Đẩy cánh cửa thuỷ tinh của quán bar Recall ra, việc làm ăn ở đây vẫn tốt giống như trước, khách nhân vẫn đông chật quán, hôm nay không phải là ngày Lý Tử Trúc ở trong này hát, cậu đi thẳng vào quán xuyên qua đám người, cách quầy bar còn một khoảng cách liền nhìn thấy Đại Hải ở trong quầy bar đang nhiệt tình làm việc.
Buổi chiều xem xong trận đấu của Cao Tư Đặc, cậu mời Mai Lý đi ăn hải sản, còn Cao Tư Đặc phải tham gia tiệc chúc mừng, anh tạm thời không thể thoát thân, giáo luyện cùng người tài trợ cũng lôi kéo anh đi chúc mừng thắng lợi hôm nay, có lẽ phải đến khuya anh mới có thể về đến nhà, nhưng mặc kệ là khuya cỡ nào Lý Tử Trúc cũng muốn chờ anh, vì cậu còn có rất nhiều điều quan trọng nói cùng anh, dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ cuối tuần, hai người cũng không phải đi làm cùng đi tập luyện, ngủ trễ một chút cũng không có sao.
Lý Tử Trúc thật sự vất vả mới thuyết phục được Mai Lý về nhà nghỉ ngơi, tâm tình cậu vô cùng vui sướng nên quyết định đến Recall uống một ly, thuận tiện ở đây hát vài ca khúc tình ca, để cùng chia sẽ với mọi người khoái hoạt hạnh phúc trong lòng cậu.
Lý Tử Trúc đi thẳng đến góc quầy bar, đã nhiều năm chỗ đó là nơi ngồi dành riêng cho cậu, cậu ngồi lên ghế cao gọi cho mình một ly nước trái cây, rất nhanh ông chủ King tự mình đem một ly trái cây tới trước mặt Lý Tử Trúc, cậu tiếp nhận ly nước, uống một hơi gần hết nửa ly nước, nước trái cây độc đáo vừa chua vừa ngọt kích thích vị giác.
“Hôm nay như thế nào lại đến đây?”
“Không hoan nghênh tôi sao?” Lý Tử Trúc buông cái ly nước trong tay, mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
“Sao có thể chứ? Chỉ cần cậu tới, chuyện làm ăn trong bar sẽ tốt hơn so với bình thường một ít, làm ông chủ có người nào lại không nghĩ đến kiếm tiền chứ?” King vừa nói vừa lấy cho mình một ly whisky.
“Cũng rót cho tôi một ly đi!”
“Ách?” Động tác trong tay King bỗng nhiên dừng lại, Bamboo ở trong này chưa từng gọi qua rượu, nhất là rượu đối với cổ họng ca hát sẽ không tốt, mặt khác Bamboo muốn ở bất kỳ tình trạng nào cũng đều phải bảo trì thanh tỉnh, nên tự nhiên sẽ không uống rượu, không biết vì sao hôm nay lại phá lệ.
“Không cần trưng ra vẻ mặt kinh hoảng như thế, tôi muốn uống một ly vì tâm tình hôm nay của tôi phi thường vui vẻ a! Anh ấy rốt cuộc cũng yêu tôi …. Yêu vẻ mặt bình thường của tôi! Tôi không cao hứng được sao?”
Lời nói phát ra từ miệng của Lý Tử Trúc cũng không có làm cho King cao hứng lên, lúc nghe tới ‘anh ấy rốt cuộc cũng yêu tôi’ làm cho cái ly rượu trong tay King xém tý trợt khỏi tay, rơi xuống trên mặt đất.
“Phải không? Tôi nên chúc mừng cậu sao?”
“Bằng không anh muốn như thế nào?”
“Bamboo, cậu có hay không nghĩ tới cảm thụ của Phỉ Lợi Khắc Tư?” King buông cái ly trong tay, một đôi mắt màu xanh như biển rộng thâm thuý nhìn chằm chằm Lý Tử Trúc, trong trí nhớ cậu đã nhiều năm qua cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của King.
