Thiên phú ở phương diện Tà tu của hắn, so với thiên phú kiếm đạo tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Đợt này, thu hoạch lớn nhất của La Hồng không phải tội ác, kẻ cung cấp tội ác chân chính chỉ có mỗi mình Tiểu Bản Bản Đồ Tam Đa.
Điểm tội ác có được từ Đồ Tam Đa là 50 điểm, nhân đôi lên là được 100 điểm.
Hơn nữa, hàng ngày hắn cũng chỉ hung dữ với Tiểu Đậu Hoa cùng trêu chọc La Tiểu Tiểu nên điểm tội ác kỳ thật tăng lên cũng không nhiều.
Ở trận chiến với bọn tà tu ở đường Địa Thử, thứ hắn chân chính thu hoạch được thật ra là tà khí.
Tu vi trực tiếp từ Bát phẩm Sát Châu đạt tới Thất phẩm.
Số lượng khí tà sát trong đan điền tăng lên rất nhiều, nếu nói lúc đầu chỉ là một cái ao nhỏ, vậy hiện giờ nó là một cái hồ nước nhỏ.
Nguyên bản chỉ có một sát châu trong đan điền nhưng là hiện giờ, số lượng sát châu ngưng tụ là năm viên, hình thành một vòng sát châu cỡ nhỏ.
Thu hoạch được rất nhiều, nhưng có duy nhất một cái làm La Hồng không hài lòng đó là Chính Dương khí trên người hắn càng ngày càng nồng đậm.
Hắn rõ ràng là tà tu, thế mà Chính Dương khí này còn mãnh liệt hơn cả những Nho tu nghiêm trang chân chính.
Hắn rất buồn, rất phiền muộn.
Về phần đổi khen thưởng, hiện giờ thời gian chưa tới, tạm thời cũng đổi không được.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, La Hồng sờ sờ cằm, sau đó, đứng dậy, đeo cổ kiếm Địa Giao chạy về hướng đình viện của La Tiểu Tiểu.
……
Huyện nha.
Cả người Triệu Đông Hán băng bó đầy băng vải, hắn ta được Phương Chính mang về huyện nha chữa thương, thuận tiện ghi ghép tình tiết vụ án, bỏ lỡ cơ hội hồi phủ nhìn thấy La Hậu.
Có điều, hắn ở huyện nha cũng rất dễ chịu, một đám bộ khoái ngồi vây chung quanh.
Tử Vi mặc váy dài vàng nhạt, vắt chân bắt cầm mấy viên xí muội, ánh mắt dõi theo Triệu Đông Hán chém gió nước miếng bay tứ tung.
“Các ngươi biết không? Đường Địa Thử thế mà cất dấu nhiều tà tu như vậy! Tất cả đều bị công tử nhà ta một phát diệt gọn! Trên đường phố tràn đầy thi thể! Có thể so với quân đội nha!”
“Khi đó các ngươi có biết ta tuyệt vọng bao nhiêu không?”
“Nhưng mà, công tử lại không hề sợ, đầu tiên trảm tà tu trong tiệm thịt heo kia, dùng một chiêu Thiên ngoại phi tiên, vì lão Triệu ta mà chặn lại sát khí trí mạng. Ở phố Địa Thử kiếm khí tung hoành, một đống hành thi bị chém như xắt dưa thái rau ……”
“Các ngươi biết lão Triệu ta cuối cùng nhìn thấy gì không?”
Một đám bộ khoái, cùng Tử Vi lắc đầu không ngừng.
Triệu Đông Hán kích động đến mức vết sẹo trên mặt cũng nhấp nhô theo: “Công tử nhà ta giống như Phật Tổ chuyển thế, phật quang vạn trượng, giơ tay vỗ đầu tên tà tu Sa Di đã bị sa vào tà đạo kia.”
Triệu Đông Hán cảm khái vô cùng, ánh mắt dao động kịch liệt.
“Công tử nhà ta…… Thật là chính khí xông cửu tiêu, tà sát không thể xâm phạm!”
Bọn bộ khoái chung quanh nghe xong kích động vạn phần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Vi đỏ bừng, không ngừng vỗ tay.
