Bệnh Viện tư nhân ở thị trấn nhỏ vùng phía bắc Scotland.
Trong phòng cấp cứu luôn luôn yên tĩnh, các bác sĩ cùng y tá tập trung thành một đoàn, tiếng máy móc ‘tí tách’ vang lên không ngừng, ngoài phòng người thân của bệnh nhân – lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên ….
“Đông …” một tiếng, y tá vọt ra, Cao Tư Đặc kích động vây lấy hỏi thăm.
“Y tá, em ấy thế nào?”
“Thực xin lỗi, mời anh tránh đường một chút, bệnh nhân mất máu quá nhiều, tình huống thực nguy hiểm ….” Y tá một phen đẩy Cao Tư Đặc ra, hướng kho máu phóng đi.
“Vô dụng, Bamboo xong rồi, bọn họ sẽ không cứu được em ấy …” Phỉ Lợi Khắc Tư vẫn yên lặng đứng ở góc tường, giờ đây thất thần cùng tuyệt vọng mà ngã ngồi trên mặt đất.
“Căm miệng, ngậm cái miệng thúi của mày lại, Tử Trúc sẽ không có việc gì!” Cao Tư Đặc xông lên phía trước, hung hăng đánh một quyền vào trên mặt Phỉ Lợi Khắc Tư.
“Mày có đánh chết tao cũng vậy thôi, tao cũng không muốn Bamboo chết, em ấy mà chết tao cũng sẽ không sống nữa, so với mày, tao càng thương em ấy hơn … Tao sẽ đi cùng em ấy!”
“Mày câm miệng, câm miệng … Tử Trúc sẽ không có việc gì ….” Cao Tư Đặc dường như đã nổi điên, anh một quyền lại một quyền hướng Phỉ Lợi Khắc Tư mà vung tới!
“Mày đánh chết tao cũng vô dụng, nếu tao không phải xuất thân từ gia đình mafia thì còn hy vọng, năm 14 tuổi kia, tao đã dành được quán quân về môn bắn súng, viên đạn vừa rồi bắn trực tiếp vào tâm phòng của em ấy, sẽ không sai …. Tao cũng hy vọng tao bắn sai lệch, nhưng đây là không có khả năng ….” Phỉ Lợi Khắc Tư bị đánh bầm dập, suy sút ngồi trên mặt đất, anh ta đang chờ … chờ y tá tuyên bố án tử vong của Lý Tử Trúc … sau đó anh ta sẽ chấm dứt sinh mệnh của mình, anh ta muốn cất bước đi theo Lý Tử Trúc ….
“Thế giới này không có chuyện gì là không có khả năng, bởi vì đã có tôi …” Một đạo nam âm trầm thấp vang lên từ hành lang bên kia, giọng nói đó đối với Cao Tư Đặc phi thường xa lạ, nhưng đối với Phỉ Lợi Khắc Tư mà nói quen ‘như cơm bữa’.
“Jack, anh như thế nào lại có thể xuất hiện ở trong này?” Jack ở trong mafia là một nhân vật phong vân, anh ta không giết người, nhưng cũng có rất nhiều người vì anh ta mà chết, Jack là một vị bác sĩ thiên tài đứng đầu thế giới, chỉ có anh ta không nghĩ muốn cứu bệnh nhân, chứ không có bệnh nhân nào được anh ta cứu mà không sống sót cả.
“Tôi đã nói rồi, chúng ta là hữu duyên ….” Jack nhiều năm không thấy ánh mặt trời, trên gương mặt quá mức âm lãnh đó xuất hiện một tia tươi cười làm cho người ta không rét mà run.
“Anh tới cứu Bamboo sao?” Phỉ Lợi Khắc Tư theo trên mặt đất nhảy dựng lên, không chút nào để ý đến vết thương của mình, dùng mu bàn tay lau đi tơ máu ở khoé miệng …
“Không, tôi chỉ là đi ngang qua ….”
“Anh ….” Phỉ Lợi Khắc Tư phẫn nộ giơ tay lên muốn đánh cho Jack một quyền.
“Có loại người cứ đụng một chút liền đánh, đánh sưng mặt của tôi lên, chốc nữa ảnh hưởng đến tầm mắt của tôi, tôi cắt nhầm mạch máu cũng không nên trách tôi a ….”
“Nói đi, như thế nào anh mới nguyện ý cứu em ấy?” Phỉ Lợi Khắc Tư phẫn nộ đến lỗ mãng.
“Điều kiện? Anh có biết …” Ngón tay thon dài của Jack ở trên cơ ngực của Phỉ Lợi Khắc Tư lượn tới lượn lui gây kích thích.