“Thực xin lỗi …” King thật sự còn có một thân phận khác nữa, anh ta không chỉ đơn thuần là một ông chủ của một quán bar ở NewYork như vậy, anh cùng với lão đại mafia Ý – Phỉ Lợi Khắc Tư là anh em cùng mẹ khác cha. Anh ta đối với những sự kiện phát sinh ở giữa Lý Tử Trúc cùng Phỉ Lợi Khắc Tư đều rõ như lòng bàn tay.
“Những lời giải thích không nên nói với tôi!”
“Nhưng … tôi vẫn muốn nói một tiếng thực xinh lỗi….” King bọn họ đối xử với cậu rất tốt, có nhiều lúc đều vì nể mặt mũi của Phỉ Lợi Khắc Tư, cho nên Lý Tử Trúc nợ bọn họ rất nhiều.
“Anh ấy sẽ không muốn nghe đến lời giải thích của cậu, Bamboo, hiện tại cậu hạnh phúc không?” Ngay từ đầu King đã dự cảm được Lý Tử Trúc cùng Phỉ Lợi Khắc Tư không có khả năng ở cùng một chỗ, nhưng yêu thương chính là yêu thương, không có lý do gì để không tìm kiếm cơ hội, nếu đã là anh em, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều phải giúp cậu ấy một phen, nhưng duyên phận là thứ tựa hồ thực không giúp được.
“Tôi thực hạnh phúc!” Trên mặt Lý Tử Trúc tràng đầy mỉm cười hạnh phúc, đây là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc mà khi cậu ở bên người Phỉ Lợi Khắc Tư cũng chưa từng biểu lộ qua.
“Chỉ cần cậu cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi! Còn về Phỉ Lợi Khắc Tư cứ để tôi nói, hôm nay không say không về ….” King có chút vui lòng cấp cho Lý Tử Trúc một cái ôm nhiệt tình chứa đầy chúc phúc, tuy rằng cậu không thể cùng với anh em của mình cùng một, nhưng trải qua nhiều năm ở chung, tình cảm giữa hai người đã vượt qua mức bạn bè xả giao bình thường, đã là bạn bè tốt của nhau, bạn tốt có được hạnh phúc, tự nhiên chính mình cũng sẽ vì cậu cao hứng một chút.
“Uống trước một ly này, đợi cho tôi hát xong, chúng ta lại tiếp tục uống ….” Hai người dùng sức cụng ly một cái, một ngụm uống hết ly rượu whisky, loại hào sảng này là phương thức biểu hiện hữu nghị giữa đàn ông với đàn ông.
Lý Tử Trúc ngồi ở trên đài cao vừa đàn ghi-ta vừa cất tiếng hát tha thiết. Nam âm ôn hoà mang theo tia vô cùng hạnh phúc, thanh âm tuyệt vời tràn ngập ngọt ngào kia vờn quanh ở trong lòng mỗi người nghe, cậu muốn mượn tiếng hát để mọi người trong quán bar Recall này cùng chia sẻ hạnh phúc ngọt ngào với cậu.
“Vì cái gì không đưa bao văn kiện kia cho cậu ta?” Vẻ mặt Đại Hả vô cùng lo lắng đứng ở phía sau King.
“Cậu ta nói cậu ta thực hạnh phúc!” King đúng lý hợp tình trả lời.
“Hạnh phúc??? Nếu hết thảy đều là giả dối, đều là tạo thành bởi lời nói dối cùng lừa gạt sao?”
“Bamboo là người thông minh!” King hiểu biết Bamboo, nếu không tự nguyện, thì người thông minh như cậu vậy, như thế nào có thể mắc mưu?
“Người Trung Quốc chúng ta có một câu ngạn ngữ gọi là “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, anh hiểu không?”
“Vậy cậu đưa cho cậu ta đi!” King thực dứt khoát đem hai bao hồ sơ đặt vào trong lòng Đại Hải.
“Anh ….”
[Rõ ràng là em trai Phỉ Lợi Khắc Tư đưa cho anh giao cho Bamboo, anh không nguyện làm người xấu, lại bắt tôi làm người xấu, hơi quá phận rồi a … hừ..!]
Đại Hải dùng ánh mắt hình viên đạn liếc theo bóng dáng King rời đi. Sau đó hướng mắt nhìn về phía thiên hạ đang vô cùng hạnh phúc ở trên đài cao, túi tư liệu trong tay tựa như khoai lang nóng phỏng tay, đưa hay vẫn là không đưa đây?
