Ngay cả mặt La Hồng còn không thấy rõ thì tên Tà tu mang nón rộng vành này đã bị chuôi dao đánh bay ra ngoài, thân thể bay lên không trung xẹt qua một khoảng cách cỡ vài chục trượng sau đó mạnh mẽ nện lên trên nóc nhà, làm vỡ nửa mái nhà khiến ngói đen rớt ào ào xuống, vỡ loảng xoảng liên hồi.
Đao bắn ngược về, được La Hồng nắm trong tay.
Bốn tên Tà tu còn lại nhìn thấy cảnh này không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong chớp mắt giết chết bốn Tà tu Bát phẩm.
Tên Lạc Hồng công tử này, có chỗ nào tầm thường giống như trong truyền thuyết cơ chứ!
Trốn!
Bốn tên Tà tu còn lại không vọt đến trước nữa mà nhón mũi chân, kéo ra những cái bóng đen tính bỏ chạy.
Tà Nhất, Tà Nhị và còn cả Tà Ảnh Địch Sơn nhao nhao lên giống như một đoàn khói đen nổ tung, biến mất trong màn mưa to.
Khi xuất hiện trở lại lần nữa lại là chui ra từ bên trong chiếc bóng của bốn tên Tà tu.
Cách hành động quỷ dị như vậy, còn tà tu hơn cả Tà tu!
Trong lòng những Tà tu này bắt đầu sợ hãi, bọn chúng buồn cười phát hiện thì ra bọn chúng cộng lại cũng không tà đạo bằng tấm gương chính nghĩa ở huyện An Bình này.
La Hồng bước dần đến bên cạnh thi thể còn chưa lạnh của những tên Tà tu này, ngồi xuống đưa tay lên khẽ vuốt mi mắt của chúng, xoa lên đôi mắt không cam lòng nhắm lại của bọn chúng.
Mà trong lúc đó thì khí Tà sát từ cơ thể của những Tà tu này mãnh liệt tràn vào Sát Châu bên trong đan điền của La Hồng.
Tà sát tràn vào càng nhiều thì khí Chính Dương quanh người của La Hồng càng thêm toả sáng lấp lánh.
Mà La Hồng cũng cảm nhận được tu vi Tà tu của mình ngày càng mạnh mẽ.
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên trong màn mưa như trút nước.
Bốn tên Tà tu cuối cùng khó có thể tránh thoát, mưu kế của tên Quỷ Sát Tà tu Thất phẩm kia không có chỗ để dùng, bị Tà Ảnh Địch Sơn hất mạnh, không ngừng đập lung tung ngã nghiêng trái phải, bị mất mạng ngay tại chỗ, thê thảm vô cùng.
Trên nóc nhà.
Lòng Sa Di trầm xuống, tay không ngừng kết ấn.
Nhân lúc thời gian bảy tên Tà tu kia ngăn cản La Hồng, lão ta hoàn tất quá trình kết ấn phức tạp.
Khi kết ấn xong, trong mắt Sa Di hằn lên tơ máu chằng chịt, bàn tay đột nhiên bị thủng, máu tươi bắn ra tung toé trộn lẫn với nước mưa.
Hạt mưa rơi xuống được dẫn đường, kết thành một tấm ấn phù ở trên không trung.
Bên trong ấn phù đột nhiên có một cỗ quan tài màu đỏ rơi xuống.
Bịch một tiếng, rơi thẳng xuống trên nóc nhà, được Sa Di đỡ lại.
Sa Di nhìn chằm chằm La Hồng nở nụ cười lạnh lẽo.
Một tay vỗ vào trên nắp quan tài màu đỏ, nắp quan tài nổ tung, Tà sát nồng đậm, đồng quang sáng rực!
Một cỗ đồng thi cao to mặc áo giáp, toàn thân được khí tà sát đen nhánh bao bọc, bay ra từ trong quan tài.
“Giết hắn!”
Sa Di gầm nhẹ.
Đồng thi giẫm lên đất, mặt đất lõm xuống một khe nứt thật sâu, sức nghiền ép khủng bố làm cả nước mưa rơi xuống cũng phải chậm lại vài phần.