“Chỉ cần anh có thể cứu sống Bamboo, anh muốn thế nào cũng đều được cả.”
“Ha ha … quả nhiên là giáo phụ bậc nhất, rất sảng khoái … rất chờ mong cùng anh một đêm mặn nồng tốt đẹp ….” Cười xong, Jack liền tiêu sái đẩy cửa phòng giải phẫu ra, không để ý đến nhóm y tá thét lên chói tai, liền lên tiếng yêu cầu bác sĩ cùng y tá đi ra ngoài.
“Anh là ai?” Bác sĩ giải phẫu chính của ca mỗ này giơ lên con dao giải phẫu dính đầy máu tươi của Lý Tử Trúc, trợn tròn mắt kinh hãi nhìn về phía Jack,
[Nếu người ở trên bàn giải phẫu này mà chết đi, vị giáo phụ mafia ở bên ngoài kia sẽ không có khả năng buông tha cho mình.]
“Tôi là ai? Tôi là ân nhân cứu mạng của ông, ông phải nhớ kỹ tôi, tôi là doctor Jack.” Nhóm bác sĩ cùng y tác bị đẩy thẳng ra khỏi phòng giải phẫu, đến khi cánh cửa phòng giải phẫu lần nữa đóng lại thì họ mới kịp phản ứng lại.
[Vừa mới đem mình đẩy ra ngoài đây chính là doctor Jack sao? Là doctor Jack – ngay cả thần chết gặp phải anh ta cũng phải chào thua trong giới y học sao? Ngoài anh ta ra sẽ không còn có người nào có thể tự tin như thế, lại mang theo một nụ cười khủng bố như thế.]
“Tiên sinh, Jack tiên sinh muốn ngài đi vào trong đó với chúng tôi!” năm phút sau, một trong hai vị trợ thủ mà jack mang đến đứng ở trước mặt Phỉ Lợi Khắc Tư.
“Được …” Lúc này đây Phỉ Lợi Khắc Tư không còn ở trong cơn phẫn nộ ***g lộn như gấu ngựa nũa, mà giống như con chó nhỏ vô cùng dịu ngoan.
“Tôi cũng muốn đi vào!” Cao Tư Đặc rất nóng lòng muốn biết tình trạng của Lý Tử Trúc, liền vọt tới trước mặt người trợ thủ đó.
“Không thể, Jack tiên sinh chỉ mời Phỉ Lợi Khắc Tư tiên sinh đi vào, cũng không có mời ngài đi vào, tôi không thể để ngài đi vào quấy rầy Jack tiên sinh, bằng không người ở trong kia xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được.” Người trợ thủ đó nói xong câu nói ấy, đồng thời cũng hướng ánh mắt nhìn về phía phòng giải phẫu….
“Anh …” Khuôn mặt tuấn tú của Cao Tư Đặc trướng lên đỏ bừng, vẻ mặt giận dữ mà không dám nói gì.
“Nha … Quên đi, không đùa với ngài nữa, Jack tiên sinh là vì muốn Phỉ Lợi Khắc Tư cấp máu để truyền cho Lý Tử Trúc tiên sinh, nên mới để cho ngài ấy đi vào! Bọn họ đều là nhón máu B …”
“Tôi cũng nhóm máu B, để cho tôi cũng đi vào đi …” Lúc này đây, Cao Tư Đặc hận không thể đem hết máu trong cơ thể của chính mình mà cấp hết cho Lý Tử Trúc.
“Tiên sinh, mời ngài không cần cắt ngang lời của tôi, chúng tôi muốn là nhóm máu B-RH, đây là nhóm máu vô cùng hiếm, nơi này chỉ có Phỉ Lợi Khắc Tư tiên sinh cùng với Lý Tử Trúc tiên sinh là có nhóm máu trùng nhau ….” Người trợ thủ đó chẳng ngại ngùng tặng cho Cao Tư Đặc một cái liếc mắt xem thường, sau đó lôi kéo Phỉ Lợi Khắc Tư đi vào.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua từng giây từng giây, mọi người ở ngoài phòng cấp cứu vô cùng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu mà thôi. Nửa giờ sau, Phỉ Lợi Khắc Tư được một nhân viên y tá bình thường đỡ đi ra, trông bộ dáng của anh ta rất mệt mỏi …
“Tử Trúc, em ấy thế nào?” Cao Tư Đặc nhìn sắc mặt Phỉ Lợi Khắc Tư có điểm tái nhợt, rõ ràng là mất máu quá nhiều trở nên vô lực mà vội vàng hỏi.
“Phỉ Lợi Khắc Tư tiên sinh, ngài có thể nói cho tôi biết tình trạng hiện tại của Tử Trúc như thế nào không?” Mai Lý hai mắt đỏ hồng trông vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm Phỉ Lợi Khắc Tư.