Hai hàng lông mày của Đại Hải nhíu vào một chỗ, [Bamboo nhìn qua rất vui vẻ hạnh phúc, nếu đưa cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ thực thương tâm, King chết tiệt vì cái gì lại đem cái bao văn kiện này giao cho mình, nếu không đưa, Bamboo sẽ càng lún càng sâu, rồi có một ngày cậu ta phát hiện ra chân tướng sẽ càng làm cho cậu ta bị thương trầm trọng hơn.]
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê?” King cách rất xa quầy bar, đặt tay lên trên bàn, xuyên thấu qua ly rượu màu hổ phách nhìn xem Đại Hải nhíu hai hàng lông mày lại một chỗ, lắc lắc ly rượu trong tay với vẻ bất đắc dĩ lắc.
[Cậu cũng hiểu được nói người khác ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cho nên cậu lại không thấy được chuyện giữa chúng ta, đúng không?]
Một ngụm đem hết chất lỏng cay xè nuốt vào trong bụng, King cô đơn cúi đầu, trong lòng đầy ngập chua sót không người có thể hiểu.
“Hải … cậu làm sao vậy? Cho tôi một ly nước ….” Hát hết mấy ca khúc, Lý Tử Trúc mỉm cười ngồi trở lại quầy bar.
“Đây của cậu!” Đại Hải đầy một bụng tâm sự đưa cho Lý Tử Trúc một ly nước.
[Ông chủ tinh tinh chết tiệt, tự nhiên mặc kệ chuyện của ta, hiện tại lại đem khoai lang phỏng tay ném cho mình, lại chạy đến bên kia uống rượu vui vẻ, rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt đây?]
“Đại Hải, cậu là không phải có cái gì muốn nói …” Nhìn mặt Đại Hải không ngừng biến sắc, Lý Tử Trúc tò mò hỏi!
“Là như vậy … Phỉ … không, hôm nay thời tiết phi thường tốt, tâm tình của cậu cũng phi thường tốt nhỉ! Ha ha …” Lời nói đến bên miệng nhưng cuối cùng lại bị Đại Hải nuốt trở về, lại nói ra những lời nói không đâu vào đâu.
“Uh, rất tốt …” Lý Tử Trúc đương nhiên hiểu rõ Đại Hải muốn nói chuyện không phải liên quan đến thời tiết, nhưng cậu ta không nghĩ nói ra, chính cậu cũng sẽ không buộc cậu ta nói ra.
“Ha ha …” Khoé miệng Đại Hải run rẩy, cười ngây ngô.
“Cho cậu …” Một đôi tay từ sau quầy bar vươn lên, đem bao văn kiện kia ném tới trước mặt Lý Tử Trúc.
“Ông chủ, anh …” Đại Hải hô to.
[King khi nào thì đi đến phía sau lưng mình? Sao mình đều không có phát hiện.]
“Đây là cái gì?” Lý Tử Trúc đặt bàn tay lên trên bao văn kiện.
“Phỉ Lợi Khắc Tư nhờ tôi chuyển cho cậu!” King trả lời rõ ràng gọn gàng.
“Nga …” Tay Lý Tử Trúc đè lên trên bao văn kiện, bắt nó đẩy trở lại.
“Bamboo, cậu đây là?” Đại Hải không rõ lắm ý tứ hành động của Lý Tử Trúc.
“Không có gì. Nội dung trong văn kiện này cùng với suy nghĩ của tôi có lẽ không sai biệt lắm, không cần phải xem, có một số việc dùng ánh mắt nhìn đều không thể cảm nhận được sự thật chân tướng, chân tướng là phải dùng tâm để cảm nhận.” Nói nhiều cũng thế thôi, Lý Tử Trúc đứng dậy chuẩn bị quay về nhà.
“Bamboo……”
“King, Đại Hải, cám ơn hai người, hiện tại tôi thực hạnh phúc, các người chỉ cần biết như vậy là được rồi! Hẹn gặp lại ….”
“Chỉ cần hạnh phúc là được rồi?” Nhìn bóng dáng Lý Tử Trúc đi xa, trong miệng King không ngừng lập lại lời nói của cậu để lại trước khi bỏ chạy.
