Huyện An Bình một lần nữa khôi phục yên yên bình.
Chẳng qua, yên bình này cũng chỉ là mặt ngoài, dù sao, bên ngoài thành huyện An Bình kia cũng còn có hơn năm nghìn thiết kỵ đóng quân.
Đây là hắc thiết kỵ La gia mà La Nhân Đồ lưu lại, hung binh đáng sợ giết không ít khách nhân giang hồ.
Đám binh mã ở lại này khiến cho Lưu huyện lệnh ngủ cũng không dám nhắm mắt.
Mà đoàn binh mã này cũng rất ngay ngắn trật tự, dựng trại đóng quân ở đất bằng phía Đông huyện An Bình, bảo trì huấn luyện mỗi ngày chưa từng lười nhác.
Về vấn đề lương thảo linh tinh, làm nhà giàu số một huyện An Bình - La gia, tự nhiên là có thể giải quyết dễ dàng.
Dù cho huyện An Bình không có cách nào cung cấp được nhiều lương thảo thì cũng chỉ cần tới phủ Giang Lăng là có thể giải quyết.
Đối với đoàn binh mã này, La Hậu đều có an bài, La Hồng cũng không có đi tìm hiểu quá sâu.
Tuy rằng, lão cha tiện nghi nói chờ tu vi kiếm đạo của hắn bước vào Tam phẩm, liền có thể thống ngự đoàn binh mã này, nhưng La Hồng cảm thấy, lấy cái thiên phú vận chuyển kiếm khí còn khó khăn muốn chết của hắn, sợ là đời này muốn tiến đến cảnh giới Tam phẩm là rất khó.
Bên hồ sen, Trần quản gia tóc bạc đầy đầu, ngồi trên ghế bành, trên người mất đi khí phách mạnh mẽ
Ông ngồi uống trà, lẳng lặng chờ.
La Hồng ra sân, đi tới bên hồ sen, an tĩnh đứng ở bên người Trần quản gia.
“Tới rồi sao?”
Trần quản gia cười cười, liếc mắt nhìn La Hồng một cái.
“Cha kêu ta đến học kiếm với Trần thúc.” La Hồng sờ sờ mũi, nói.
Trần quản gia gật đầu. Việc này ông đương nhiên đã biết, thậm chí, ông còn từng cẩn thận ước định với La Hậu, vì để La Hồng không quá mức kiêu ngạo, sẽ không nói cho hắn biết về thiên phú kiếm đạo của bản thân, để hắn không kiêu căng nóng nảy.
“Thiên phú kiếm đạo của công tử tuy rằng hạn chế, nhưng, chớ có nhụt chí, nước chảy đá mòn, chỉ cần nỗ lực tu hành, ắt ở kiếm đạo sẽ có thành tựu.”
Trần quản gia lấy cổ kiếm được bọc trong vải trắng từ trên lưng xuống, đưa cho La Hồng, nói: “Kiếm này có tên là Địa Giao, từ hôm nay trở đi liền giao cho công tử, hy vọng công tử có thể đối xử tử tế với thanh kiếm này.”
La Hồng thấy được một tia quyến luyến cùng không nỡ buông trong mắt Trần quản gia
Cạch!
Một âm thanh giống như tiếng ngâm trầm của giao long vang liên, vải bố trắng rách ra, lộ ra thân kiếm màu đồng thau. Những hoa văn trên thân đan chéo, như một bức họa tinh tế đến tận chuôi kiếm.
“Vốn là kiếm này nên cùng ta xuống mồ, nhưng nghĩ lại thì thấy thật không cam lòng, kiếm còn, người mất. Nếu đem chôn theo ta, thật thẹn với người đúc kiếm.”
“Lời hứa năm đó với nàng, ta làm không được, bây giờ, hy vọng công tử có thể thay ta hoàn thành.”
Trần quản gia vỗ về thân kiếm, nói.
La Hồng nhìn chằm chằm thanh kiếm, xem ra, cây kiếm này còn có một đoạn chuyện xưa.
“Như vậy, coi như ta mượn thanh kiếm này của Trần thúc.”
La Hồng nói xong, tiếp nhận Địa Giao, kiếm thực nặng. Khoảnh khắc hắn nắm kiếm trong tay, kiếm khí làm kinh mạch trong thân thể hắn liền không chịu khống chế bắt đầu vận chuyển tán loạn.
