Edit: Lục Phỉ Thiên Hi
“Hai má ửng hồng, hai mắt khẽ mở”Hồ Tiểu Bì vừa đi ra, đã bị nhóm luật sư vây quanh, dọa hắn giật mình.
Đây là làm sao?
Nguyên lai nhóm luật sư muốn hỏi hắn là đầu bếp quán nào, muốn tới quán đó ăn. Hồ Tiểu Bì nói tên khách sạn nói ra, kết quả cả nhóm sôi nổi đều kêu rên.
“Ăn không nổi, ăn không nổi”
Hồ Tiểu Bì vội vã chạy đi, bộ dạng hổ thẹn.
Tiểu trợ lý bị Tiêu Chung giáo huấn một trận, còn trừ tiền lương, hiện tại tâm tình gì cũng đều không có, còn đừng nói tới việc nói tin tức vừa rồi cho mọi người.
Hồ Tiểu Bì sau khi ra khỏi văn phòng luật sư, mới thở phào.
Vừa nhớ tới tình cảnh trong phòng nghỉ lúc nãy, hắn liền không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh.
Như thế nào lúc nãy lại phát sinh sự tình này?
Tiêu Chung có phải hay không thích hắn?
Hay là nói, Tiêu Chung chỉ là bị mùi hương trên người dụ hoặc, cho nên mới như vậy mà đưa ra yêu cầu?
Rốt cuộc là như thế nào, Hồ Tiểu Bì không nghĩ ra được, nhưng hắn thật sự thích Tiêu Chung, nếu không thích hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Hồ Tiểu Bì gọi taxi, bắt đầu buồn bã. Hắn cuối đầu, nhìn tay mình để trên quần jean.
Hắn hôm nay đã hiểu rõ, hắn thích Tiêu Chung, bởi vì, vô luận Tiêu Chung có yêu cầu gì hắn đều không cự tuyệt, một lòng vì Tiêu Chung.
Nếu Tiêu Chung không thích hắn thì phải làm sao bây giờ?
Tài xế taxi nhìn Hồ Tiểu Bì qua gương chiếu hậu cười nói.
“Đệ đệ, từ lúc lên xe tới giờ than thở tới năm lần, như thế nào, thất tình? “
“Không, không có… “
Hồ Tiểu Bì không tự chủ mà đỏ mặt, chẳng lẽ hắn biểu hiện rõ như vậy, một nước xa lạ nhìn qua một cái liền biết?
Tiêu Chung như thế nào nhìn không ra hắn thích y?
Buổi chiều, sau khi tan tầm, Hồ Tiểu Bì tức tốc xin quản lý từ chức, quản lý sống chết không muốn hắn đi mà lì lượm la liếm mà túm Hồ Tiểu Bì, liên tục nói sẽ giúp hắn tìm bạn trai. Hồ Tiểu Bì nói không cần, kết quả quản lý nói bạn trai thế nhưng là bếp trưởng!
Vậy thì càng không được, hắn đối với bếp trưởng chỉ có tôn kính, không có tình yêu, Hồ Tiểu Bì sợ tới mức chạy nhanh đi, hắn thu dọn nồi, muỗng, gia vị toàn bộ đóng gói tốt liền mang đi sạch sẽ lại dứt khoát.
Sắp đến 6 giờ, Hồ Tiểu Bì đứng ở bên đường, có chút sốt ruột, sắp đến thời gian hắn phát tình, cũng không thể chậm chạp ở bên ngoài được.
Đúng lúc này, xe Tiêu Chung đậu ngay trước mặt hắn, Hồ Tiểu Bì nhanh chóng lên xe, kêu Tiêu Chung trở về nhà.
Tiêu Chung không khỏi nghi hoặc.
“Không phải nói hôm nay sẽ dọn nhà sau? “
“Hôm nay đành tạm vậy, ngày mai lại dọn, tôi hiện tại phải lập tức về nhà”
Hồ Tiểu Bì có chút gấp gáp, ngồi trên ghế da kích động, hai má tự nhiên hồng.
“Làm sao vậy, có muốn đi bệnh viện hay không? “. Tiêu Chung lo lắng hỏi.