[Thông minh như cậu ta, như thế nào lại không nhìn ra được một số động tác ngầm của Cao Tư Đặc chứ? Có một số chuyện không cần biết quá rõ ràng, nhắm bớt đi một con mắt, ngó lơ đi bớt vài chuyện, sẽ được hạnh phúc nhiều lắm …..]
—————————
“Đinh …” Thang máy dừng ở lầu 13, đẩy cửa căn hộ ra, trước mắt là một mảnh tối đen, Lý Tử Trúc cũng không ngoài ý muốn khi thấy trước mắt tối đen, kỳ thật cậu cũng đã sớm thành thói quen trong bóng đêm sờ soạng mà đi.
[Mảnh hắc ám trước mắt này là tượng trung cho cuộc hôn nhân giữa mình cùng Cao Tư Đặc sao? Ngay cả một tia ánh sáng cũng đều không thể nhìn thấy.]
“Ai…..” Một tiếng u oán thở dài, quanh quẩn ở trong bóng tối, tuỳ tay đóng lại cánh cửa nhà, thả người đi vào trong không gian hắc ám, ấn tay lên chiếc đồng hồ cơ, 11 giờ 58 phút, nói vậy Cao Tư Đặc vẫn còn đang cùng với đám bạn bè của anh trái ôm phải ủng, vui đến quên cả trời đất đi!
Bỗng nhiên hắc ám trước mắt dần dần hiện lên rất nhiều điểm sáng, tuy đó là ánh sáng, nhưng nó rất mờ ảo, thế nhưng ánh sáng mờ ảo này lại làm cho tâm lạnh như băng của Lý Tử Trúc dần dần nảy lên một cảm giác ấm áp nhè nhẹ, xoá tan đi mảnh hắc ám không có một chút ánh sáng vừa tràn vào trong lòng cậu kia.
“Happy Birthday to you!” Trên bánh kem nho nhỏ cắm một vài ngọn nến, nam âm trầm thấp lại khêu gợi vang lên lời chúc mừng, Lý Tử Trúc nhìn hết thảy hình ảnh trước mắt, không biết chính mình nên làm ra cái dạng phản ứng gì, thời gian tựa hồ dừng lại ngay tại thời khắc này, cậu nhìn thẳng vào cặp mắt màu xanh trước mắt kia, nhéo mạnh chính mình một cái.
[Đau … có thể cảm thấy đau … vậy chính mình sẽ không phải đang nằm mơ a.]
“Tên ngốc, vì cái gì lại nhéo chình mình, sẽ không bị đau sao? Nhanh lên, đem nến thổi tắt đi, bằng không qua 12 giờ sẽ không còn là sinh nhật của em nữa ….”
“Uh….” Trong đầu Lý Tử Trúc trống rỗng, chỉ có thể dựa theo lời nói của người đàn ông trước mắt mình mà làm theo ….
“Này này, em yêu, em phải cầu nguyện trước ….”
“Uh… em hy vọng …”
“Em yêu, không thể đem lời cầu nguyện nói ra, nói ra sẽ không thể thực hiện …..”
“Uh ….” Cậu dụng tâm cầu nguyện nguyện vọng trong lòng, rồi thổi tắt ngọn nến, nháy mắt ánh sáng tràn ngập bốn phía.
“Em yêu, sao em lại khóc …. Anh chỉ đợi em một buổi tối … Đừng khóc, anh không có ý oán giận em đâu …” Một tay đang cầm bánh ngọt, một tay luống cuống lau đi nước mắt đang rơi xuống như mưa từ hốc mắt của Lý Tử Trúc.
[Như thế nào lại càng lau càng nhiều?]
“Không phải, em rất cảm động …” Lý Tử Trúc hận không thể ôm chặt lấy Cao Tư Đặc, ở trong lòng anh mà khóc nấc lên hạnh phúc, trong lệ quang mơ hồ, nhìn tay chân luống cuống của người yêu, Lý Tử Trúc lại ‘xì’ một tiếng, nở nụ cười.
“Một hồi khóc, một hồi lại cười …” Cao Tư Đặc yêu thương nhìn cái mũi đo đỏ của người yêu.
“Anh làm sao biết hôm nay là sinh nhật của em, chính em đều đã quên….”