“Tôi cũng không biết rõ, Tử Trúc chảy rất nhiều máu, Jack lấy của tôi 1000cc máu để truyền cho em ấy ….”
“Ô … Tử Trúc đáng thương của tôi …” Nghe lời nói của Phỉ Lợi Khắc Tư, Mai Lý lại bắt đầu khóc như mưa ….
“Khóc cái gì mà khóc, ồn chết được, Cao Tư Đặc, em trai yêu quý của tôi, chúng ta cần phải trở về! Là người quái dị kia tự nguyện giúp cậu chắn phát súng đó, cho nên hắn ta có chết cũng không liên quan đến cậu ….” Y Lệ Toa Bạch ngồi ở một bên xem hết thảy mọi thứ đang diễn ra, đã sớm cảm thấy rất phiền toái, nhìn thấy mọi người cùng nhau đều quan tâm đến người quái dị kia, trong lòng cô ta càng thêm bất bình. (>”<)
“Muốn đi về, chính chị trở về đi, tôi sẽ không rời đi Lý Tử Trúc!” Cao Tư Đặc hoàn toàn không vì lời nói của chị gái mình mà dao động.
“Không quay về? Chẳng lẽ nói cậu thực sự yêu thương cái người quái dị kia? Ha ha ha …” Y Lệ Toa Bạch cười nhạo vẻ mặt suy sút của Cao Tư Đặc.
“Đúng, tôi chính là yêu thương em ấy, khi em ấy rời bỏ tôi đi tới nơi này, tôi chỉ biết tôi vô cùng yêu thương cùng nhung nhớ hình dáng bình thường ấy, tâm linh của em ấy thánh thiện như thiên sứ, chị cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu người, và cũng chưa từng được người yêu, cho nên chị cũng sẽ không bao giờ hiểu được yêu cùng được yêu thì tốt đẹp như thế nào, chị muốn đi về thì cứ tự nhiên đi đi!”
“Cậu … cậu mới chính là người không được ai yêu ….” Y Lệ Toa Bạch ngoan cố cãi lại.
“Cuộc đời trôi qua cho đến nay, tôi đều đã cho rằng tôi là người được mọi người yêu thương, nhưng khi tôi bị thất bại, xếp hạng danh thủ của tôi bị rớt xuống thứ 100 trên toàn thế giới, những người luôn tại bên người tôi, luôn miệng nói yêu thương tôi liền cấp tốc rời xa tôi, chỉ có một mình Tử Trúc là còn ở lại bên người tôi, cổ vũ tôi, khích lệ tôi, bắt buộc tôi phải cố gắng luyện tập để hồi phục lại phong độ cùng kỹ thuật, vị trí danh thủ của tôi cũng chậm rãi hướng lên, một đường vươn tới vị trí ban đầu, khi đó lòng của tôi đã không còn vì vị trí thứ 3 trên toàn thế giới này mà cao hứng, làm cho tôi cảm thấy cao hứng chính là vẫn có Tử Trúc làm bạn bên cạnh tôi, cảm thấy cao hứng khi nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt bình thường của em ấy, tiếng cười bình thường nhưng rất chân thành … sự tốt đẹp ở nơi em ấy, chị vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, tôi thực hối hận, vì lúc trước đã bị những lời kích động của chị làm cho mê muội mà nảy lên lòng tự trọng vô vị cùng tâm hư vinh mà rời đi em ấy, nếu lúc đó tôi không nghe theo lời chị rời đi em ấy, sẽ không có nhiều chuyện như vậy xảy ra, chị vĩnh viễn cũng sẽ không biết được tôi yêu em ấy đến cỡ nào … Chị vĩnh viễn sẽ không biết …” Cao Tư Đặc vừa nói vừa rơi lệ, anh khóc không thành tiếng … (khóc làm gì, nói dài làm gì, trước đánh cho con mụ này vài cái =.=” , edit từ đầu đến giờ nhịn lắm mới không comm vào bài edit đấy… hừ .. hừ … chứ ta ghét con mụ này ghê gớm lắm …sao tg không cho mụ bị sét đánh nhỉ =.=”)
“Nếu anh yêu cậu ấy như vậy, cậu ấy sẽ biết ….” Jack vỗ tay, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng giải phẫu.
“Tử Trúc, em ấy ….”
“Bamboo, em ấy …”
Cao Tư Đặc cùng Phỉ Lợi Khắc Tư một người một tay giữ chặt lấy Jack vừa mới đi ra khỏi phòng giải phẫu.
