình Yểu muốn nói "không gặp" nhưng Du Mỹ Anh không cho cô cơ hội, cô ấy đã mau chóng đóng cửa xe rời đi rồi.
Nhìn xe của Du Mỹ Anh biến mất trong tầm mắt, tâm tình Trình Yểu hơi buồn bực.
Trần Mịch Ngôn đến gần hỏi: "Chị sao thế? Sao phải tới gặp bác sĩ?"
Trình Yểu phiền muộn trong lòng, nghiêng đầu nhìn anh: "Liên quan gì đến cậu?"
Hết chương 4.