“Anh là lão công đáng yêu của em mà … hết thảy của em đều nằm ở trong lòng bàn tay của anh, hết thảy của em anh đều biết, như thế nào lại không biết sinh nhật của em chứ?” Anh bẻ một khối bánh ngọt, đút vào trong miệng Lý Tử Trúc, sau đó anh ôm lấy cậu ngồi ở trên ghế sofa, một miếng một miếng đem bánh kem nhỏ đút vào miệng của cậu, sau đó cẩn thận lau đi vụng bơ dính ở khoé miệng của người yêu.
“Bánh kem này ăn rất ngon, là bánh kem sinh nhật ngon nhất mà em từng nếm qua, cám ơn anh ….”
“Tên ngốc này, em là lão bà của anh, anh không thương em thì thương ai? Còn cùng lão công nói cái gì cám ơn …. Muốn nói cám ơn, không bằng hôn một chút lên chỗ này …” Cao Tư Đặc chỉ chỉ vào đôi môi của mình.
“Ba ….” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tử Trúc đỏ bừng lên, ở trên môi Cao Tư Đặc đặt xuống một nụ hôn thật mạnh.
“Em yêu, em đang hôn bạn bè sao? Không sao, để lão công đến dạy cho em biết như thế nào mới gọi là hôn tình nhân….” Đôi môi khêu gợi, gắt gao dừng ở trên bờ môi Lý Tử Trúc.
Bánh kem trên tay anh không biết từ khi nào đã được anh đặt ở trên bàn nhỏ ở trước ghế sofa, cậu duy nhất có thể cảm nhận được – môi anh di dộng tới chạm vào môi chính mình, tinh tế hút lấy bờ môi cậu, độ ấm hơi thở tựa hồ dần dần bay lên, mà cặp ôn thần kia không chỉ quyến luyến ở đôi môi chính mình, mà chậm rãi hướng đến tiếp cận bên tai, hai bên má cảm thụ được vuốt ve của Cao Tư Đặc. Lý Tử Trúc vẫn đều phi thường thích độ ấm trên người anh, ấm áp này rất ôn hoà tựa như mùa xuân trên hải dương.
Cao Tư Đặc bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, anh cởi đi từng kiện từng kiện quần áo ở trên người, đây là lần đầu tiên anh ở tình huống ý nghĩ thanh tỉnh không có giao dịch mà chủ động tiếp cận cậu, lúc này đây cậu thật sự lâm vào võng tình của anh, Lý Tử Trúc càng phát ra tin tưởng Cao Tư Đặc là thật yêu thương cậu, giữa bọn họ không hề có giao dịch cùng danh lợi …..
Quần áo trên người anh được cởi ra hết, Lý Tử Trúc nhìn người đàn ông trần trụi trước mắt mình, làn da màu đồng cổ của anh trông rất xinh đẹp cùng cường tráng, đó là kết quả do anh mỗi ngày rèn luyện ở dưới ánh mặt trời, làn da ấy tản ra bóng loáng sáng rọi đến mê người, cơ thế rắn chắn cùng đường cong tuyệt mỹ, nhất là từ bả vai kéo dài xuống bên hông dần dần co rút lại tạo nên một đường cong quả thực gợi cảm hoàn mỹ đến nói không nên lời, khó có thể tưởng tượng được thân hình trần trụi ở trên người mình này ở dưới ánh mặt trời rơi đầy mồi hôi vung cao vợt tennis sẽ mê người đến cỡ nào, nhìn Cao Tư Đặc hấp dẫn con mắt người như thế, Lý Tử Trúc không khỏi liếm liếm đôi môi khô ráo. ( =.=”)
“Em yêu, em đang câu dẫn anh sao? Ngày mai không xuống giường được cũng không nên trách anh nha.” Anh mỉm cười tà tứ đem Lý Tử Trúc đặt nằm dài trên ghế sofa.
“Em không có ….” Lý Tử Trúc vô tội phản bác, cậu nghiêm mặt càng ngày càng đỏ bừng lên của mình sang một bên, tránh đi ánh mắt như hổ đói vồ mồi của Cao Tư Đặc đang nhìn mình.