“Không phải, không cần đi bệnh viện. Tôi lúc trước đã nói với anh, 6 giờ liền phải về nhà, bằng không ngửi được hơi thở nam nhân liền sẽ phát tình” Hồ Tiểu Bì khó chịu nói.
Trong xe không gian có chút nhỏ, Hồ Tiểu Bì cảm thấy nơi nào cũng đều là hương vị của Tiêu Chung, sức chống cự của hắn hoàn toàn mất sạch, hai lỗ tai hồ ly cùng đuôi hiện ra.
Ở trước mặt người mình thích thất thố, Hồ Tiểu Bì cảm thất thực thẹn thùng, kỳ thật không có như vậy chưa thỏa mãn dục vọng, chỉ là nguyên nhân, không muốn ở trước mặt Tiêu Chung lưu lại ấn tượng xấu.
Hồ Tiểu Bì co rúm lại, toàn thân đều nóng lên, Tiêu Chung cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngửi thấy mùi hương trên người Hồ Tiểu Bì, lại nhìn thấy bộ dáng khó chịu của hắn, y cảm thấy mình sắp nổ tung.
Đèn xanh đèn đỏ, Tiêu Chung phanh xe, mắt nhìn phía trước, tay nắm chặt tay lái.
“Tới nhà tôi đi, ngày mai lại chở cậu về dọn”
“Nhưng mà, buổi tối cần thiết tắm rửa, cũng cần áo ngủ”
Hồ Tiểu Bì hai má ửng hồng, hai mắt khẽ mở, cái đuôi ở lưng ghế ra sức cọ xát.
Một tiểu hài tử trong chiếc ô tô đỗ ngay cạnh xe Tiêu Chung, nhìn thấy tai cùng đuôi hồ ly của Hồ Tiểu Bì, kích động nói cho mụ mụ.
Hồ Tiểu Bì sợ hãi, trượt người thấp xuống, ý đồ nhầm che khuất lỗ tai.
Mụ mụ tiểu hài tử thấy tai cùng đuôi Hồ Tiểu Bì một bộ dáng bình thường, nói đó là Cosplay, tiểu hài tử liền không hiểu.
Hồ Tiểu Bì là động vật, thính giác so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, cho nên cho dù hai xe đều đóng cửa sổ xe, thì hắn vẫn có thể nghe thấy đổi thoại của đối phương. Nghe mụ mụ tiểu hài tử nói vậy mới an tâm.
Tiêu Chung tiếp tục lái xe: ” Vậy tôi đưa cậu về nhà lấy áo ngủ. Khoan đã, vì cái gì một hai phải lấy áo ngủ của cậu, sử dụng đồ của tôi cũng được mà? Cứ như thế đi”
“Không phải, áo ngủ của tôi cùng anh không giống nhau, ách… Tôi hiện tại không nói rõ được, đến lúc đó sẽ cho anh biết”
Cuối cùng Tiêu Chung vẫn đem Hồ Tiểu Bì đưa về nhà hắn, chờ Hồ Tiểu Bì lấy xong áo ngủ, liền vội vàng trở về nhà mình. Hồ Tiểu Bì vừa đến nhà Tiêu Chung liền thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi vẫn luôn dùng áo khoác Tiêu Chung, đem Hồ Tiểu Bì bao bộc lại như quốc bảo, làm người khác khó nhận ra, hướng về nhà hắn mà đi.
Về đến nhà, Hồ Tiểu Bì tuy rằng còn ở thờ điểm phát tình, như cả cũng có thể chịu đựng, không có quá khó nhịn.
Hắn liền nằm liệt trên sô pha, nhìn TV hi hi ha ha, chờ Tiêu Chung làm cơm.
Mùi hương từ đồ ăn rất nhanh lan ra, Hồ Tiểu Bì nhìn về phía Tiêu Chung đang bận rộn, muốn hỏi một câu: Anh có phải thích tôi không, cho nên, mới đối tốt với tôi như thế?
Nhưng là, chính hắn từ nhỏ đã nhát gan, hắn thật không dám hỏi.