“Các người không tin vào kỹ thuật của tôi sao? Tôi bất quá là hoàn thành tiếp phần giải phẫu chỉnh dung mạo mà lần trước chưa kịp hoàn thành, nên phải dùng thêm 20 phút nữa, chứ bằng không loại giải phẫu bé nhỏ này cùng lắm chỉ mất 30 phút là có thể giải quyết xong ….” Jack tiêu sái bỏ lại hai người trợ thủ, tự tin tràn đầy hướng đại sảnh của bệnh viện mà đi tới, anh ta có điểm mệt mỏi, thật lâu không có làm những giải phẫu phiền phức như vậy, ánh mắt nhìn chăm chăm mạch máu … nhìn đến đều phát đau ….
“Phỉ Lợi Khắc Tư, 3 ngày sau, tôi ở chỗ cũ đợi anh …” Jack tiên sinh vừa bước ra trước cửa, bỗng quay lại nhìn Phỉ Lợi Khắc Tư cười ái muội.
Jack vừa biến mất không lâu sau đó, y tá bệnh viện đem Lý Tử Trúc đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, chuyển sang phòng hồi sức, nhìn thấy cái y tá vừa đẩy xe vừa phát ra thanh âm cao thấp cùng vẻ mặt kích động, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhỏm một chút, tảng đá đè trên ngực nãy giờ cũng được giở xuống, tuy rằng nửa người trên, bao gồm cả khuôn mặt bị bao bọc bởi một tầng băng gạc thật dày, nhưng trái tim của Lý Tử Trúc còn đập, chỉ cần cậu còn sống, hết thảy đều còn có hy vọng! (oh oh … em ý không những sống lại mà còn trở thành mỹ nhân nhé … haha … bỏ Cao Tư Đặc đi … haha .. qua sống với Phỉ Lợi Khắc Tư ấy >< …)
“Tử Trúc, Tử Trúc yêu quý của anh, cầu em sớm tỉnh lại một chút! Lúc này đây anh nhất định sẽ làm cho em biết là anh thực sự rất yêu em …” Cao Tư Đặc gắt gao nắm lấy bàn tay trái không có bị thương của Lý Tử Trúc, không ngừng hướng cậu kể ra chân tình thật sự của mình.
Phỉ Lợi Khắc Tư đứng một bên nhìn cảnh này, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, khi anh ta nhìn thấy Lý Tử Trúc quên mình mà đỡ lấy phát súng kia cho Cao Tư Đặc, anh ta biết chính mình đã không còn cơ hội nữa.
[Lý Tử Trúc, người em yêu là Cao Tư Đặc, cả đời này cũng chỉ yêu thương một mình hắn, yêu thương hắn đến nỗi ngay cả tính mạng của mình em cũng không cần, anh vĩnh viễn cũng không có thể trở thành người em yêu, nếu đã như vậy cũng không nên gượng ép, chúng ta hãy trở thành bạn tốt của nhau, ít nhất như vậy anh vẫn còn có cơ hội quan tâm chăm sóc cho em!]Phỉ Lợi Khắc Tư bỗng nhiên cảm thấy bước chân dưới chân thoải mái rất nhiều, bước nhanh tiêu sái ra khỏi bệnh viện, lại phát hiện một thân ảnh màu trắng đang đứng dựa vào cửa bệnh viện ….
“Anh không phải đi rồi sao?” Thân ảnh màu trắng kia chính là Jack tiên sinh – người vừa mới rời đi khỏi phòng giải phẫu.
“Không có, tôi đang đợi anh, tôi như thế nào lại có thể đi chứ?” Jack mỉm cười nhìn Phỉ Lợi Khắc Tư.
“Tôi đã đáp ứng anh, tôi liền nhất định sẽ làm được, chẳng lẽ anh không tin vào chữ tính của mafia sao?”
“Phỉ Lợi Khắc Tư, anh nóng tính quá a, đáng yêu thật, tôi bất quá là muốn tìm anh đi uống chút gì thôi ….” Jack vẫn mỉm cười như trước vậy … lôi kéo Phỉ Lợi Khắc Tư không quá cam tâm tình nguyện ngồi vào chiếc xe hơi màu trắng của mình, trong chốc lát liền biến mất trên con đường nhỏ trong thị trấn nhỏ của Scotland ….
Phía bắc Scotland vẫn tràn đầy gió xuân ấm áp như trước, vẫn nhẹ nhàng ôn nhu thổi qua, nó giống như đang chúc phúc cho những đôi tình nhân trên thế giới này, người mong muốn có được tình nhân, cuối cùng sẽ được như nguyện, sẽ trở thành thân thuộc…. Vĩnh viễn không rời xa.
————-[ toàn văn hoàn ] —————