“Còn nói không có? Trời ạ … lần sau chúng ta phải đổi chỗ nào có gương để làm, nhất định phải cho em nhìn thấy ánh mắt câu dẫn của mình, còn có biểu tình mê người đến cỡ nào của em.” Cùng Lý Tử Trúc ở chung thời gian càng dài, lại càng cảm thấy khuôn mặt bình thường này của cậu càng phát ra đáng yêu, liền ngay cả đôi môi mỏng cùng chỗ mày rậm này cũng trở nên mê người như vậy …..
“Em yêu, không cần cự tuyệt anh?” Anh chậm rãi tới gần, hơi thở mềm nhẹ chiếu vào trên mặt cậu, trong chớp mắt bốn môi dán vào một chỗ, lý trí của cậu nháy mắt bay thẳng lên chín tầng mây. Rốt cuộc không thể khống chế được dục vọng cuồng dã trong cơ thể, Lý Tử Trúc không tự chủ được bắt đầu hưởng ứng động tác của Cao Tư Đặc, hai tay cậu gắt gao ôm chặt lấy anh, vuốt ve lên tấm lưng dày rộng rắn chắn của anh, cậu tự động mở ra hai chân để cho thân thể của anh có thể tiến vào dễ dàng, tiếp đó co hai chân lại gắt gao kẹp chặt lấy thắt lưng to lớn của anh. Được người yêu chủ động hưởng ứng, Cao Tư Đặc quyết định không cần phải khống chế dục vọng đầy mình muốn đem thiên hạ dưới thân dung nhập vào bên trong thân thể của chính mình.
“Hiện tại anh đều cho em xem trọn thân hình trần trụi của mình, mà em lại một kiện quần áo cũng không chịu cởi ….” Vội vàng cởi quần áo trên người Lý Tử Trúc ra, sau đó anh nhìn chằm chằm vào da thịt trắng nõn cùng mềm mại của cậu.
[Ha ha … hết thảy này đều là của mình ….] (=.=”)
Hai tay Cao Tư Đặc làm càn vuốt ve hưởng thụ sự mềm mại trên bờ ngực co dãn của cậu, cúi đầu dùng đôi môi hàm trụ lấy nhũ tiêm hồng phấn trên bờ ngực trắng nõn ấy, anh luân phiên dùng đầu lưỡi liếm lộng, nhưng dường như liếm lộng như thế cũng không thể thoả mãn được sự đói khát của anh, anh bắt đầu cắn cắn lên một bên nhũ tiêm, dùng sức hút mạnh lấy nó, ban đầu Lý Tử Trúc còn liều mạnh ẩn nhẫn tiếng rên rỉ của mình, nhưng khi bị anh cắn xuống nhũ tâm liền nhịn không được mở miệng thét chói tai ….
“A … Ân …” Loại khoái cảm khác thường này làm cho Lý Tử Trúc xúc động đến muốn khóc thành tiếng, đây là cảm giác được dụng tâm yêu thương mà cậu chưa bao giờ được cảm thụ qua, toàn thân phấn khởi muốn khóc lớn, Lý Tử Trúc không biết phải làm như thế nào để hướng ứng loại cảm giác này, nó gần như bức điên cậu, cậu bất lực chỉ biết ôm chặt lấy Cao Tư Đặc, mặc cho anh ở trên người mình ‘ta cần ta cứ lấy’.
Nhũ tiêm hồng phấn dưới cắn cắn liếm liếm của anh, dần dần sưng đỏ lên, càng trở nên mẫn cảm hơn, nước miếng hoà quyện với sắc thái đỏ thẩm loé ra bóng loáng mê người, chỉ cần bị hai ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ cũng làm cho thắt lưng của cậu lập tức nhảy dựng lên, gắt gao dán dính vào người anh, cũng không tự trụ cọ xát. Nhìn phản ứng của thiên hạ dưới thân, Cao Tư Đặc càng thêm vừa lòng đắc ý.
[Nguyên lai mình chỉ cần nhẹ nhàng điều bát một chút, liền có thể làm cho thiên hạ dưới thân luôn có bộ dáng đứng đắng bày ra phản ứng *** kịch liệt như thế!]
Lý Tử Trúc ý loạn tình mê nhìn khuôn mặt tuấn dật tràn đầy dục vọng của Cao Tư Đặc ở trên người cậu, còn có những động tác khi thì ôn nhu khi thì thô bạo của anh, làm cho trong cơ thể cậu không ngừng trào lên một cỗ khát vọng mong được anh ôm ấp kịch liệt.
