Sa Di nhếch môi cười lạnh.
Triệu Đông Hán chống đao, trong đôi mắt đều là máu tươi che kín, lời của Sa Di cũng không làm lòng hắn ta dao động.
Công tử đang ở phía sau, hắn ta tất nhiên phải bảo vệ cho công tử.
Không để cho vật bẩn thỉu này bước vào được nửa bước!
Còn lại bảy tên Tà tu đội mũ rộng vành, cũng đang vận dụng năng lực.
Năng lực của bọn họ so với Sa Di thì yếu hơn nhiều nhưng cũng tà đạo giống như vậy.
Khống chế Quỷ Sát bản thân mình nuôi dưỡng, cho bọn chúng nhào ra cắn xé khí huyết trên người Triệu Đông Hán.
Những con Quỷ Sát này giống như giòi bọ trong xương, không ngừng cắn nuốt khí huyết của Triệu Đông Hán, khiến thân thể của Triệu Đông Hán dần dần lạnh lẽo.
Lại còn có một tên Tà tu khống chế Quỷ Sát bay nhào vào cửa hàng thịt heo tìm kiếm La Hồng.
Bỗng nhiên.
Nụ cười trên mặt Sa Di đột ngột cứng đờ nhìn về phía cửa hàng thịt heo.
Lão ta có mấy phần kinh ngạc và hoảng sợ.
Lão ta cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Đồ Tam Đa đã… Tắt.
Chân mày Sa Di nhăn lại.
Bỗng dưng chuông bạc ngừng reo, những con hành thi chạy loạng choạng kia cũng đột nhiên dừng bước, mặt mày ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Bên tai Triệu Đông Hán chỉ còn lại tiếng dốc của bản thân, dồn dập như tiếng hút gió trong ống thông gió, ngay lúc hành thi đứng lại vẫn còn theo quán tính không ngừng vung đao trong tay ra.
Bây giờ trên người hắn ta đã chi chít vết thương do bị hành thi cắn xé, xung quanh người hắn ta có khoảng hơn hai trăm con hành thi bị hắn ta chém.
Sau một hồi hắn ta mới chống đao xuống, quỳ một chân dưới đất, kịch liệt thở dốc.
Trong rặng mây đen, nương theo một tiếng sấm sét ầm ĩ ngày hè.
Cơn mưa rào kiềm nén đã lâu rốt cuộc cũng đổ xuống xối xả.
Rơi xuống đất, bắn lên giọt bùn hoà cùng máu huyết.
Lại thấy bên trong cửa hàng thịt heo kia có một bóng hình trắng sáng, nắm chặt cổ của Quỷ Sát tự mình xông vào kia, theo bước đi, thân thể Quỷ Sát dần dần khô quắt, giống như bị tẩy sạch lại giống như bị hấp thu… Cho đến chết.
“Một người thành quân, vừa khéo….”
“Ta cũng biết.”
Bên trong cửa hàng thịt heo, La Hồng mặc một thân áo trắng nhìn về phía Sa Di, nở một nụ cười dịu dàng như ngọc, giọng nói từ tính, vang vọng giữa tiếng mưa rơi.
Khí Chính Dương lơ lửng quanh người càng toả sáng rực rỡ như dải cầu vồng.
Như một mặt trời rạng rỡ chiếu rọi khắp thế gian.
Mưa to vang dội như thác nước cuồn cuộn đổ xuống.
Giữa đất trời giống như một con rồng lớn đang gầm thét, vang lên khắp nơi, còn có tiếng vọng lại nặng nề khó xua tan.
Khu ổ chuột, đường Địa Thử.
La Hồng đi ra khỏi cửa hàng thịt heo, giọng nói bình thản lại lấn át tiếng mưa to ồn ã giữa đất trời, làm Sa Di ăn mặc rách rưới đứng trên nóc nhà bật thốt tiếng cười cuồng loạn.
"Một người thành quân? Ngươi nói ngươi có thể biến một người thành đoàn quân ư?"