Tiêu Chung đem đồ ăn bày ra, đem bát đũa cũng bày hảo, y thấy Hồ Tiểu Bì ngồi trên ghế ngây ngốc nhìn y, liền cảm thấy buồn cười, lau tay, cởi tạp dề xuống, đi qua, cúi người xuống hỏi: “Bụng nhỏ đói sao? “
Hồ Tiểu Bì vẫn ngơ ngác gật đầu.
“Đói bụng như thế, kia, nhất định đi không nổi, để tôi ôm cậu đi? “
“A… Không tốt lắm đâu, như vậy, bàn ăn gần vậy đi vài bước là tới”
Hồ Tiểu Bì trong lòng thầm gật đầu.
Tiêu Chung cong môi, đme Hồ Tiểu Bì bế kiểu công chúa.
“Tiểu tử ngốc, trong lòng cậu nghĩ gì tôi đều biết”
“… Thật sao? ” Hồ Tiểu Bì tôi thích anh đấy, anh biết không?
“Đương nhiên”
Tiêu Chung đen Hồ Tiểu Bì đặt trên ghế. Hai người ngồi đối mặt nhau ở trên bàn cơm, Hồ Tiểu Bì cả quá trình đều không ngẩng đầu, vùi đầu ăn, vài cái liền ăn xong, sau đó vội vội vàng vàng đi tìm phòng tắm.
Tiêu Chung nhìn hắn chân không mà chạy trên đất, trên tay cầm áo ngủ hoạt hình chạy vào phòng tắm.
Y thật tò mò, cái áo ngủ kia có gì bất đồng, buổi tối một hai nhất định phải mặc.
Chờ Hồ Tiểu Bì tắm rửa, Tiêu Chung đã rửa xong chén. Ngồi trên sô pha xem TV, nhưng chưa một lòng chú ý đến TV trước mặt.
Nhiều năm như vậy, y đều ở một mình. Cha mẹ đều không ở bên, một lòng vùi đầu vào công việc. Kỳ thật, trước kia y cũng không nấu cơm, ở nhà thì cũng là gọi cơm hộp. Từ hai năm trước, sau khi ăm món ăn Hồ Tiểu Bì làm, trong lòng y tự nhiên bị lấp đầy.
Y bắt đầu học nấu cơm, xào rau, rửa chén.
Nếu vẫn là trước kia y nhất định sẽ không đụng vào, nhưng sau đó lại vì người nào đó mà chạm vào, y liền phát hiện, mọi thứ đều không thể vãn hồi, chỉ cần không tăng ca, về nhà, y nhất định sẽ nấu cơm. Nghĩ đến một ngày sẽ có thể làm cho Hồ Tiểu Bì ăn, nghe thấy hắn khen một tiếng ‘ngon’, kia chính là động lực mấy năm nay của y đều không uổng phí.
Lúc trước cả căn phòng lớn, có chút hiu quạnh, nhưng bởi vì Hồ Tiểu Bì đến, mà có vẻ ấm áp.
Y phải làm thế nào mới có thể lưu Hồ Tiểu Bì lại, đúng rồi, trước kia Hồ Tiểu Bì có nói xuống núi là tìm người để gả.
Kia đương nhiên là phải gả cho y.
Hồ Tiểu Bì tắm rửa xong, chỉ ở lại phòng khách một chút, sau đó chạy qua phòng đã được Tiêu Chung sắp xếp.
Liếc nhìn đồng hồ, mới 8 giờ rưỡi, sớm như vậy liền đi ngủ? Hồ ly đi ngủ sớm vậy sao?
Tiêu Chung tò mò, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng, tay đặt trên nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra. Vào mùa đông buổi tối thường đến sớm, trong phòng chỉ chừa lại một cái đèn ngủ, ánh sáng có chút không rõ.
Tiêu Chung đi trên thảm, không phát ra âm thanh.
Hồ Tiểu Bì vẫn chưa ngủ, lúc Tiêu Chung đứng ngoài cửa đã phát hiện, chỉ là không lên tiếng.
Tiêu Chung đi vào, một cỗ mùi hương quen thuộc khiến y phải thở hắn, dục vọng vừa mới đè xuống liền trồi dậy.
Tiêu Chung nhìn thấy trong chăn có động tĩnh, y biết kia hẳn là đuôi của Hồ Tiểu Bì, khiến Tiêu Chung biết được hắn vẫn chưa ngủ.
Ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng gọi tên Hồ Tiểu Bì, hai mắt Hồ Tiểu Bì vẫn nhắm, còn đang giả bộ ngủ.
Hai lỗ tai trên đầu giật giật, nguyên lai hắn ngủ sẽ để lộ hai tai cùng với đuôi.
Tiêu Chung cảm thấy buồn cười, cười ôn nhu một tiếng, chính y cũng không biết, thời điểm nhìn Hồ Tiểu Bì sẽ khiến y ôn nhu như thế.
“Tiểu Bì, cậu ngủ rồi sao? Ngủ rồi tôi sẽ không xốc chăn” Tiêu Chung nhẹ giọng nói.
Hồ Tiểu Bì vẫn không nhúc nhích, Tiêu Chung duỗi tay xốc chăn lên, muốn nhìn xem áo ngủ có hình dạng như thế nào.
Kết quả vừa mới xốc chăn lên, Hồ Tiểu Bì liền tỉnh, hắn một bộ dáng kinh ngạc nhìn y.
“Anh không phải nói ngủ rồi sẽ không xốc chăn sao? “
“Lừa ngươi đó, tiểu ngốc tử”
Tiêu Chung chuyển ánh mắt đến áo ngủ, vốn là không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn tới quần thì y mới giật mình.
Chỉ thấy phía sau có cái lỗ, đuôi hồ ly liền chui ra từ đó, quả thực gãy đúng chỗ ngứa.
Thì ra là thế.
Hồ Tiểu Bì ngượng ngùng che lại.
“Tôi không muốn khi ngủ đuôi sẽ bị tê, cho nên, … “
“Liền mua như thế? “
“Đúng vậy”
Tiêu Chung nghiêng đầu cười.
“Vậy cậu có khả năng dùng sai rồi, thứ này vốn không được sử dụng như thế”
“Tôi… Tôi không biết cách sử dụng, chỉ là, chỉ là cảm thấy thích hợp với mình thì liền mua. Chính là ở một tiệm gọi là “Phi Thường Hưởng Thụ”, lúc đó, tiểu ca ca ở đó nói rất thích hợp với tôi, tôi cũng thấy vậy, như thế, liền mua. “
Phi thường hưởng thụ?
Tiêu Chung cẩn thận suy nghĩ, còn không phải là cửa hàng bán đồ tình thú sao?
“Là rất thích hợp” Nụ cười trên mặt Tiêu Chung càng sâu.
“Vậy cậu có muốn biết quần ngủ này chân chính sử dụng như thế nào không? “
Hồ Tiểu Bì gật đầu, ngay sau đó liền lắc đầu, hoảng hốt lên tiếng:Tôi muốn ngủ, anh đi nhanh đi’
Tiêu Chung thấy hắn như vậy, cũng không vội. Hồ Tiểu Bì thấy thế đứng dậy đẩy y ra.
“Anh nhanh đi nhanh, tôi buổi tối ngửi được mùi nam nhân sẽ phát tình”
“Vậy tôi càng muốn nhìn” Tiêu Chung cố ý ở bên tai hắn thổi khí.
Cả người Hồ Tiểu Bì run lên, tất cả các tế bào trong cơ thể bắt đầu xao động, bởi vì hít quá nhiều hơi thở của Tiêu Chung, thân thể không kìm được mà mềm oặt, hai má đà hồng, ánh mắt khẽ khép hờ, cái miệng nhỏ khẽ rên, hô hấp ngày càng trầm trọng, dụ hoặc mê người.
Dưới tình huống này, Tiêu Chung cũng không nhịn được nữa, cũng không muốn để một mình Hồ Tiểu Bì phát tình.
“Tiêu Chung… Ngươi mau đi… ”
Hồ Tiểu Bì vươn tay chống trên ngực Tiêu Chung đẩy ra, nhưng mà lúc này, hắn căn bản không còn sức lực, động tác đẩy không khác gì đang lôi kéo.
Ánh mắt Tiêu Chung u ám, ôm lấy Hồ Tiểu Bì chặt vào người, cuối đầu hôn lấy môi hắn.
____________
Editor có lời muốn nói:Còn một chương nữa thôi là hoàn truyện rồi!!!!!!