Nguyên bản hai tay vẫn đang đặt ở trên bả vai của Cao Tư Đặc, không biết từ khi nào đã đặt ở trên thắt lưng của anh, vô ý thức xoa xoa nắn nắn thắt lưng săn chắn ấy, tiếp theo lại không có ý thức mà lần mò xuống phía dưới, thẳng đến xoa xoa bóp bóp lên trung tâm dục vọng cực nóng kia. (=.=”)
“Hừ …” Động tác vô ý thức của Lý Tử Trúc, càng thêm khơi mào dục vọng ở Cao Tư Đặc, cặp tay lạnh như băng kia chạm đến dục vọng nóng cháy của anh, không những không làm cho nó hạ nhiệt xuống mà làm cho nó càng thêm cháy lớn, Cao Tư Đặc ‘hừ’ lạnh một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn Lý Tử Trúc.
“Tên vô lại này, muốn cho anh còn chưa có tiến vào liền tiết ra sao?” Đêm nay thầm nghĩ hảo hảo yêu thương cậu, không hề muốn làm cho cậu bị đau hay bị thương, nhưng hành động vô ý thức này của Lý Tử Trúc, đã nghiêm trọng phá huỷ kế hoạch của Cao Tư Đặc.
“Em yêu, em vội muốn anh như vậy sao?” Nhìn động tác vội vàng của Lý Tử trúc, làm cho thân thể anh càng nóng lên, Cao Tư Đặc nhẫn nại thực vất vả, nhưng rốt cuộc cũng không thể khống chế đươc nữa khi thân thể dưới thân cứ vặn vẹo khích thích lấy dục vọng của anh.
Thân thể cậu tràn ngập dục vọng, không hề cố kỵ điều gì, cứ hướng Cao Tư Đặc khiêu khích cùng mở rộng hai chân, làm cho cự vật của anh có thể dễ dàng thuận tiện tiến vào trong thân thể chưa chuẩn bị tốt của cậu.
“Ô …. Đau quá ….” Một trận đau đớn kịch liệt từ dưới thân hướng lên thân thể khuếch tán ra bốn phía. Căn bản hậu huyệt chưa trải qua âu yếm gì thì hoàn toàn không thể thừa nhận cự vật to lớn xâm nhập, nhưng trong cơ thể cậu có một cỗ cảm giác muốn được ôm lại không ngừng thúc giục cậu tiến tới.
“A … em yêu, quá sướng ….” Cùng với thân thể Lý Tử Trúc xảy ra tình huống bị cảm giác bất đồng va chạm sắp hỏng mất còn có thân thể của Cao Tư Đặc, anh cảm nhận được đau đớn khi dục vọng không được thoả mãn ….
[A …. Ông trời, ta đây sắp điên mất, ta rất muốn tại trong cơ thể mê chết người này mà tận tình thoả mãn, nhưng …. Ta lại sợ thiên hạ dưới thân bị thương….]
“Ô …” Lý Tử Trúc gắt gao ôm lấy thắt lưng tráng kiện của Cao Tư Đặc, không ngừng thúc giục anh tiến tới.
“Em yêu, một ngày nào đó anh sẽ bị em bức điên mất …” Bị khích thích khoái cảm khi xâm nhập vào trong cơ thể Lý Tử Trúc bức điên, rốt cuộc Cao Tư Đặc không thể nhẫn nhịn được nữa, anh dùng sức động thân, đem toàn bộ cự vật của mình chôn sâu trong cơ thể cậu bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp!
“A … Cao Tư …. Đặc…” Lý Tử Trúc cảm nhận được hoàn toàn bị xỏ xuyên qua, nháy mắt thân thể cậu cứng ngắc, hậu huyệt vì đau đớn không ngừng co rút chặt lại, Cao Tư Đặc đương nhiên biết Lý Tử Trúc rất đau, nên cố gắng nhẫn xuống dục vọng rung động, lui về phía sau rời khỏi thân thể cậu, cúi đầu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên ‘tiểu hoa cúc’ trước mắt đã bị đỏ lên có điểm muốn xuất ra tơ máu. Sau đó dùng ngón tay cẩn thận khuếch trương huyệt khẩu.