Mà trong mắt La Hồng, dường như có một đạo kiếm quyết thoáng chuyển động, dưỡng kiếm thuật, kiếm khí ngưng tụ, Kiếm Hóa Long, ngự kiếm…… Đủ loại kiếm quyết, tựa như gió lốc đánh mạnh vào trong tâm trí hắn.
Bạch y tung bay, tóc bay bay trong gió.
La Hồng nhắm mắt, lâm vào trạng thái mê man.
Trần quản gia uống một ngụm trà bích triều, cười cười, tiếp tục thưởng thức mấy con cá chép bơi lội trong hồ sen.
- ----------------------
Huyện An Bình ở phủ Giang Lăng. Phủ Giang Lăng cách thành Thiên An - kinh đô của vương triều Đại Hạ ước chừng sáu ngàn dặm.
Nếu là phàm nhân tầm thường, để đi đến đó phải ròng rã nhiều ngày đêm.
Nhưng, đối với một tu sĩ có thể phi kiếm, dù từ biên cương phía bắc xa xôi đến Nam Hải mà nói cũng mất chưa đến nửa ngày.
La Hậu thật ra chưa từng ngự kiếm phi hành, nhưng, ông giục ngựa chạy như điên. Vó ngựa như sấm, trên đường đi chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh. Tốc độ kia so với kiếm tiên ngự kiếm cũng không chậm bao nhiêu.
Sau khi đi ra khỏi huyện An Bình, lúc đến thành Thiên An đã là hoàng hôn.
Hắc mã hí vang. Khí từ trong xoang mũi phụt ra như bạch hỏa khí. Ngựa này là ngựa tốt, là hắc phiêu kỵ thượng đẳng của thảo nguyên, không chỉ cường tráng, mà còn vô cùng bền bỉ.
Tiếng hí rung chuyển cả bầu trời.
Một đường này Văn Thiên Hành bị lắc đến thất điên bát đảo.
Cả đoạn đường La Hậu mang theo ông ta giục ngựa chạy như điên, cánh tay chưa từng buông lỏng.
La Hậu với khuôn mặt hàm hậu thành thật bình tĩnh nhìn thoáng qua thành Thiên An, thả chậm tốc độ.
Từ trên tường hành cao lớn uy nghiêm, lính canh đã phát hiện ra một người cưỡi ngựa đen thúc roi chạy tới.
“Người mới tới là ai?!”
Trên thành lâu, thủ thành mặc một thân kim giáp, ánh hoàng hôn rọi xuống, phát ra ánh vàng lập loè chói mắt. Ở hoàng đô, quân coi giữ thành toàn bộ đều mang kim giáp.
Hắc kỵ dần dần tới gần, thủ thành thấy người tới xách theo một lão nhân, sắc mặt liền đại biến.
Đó là thái phó, phó viện trưởng viện Tư Thiên, sư phụ của Thái tử?
“Lão tử là La Hậu, vào kinh thành đòi một lời giải thích cho con ta.”
m thanh nhàn nhạt từ trong hắc kỵ truyền ra.
Trên thành lâu, thủ thành mang giáp vàng sắc mặt đại biến. La Nhân Đồ!
Ầm ầm ầm!
Cửa thành Thiên An đóng chặt, lập tức ầm ầm mở ra.
Tà dương như máu, kéo thân ảnh kia thành cái bóng hẹp dài trên cả con đường…..
Vó ngựa đạp lên nền đá xanh trải dài trên phố, người mang đao theo bên hông, mặc giáp tiến vào kinh thành.
Vì La Nhân Đồ vào kinh, toàn bộ kinh thành trong phút chốc như dậy sóng.
Văn Thiên Hành cảm giác chính mình trở thành trò cười cho cả thiên hạ, bị La Nhân Đồ xách như xách chó từ huyện An Bình xách vào đế đô hoàng thành.
Thậm chí Văn Thiên Hành còn có thể cảm nhận được những cái chỉ trỏ của bá tánh trên đường lớn, ông ta không khỏi nhắm mắt lại, sợ mình không chịu nổi khuất nhục này, mà trở thành trò cười cho thiên hạ.