- -----------------
La Hồng mỹ mãn từ trong viện của La Tiểu Tiểu đi ra, tiếng khóc của nha đầu kia vẫn quanh quẩn bên tai.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn giật mình một cái.
Lấy quyển sách da người ra, nhìn lướt qua.
La Hồng: “???”
Nhìn vào điểm tội ác không những không tăng mà ngược lại còn giảm 18. Khoảnh khắc ấy như sét đánh giữa trời quang.
La Nhân Đồ kiêu ngạo tiến vào kinh thành, chém hai vị quan văn trên ngự đạo xong liền nghênh ngang rời đi.
Đợi sau khi thái tử phát chiếu lệnh rồi, ông liền xoay người lên hắc mã, một người, một ngựa, đi về hướng Tắc Bắc.
Người đi rồi, chỉ để lại một chuỗi hung danh cho trên dưới văn võ, cho phố xá trong kinh thành.
Tiếng vó ngựa nổ vang trời.
Trên sườn núi, La Nhân Đồ một thân giáp đen, ghìm ngựa quay đầu.
Ông nhìn thoáng về phương nam, trên gương mặt thành thật hàm hậu toát ra một nụ cười.
“Tiểu tử thối, hy vọng con có thể chống đỡ được áp lực, cơ hội lão tử vì con mà tạo ra, hy vọng con có thể nắm chắc lấy, đừng có chấp nhất muốn làm người tốt nữa.”
La Hậu ghìm ngựa, hai chân đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa.
Ngựa hí như sấm rền, vó ngựa giơ cao, ngay sau đó ông liền xoay người chém một đao.
Khí đao hiên ngang tung hoành.
Trong rừng rậm truyền ra tiếng vang lớn, có hai thanh âm hốt hoảng mong chạy trốn, nhưng bị đao khí cuốn vào, chém cho huyết nhục mơ hồ, sức sống tiêu tan.
“Lão tử ra khỏi thành bắc, a miêu a cẩu cũng dám theo dõi?”
La Hậu nhổ ra một ngụm nước bọt.
Tra đao vào vỏ, híp mắt nhìn chằm chằm về hướng thành Thiên An……
Phảng phất như muốn nhìn rõ vị kia ẩn nấp ở trong thâm cung rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đáng tiếc, ông nhìn không thấu..
Rắp tâm của đế hoàng, lão đầu tử kia nhà ông phí cả nửa đời mới có thể nhìn thấu, về phần La Hậu ông vẫn thích một đao chém hết hết thảy.
Nhưng mà, nhìn không thấu thì không nhìn nữa, quay đầu nhìn phương bắc. Phía bắc cát vàng cuốn lên đầy trời, giống như ác ma cắn nuốt thịt người
La Hậu ngưng mắt, một thân hắc giáp, cưỡi hắc mã, phi nhanh như chớp hướng về phía bắc.
- ------------------------
La Hồng khóc không ra nước mắt, hắn chẳng thể nào hiểu nổi, tội ác không tăng ngược lại còn giảm, rốt cuộc là ai đang khen hắn?!
Một đêm này, La Hồng nghẹn cục tức ở trong cổ ngủ không yên.
Sáng sớm hôm sau, La Hồng thức dậy. Trong chính sảnh Tiểu Đậu Hoa sớm đã chuẩn bị bữa sáng thơm nức.
Tào phớ, bánh quẩy còn có bánh bao thịt.
Đều là Tiểu Đậu Hoa tự thân làm hết thảy, một thiếu nữ hiền huệ làm người ta đau lòng.
Trần quản gia tóc bạc phơ, ngồi ở ghế trên chính sảnh, ăn tào phớ, trên mặt còn mang theo nét tươi cười ôn hòa.
La Tiểu Tiểu tỉnh từ sớm, nàng hiện tại đã ngoan, dậy sớm mới có cơm ăn, không thể chờ tỳ nữ nâng mình đến chính sảnh để ăn, như vậy, trong chén cũng chẳng còn gì để ăn.
Viên Thành Cương mù cũng ngồi ở trên ghế, hai tròng mắt trống không.
Tiểu Đậu Hoa kiên nhẫn múc cho ông ta một chén, hơn nữa còn nhét cho ông ta một cái thìa.
“Cô nương thiện tâm.”
Viên Thành Cương cười cười, nói.