Đây là con át chủ bài Sa Di giấu dưới đáy hòm.
Oành!
Mặt đất nổ tung, tốc độ của đồng thi cực kỳ nhanh khiến người chẳng kịp phản ứng, Tà Nhất Tà Nhị muốn ngăn cản nhưng trong chớp mắt bị đâm tan thành khói đen.
Nhưng mà La Hồng lại không thèm để ý đến đồng thi này.
Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sa Di, nhấc cái cằm trơn bóng lên, nước mưa chảy dọc theo nửa bên mặt nạ tụ lại thành một đường chảy xuôi xuống.
“Cái con lừa trọc nguoiw, trong lòng không có Phật.”
Lời của La Hồng làm Sa Di đầy mặt khinh thường cười nhạo.
Lạc Hồng công tử ngươi còn hiểu Phật hay sao?
Đồng thi không ngừng đến gần.
Mặt đất của con đường Địa Thử bị đồng thi giẫm nát không ngừng vỡ vụn, nó tung một đấm mạnh mẽ nặng nề xuyên thủng màn mưa thành những cái động trống rỗng.
Sắc mặt La Hồng bình tĩnh, tinh thần bộc phát.
Phát động Tà thuật, Thiên Thủ Tà Phật!
Đùng...
Một đấm của đồng thi bỗng nhiên ngừng lại.
Sa Di đứng trên nóc nhà cũng rất hoảng hốt, sau đó, trước mắt hiện ra một pho Phật, phía sau mọc ra mười tay, như nhặt hoa, như kết ấn, Phật quang toả ngàn trượng.
Đợi cho tất cả trước mắt rõ ràng.
Sa Di liền phát hiện ra.
La Hồng đeo mặt nạ mặt đồ trắng không biết xuất hiện trước mặt lão ta từ khi nào.
Như cười như không nhìn lão ta nói.
“Trong lòng không có Phật, Phật không độ ngươi, vậy để... Ta độ ngươi.”
“Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng!”
“Hửm?”
Sa Di sững sờ.
Sau một khắc La Hồng nhẹ nhàng đâm trường đao ra, trắng vào, đỏ ra, xuyên qua trái tim Sa Di.
Giữa đất trời.
Mưa vẫn to như trút nước.
Đao trắng đi vào, đao đỏ rút ra.
Có lẽ ngay cả bản thân Sa Di cũng không ngờ tới rằng lão ta sẽ bị một đao xuyên tim giết chết.
Đến chết lão ta cũng không hiểu rõ vì sao La Hồng có thể tránh thoát khỏi khí tràng đè ép của đồng thi có thể so sánh với Võ tu Lục phẩm mà lão ta đã tỉ mỉ chế tạo, giống như di chuyển tức thời xuất hiện trước mặt lão ta, đâm vào tim lão ta một đao.
Nhưng mà điều làm cho lão ta ngạc nhiên nhất chính là...
Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng... Là Phật gì?!
Nói Phật độ xong, Sa Di vẫn đợi La Hồng thốt ra Phật pháp.
Tại sao cuối cùng lại tung ra thứ đồ chơi đó!
Lão ta... Chết rất thảm!
Thật sự không cam lòng.
Nhưng mà trái tim đã bị xuyên thủng thì cho dù lão ta là tu hàng giả thì cũng phải chết là cái chắc.
Mưa to rơi xuống xối xả, vô cùng rét lạnh.
Sa Di cảm thấy sinh mệnh ấm nóng trong cơ thể mình đang dần rút đi.
Lão ta nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười mang nửa bên mặt nạ của La Hồng, tay lão nắm chặt lấy bàn tay đang cầm đao đỏ của La Hồng.
“Đó... Là Phật sao?”
Sa Di khàn khàn mở miệng hỏi.
Một đời này của lão ta không hề tin Phật.
Nhưng lúc nãy bên trong ý chí tinh thần của lão ta lại thấy được một pho Phật sau lưng mọc lên mười cánh tay, Phật ấy toả Phật quang ngàn trượng.
Đây là lần đầu tiên lão ta thấy Phật rõ ràng như vậy.
Thì ra La Hồng không hề nói bậy, hắn thật sự hiểu Phật.