“Không cần … rất bẩn ….” Lý Tử Trúc không thể tin nhìn Cao Tư Đặc đang làm ra hành động khiến người ta phát cuồng kia.
“A … không cần, ân …. Cao Tư Đặc, từ bỏ ….” Cảm nhận được tình yêu tràn đầy trong lòng Cao Tư Đặc, Lý Tử Trúc không bao giờ hoài nghi tình yêu của anh đối với mình nữa, cái gì giao dịch, cái gì chuyện xấu đều bị cậu ném tuốt lên trời cao, trong mắt, trong lòng cậu chỉ tràn đầy ‘Cao Tư Đặc yêu mình’.
“Không cần … không đau … anh đến đây đi ….” Trong lòng vẫn tuôn trào mãnh liệt cảm giác muốn được Cao Tư Đặc ôm, khát vọng muốn được Cao Tư Đặc mạnh mẽ xâm lược, thân thể so với tâm làm ra phản ứng nhanh hơn, tiểu huyệt nhịn không được mà gắt gao hút chặt ngón tay của anh, Cao Tư Đặc rút ngón tay ra, sau đó chậm rãi hướng thẳng thân thể cậu mà tiến vào.
“Thực xin lỗi … em yêu … anh sắp không nhịn được nữa …. Thông cảm ….” Trên trán, trên thân thể Cao Tư Đặc che kín một tầng mồ hôi, anh dùng giọng khàn khàn chứa đầy dục vọng ở bên tai Lý Tử Trúc nhẹ nhàng nói.
“Em … em cũng muốn ….” Những lời này đối với Cao Tư Đặc mà nói như rút chốt an toàn của quả mìn. Dục vọng toàn thân anh đều theo những lời này mà giải phóng tất cả, thân thể cũng bắt đầu luật động mạnh mẽ theo tự nhiên để tìm kiếm thoả mãn khát vọng.
“Trời ạ, em yêu, quá chặt, quá sướng, mỗi lần đều như làm với xử nữ vậy, nóng quá ….” Cao Tư Đặc kích động hôn xuống đôi môi Lý Tử Trúc, một bên dùng sức trừu sáp mạnh mẽ, luật động càng ngày càng nhanh, lần lượt dùng hết sức mà đỉnh nhập thật sâu vào trong cơ thể Lý Tử Trúc, một bên không ngừng âu yếm vuốt ve thân thể cậu.
“A … A … Ân ….” Lý Tử Trúc liều mình nhịn xuống tiếng thét chói tai của chính mình, nhưng rốt cuộc vẫn là không nhịn được, dưới những cái đỉnh nhập kịch liệt mạnh mẽ của Cao Tư Đặc làm cho cậu phát ra những trận rên rỉ phóng đãng.
“Kêu ra đi, em yêu, anh thích nhất em ở trong kích tình phát ra những tiếng thét chói tai…” Cao Tư Đặc lại cử nhập một cái thật sâu, anh đỉnh vào một điểm nào đó, rồi từ đó nhìn thấy ánh mắt của Lý Tử Trúc theo động tác của mình mà càng thêm tan rã, ánh mắt này lúc bình thường luôn trầm tĩnh như một đầm nước sâu, nhìn không ra một tia động tĩnh, chỉ có những lúc này mới có thể nhìn ra được nó dao động.
“Ô … A … sướng sướng a … đừng có ngừng …. A”
“Rất sâu …. Thực rất sâu … sâu thêm chút nữa…. A ….” Bị Lý Tử Trúc một lần lại một lần kêu sâu như vậy, làm cho động tác dưới thân của Cao Tư Đặc càng thêm ra dùng sức mà đỉnh nhập, cậu sớm không biết chình mình đang kêu gọi cái gì nữa.
“Là nơi này sao?” Cảm nhận được hậu huyệt của Lý Tử Trúc co rút chặt lại, hơn nữa tiếng rên rỉ phát ra càng kích tình hơn, anh cố nhịn đi dục vọng muốn bắn ra, một lần lại một lần hung hăng va chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể Lý Tử Trúc.
“A a … A ô … Cao Tư …. Đặc …. A a ….” Sau một trận âm thanh rên rỉ kịch liệt, hai người đồng thời bắn ra nguồn suối kích tình của mình. Đồng thời Lý Tử Trúc cũng chìm vào trong bóng tối. (ngất =.=”)