"Bần tăng luyện thuật pháp này đã phải moi móc bảy tám khu nghĩa địa, bới lên biết bao mộ phần, mở nắp bao cái quan tài! Một tên công tử gia chính khí tỏa sáng như ngươi thế này, một tên Kiếm tu luyện kiếm khí thì dựa vào cái gì nói ngươi cũng có thể chứ? Ngươi là đại tiên sư trên cung Côn Luân có thể rải đậu thành binh đoàn sao?!"
Sa Di đứng trên nóc nhà mỉa mai cười lớn.
Vô cùng trào phúng lời nói của La Hồng.
Có thể một mình điều khiển một ngàn tám trăm bảy mươi hai bộ hành thi thay thế cho quân đội cả ngàn người đó chính là chuyện lão ta hãnh diện nhất.
Nhưng mà tên công tử không biết trời cao đất rộng đứng trước mắt này thế mà lại dám thách đấu với lão ta trên phương diện lão ta đắc ý nhất.
"Ngươi là một tên Kiếm tu, dựa vào cái gì?!"
Vẻ mặt La Hồng vẫn bình thường, dù là bị Sa Di nhục mạ nhưng cũng không thay đổi gì nhiều.
Hắn đi từng bước ra ngoài, đến bên cạnh Triệu Đông Hán đã thấm đẫm nước mưa.
Triệu Đông Hán có hơi mất sức, khí huyết vận chuyển tiêu hao quá độ, hắn ta mệt mỏi muốn ngủ một giấc.
"Công tử…"
Triệu Đông Hán ngẩng đầu, nước mắt che mờ tầm mắt hắn ta, nhìn một thân áo trắng kia bước đi trong cơn mưa to xối xả, Triệu Đông Hán cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
La Hồng cười cười không nói gì thêm.
Hắn vỗ vỗ bả vai của Triệu Đông Hán.
Sau đó nhận lấy trường đao dù đã chém chặt rất nhiều hành thi nhưng vẫn sắc bén như cũ kia.
La Hồng cảm thấy cây đao này dùng cực kỳ tốt.
Đây là đao của Triệu Đông Hán, bây giờ La Hồng sẽ tạm thời trưng dụng.
Mũi đao chống xuống mặt đất, La Hồng chống đao, bị nước mưa to xối ướt đẫm.
Sợi tóc dính trên gương mặt, trên trán, nước mưa gột rửa da thịt của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Sa Di, hơi hất cằm lên.
“Ngươi nói lần này tự thân Trần Thiên Huyền cũng khó đảm bảo, là có chuyện gì xảy ra?”
La Hồng hỏi.
Trên nóc nhà, Sa Di gạt nước mưa xuống, nhếch miệng cười cười hả hê.
“Ngươi không biết sao?”
Sau đó nụ cười nơi khóe miệng ngày càng sâu hơn, càng lúc càng lớn: “Vậy thì càng không thể nói cho ngươi biết.”
Sa Di nói xong, tự mình cười ha hả như điên như dại.
La Hồng nhếch miệng.
Đinh linh.
Nụ cười trong mắt Sa Di chợt tắt ngúm, bỗng nhiên đong đưa chuông bạc trong tay, ngay lập tức, tiếng chuông vang lanh lanh nổ tung bên trong màn mưa.
Những con hành thi bị mưa xối ướt đẫm kia chợt cứng đờ, chớp mắt như biến thành sói đói trong đêm, con mắt xanh lè sáng lên, nhìn chằm chằm La Hồng, đạp nước bùn bắn lên tung tóe, bổ nhào bay đến.
Sát ý, chớp mắt làm nước mưa đầy trời đan dệt vào nhau, hóa thành mạng nhện bay về phía La Hồng.
Mà những Quỷ Sát bị khống chế kia cũng bắt đầu chịu sự khống chế của những kẻ Tà tu khác, bổ nhào về phía La Hồng.
La Hồng nhăn mày lại, ý trong lời nói của Sa Di, lẽ nào... Trần quản gia đang gặp nguy hiểm.
Không phải chứ, bằng thực lực của Trần quản gia, bên trong huyện An Bình có ai có thể làm cho ông gặp nguy hiểm chứ?
Nhưng mà giờ phút này cũng không phải là lúc để suy nghĩ mấy chuyện đó.
Đối mặt với những con hành thi bổ nhào tới kia, La Hồng cũng không dám quá sơ suất.