Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 120

Nho sinh áo xanh cung kính đứng ở bên cạnh lão nhân, trong mắt lão nhân có phong vân biến hóa, có đen trắng hỗn độn. Nhưng, nho sinh áo xanh không nhìn ra cái gì.  

Nhìn đôi mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm huyện An Bình của phu tử, nho sinh áo xanh bỗng nhiên có chút tò mò, rốt cuộc là việc gì, khiến phu tử có thần thái bất động như núi lại hiển lộ ra thần thái như thế.  

Huyện An Bình …… Chẳng lẽ là địa phương kì quái gì sao?  

Hồi lâu, nghe được phu tử cười to nói Tắc Hạ Học Cung lập ở huyện An Bình, không mất mát gì.  

Điều này làm cho nho sinh áo xanh càng thêm tò mò.  

Làm sao có thể không mất mát gì chứ?  

Tắc Hạ Học Cung kỳ thật là một kiện linh bảo, linh bảo đỉnh cấp, có thể hấp thu khí giữa thiên địa, khiến tu sĩ trong học cung nhanh chóng tăng cảnh giới.  

Bình thường mà nói, Tắc Hạ Học Cung đều là lập ở hoàng đô của vương triều, bởi vì hoàng đô chính là điểm hội tụ vận khí vương triều, Tắc Hạ Học Cung lập ở hoàng đô, có thể được khí vận hằng ngày cọ rửa, sẽ làm Tắc Hạ Học Cung càng thêm mạnh mẽ.  

“Ha ha ha……Tu Viễn, về sau ngươi sẽ hiểu được.”  

Phu tử khẽ cười lên.  

“Đi, chúng ta vào huyện An Bình, đi chọn địa điểm”  

Phu tử nói.  

Lý Tu Viễn nhìn phu tử, cũng không hỏi lại gì.  

Kỳ thật hắn ta cảm nhận được ban đầu phu tử không cao hứng, nhưng giờ phút này, thời điểm nhìn thấy huyện An Bình, sự không vui của phu tử sớm đã tan theo gió.  

Chẳng lẽ…… huyện An Bình nhỏ bé này có thể so sánh với hoàng đô Đại Hạ vương triều sao?  

Xe ngựa chậm rãi khởi hành, Lý Tu Viễn tiếp tục đánh xe ngựa, tiến vào huyện An Bình  

Hai thầy trò không ở trên xe ngựa quá lâu, chỉ chốc lát sau đã tìm được khách điếm dừng chân, sau đó giao xe ngựa cho người trông giữ, rồi đi bộ trong huyện An Bình.  

Trong mắt Lý Tu Viễn, huyện An Bình không có gì đặc biệt.  

Chỉ là một tòa huyện thành bình thường trong Đại Hạ vương triều.  

Nhưng phu tử lại rất vừa lòng, chậm rải tản bộ trên đường lớn, khảo cứu cẩn thận hoàn cảnh huyện An Bình, lựa chọn phương hướng cùng địa điểm lập Tắc Hạ Học Cung.  

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã hơn nửa ngày.  

Đông Sơn, huyện An Bình.  

Phu tử đứng lặng trên này, nho bào màu trắng trên người bị gió thổi bay phất phới.  

“Chọn nơi này đi……”  

Phu tử nói.  

Ngay sau đó, phu tử ngửa mặt lên trời cười to, tay áo dày rộng trong nháy mắt đón gió phấp phới, bành trướng ra mấy trăm trượng, như là một tay áo che trời.  

Trong tay áo có thiên địa, trong tay áo có càn khôn!  

Huyện An Bình, La Phủ.  

Trần quản gia đang uống trà cùng Viên mù, bỗng nhiên thần sắc hơi đổi, tóc bạc bay trong gió, nhìn phía Đông Sơn huyện An Bình  

Viên mù tuy nhìn không thấy, nhưng cũng nghiêng đầu, hướng lỗ tai về nơi đó.  

“Thật mạnh… mạnh đến mức khiến người ta phải rung động.”  

Viên mù nói.  

“Vị kia, hẳn là rất mạnh……”  

Trần quản gia cảm khái.  

“Cho dù là La gia, đối mặt lão nhân này cũng lễ ngộ ba phần……”  

“Phu tử Nho giáo, nhìn như phàm nhân, kì thực một hơi thở ra áp cả Lục Địa Tiên.”  

Viên mù gật đầu: “La tướng quân làm cho Tắc Hạ Học Cung lập ở huyện An Bình, vốn tưởng rằng vị phu tử này sẽ có vài phần tức giận, lại không nghĩ đến động tác nhanh như vậy……”  

“Huyện An Bình …… có lẽ sẽ trở thành Tiềm Long trì, Hóa Long địa (1) nhanh thôi.”  

(1)Tiềm Long trì, Hóa Long địa: ao rồng ẩn núp, vùng đất hóa rồng.  

Mái tóc bạc trắng của Trần quản gia tung bay, nâng chén trà lên, uống một hớp.  

“Không sao, Chính Dương khí trên người công tử rực rỡ như lửa, rất phù hợp với Tắc Hạ Học Cung, huống hồ Nho tu cũng dùng bội kiếm, công tử và Tắc Hạ Học Cung rất có duyên.”  

“Về phần thiên kiêu hội tụ, có gì mà sợ. Từ xa xưa, những người tài giỏi đều là đạp lên người khác để vượt lên. Nếu chỉ một chút này cũng không chịu đựng được, sao người có thể gánh nổi kỳ vọng của La gia?” Trần quản gia nói.  

Da mặt Viên mù hơi run lên.  

“Chẳng lẽ La tướng quân… định để cho La Hồng công tử chưởng quản 30 vạn hắc thiết kỵ phía bắc?!”  

Trong giọng nói Viên mù mang theo vài phần chấn động cùng khiếp sợ.  

Trần quản gia cười cười, lại lặng thinh không nói gì.  

- -----------------  

La Hồng cũng cảm nhận được điều gì đó.  

Trên không trung huyện An Bình chợt có một cổ khí cơ bàng bạc phóng ra.  

Khí tức này …… còn mạnh mẽ đáng sợ hơn cả khí tức của Trần quản gia và Viên mù phóng ra ngày đó, lúc còn ở ngoài huyện An Bình kia!  

Quan trọng nhất chính là, La Hồng cảm giác Chính Dương khí trên người bị cỗ khí cơ này ảnh hưởng, dường như càng ngày càng mãnh liệt, càng thêm khó khống chế. Cả người giống như phát ra ánh mặt trời chói lọi.  

Chính Dương khí hừng hực, khí thế bừng bừng.  

Cái này càng làm La Hồng thêm phiền não.  

Hắn mẹ nó là một tên Tà tu đó!  

Vì cái gì Chính Dương khí càng ngày càng nồng đậm, chẳng lẽ danh hiệu Bại Hoại đã được công nhận kia chẳng đáng gì như vậy sao?  

Chỉ là, rất nhanh, La Hồng liền không kịp phiền muộn, hắn nhìn về phía Đông Sơn, chỉ cảm thấy trời đất trở nên tối sầm.  

Một cung điện rộng lớn lơ lửng trên bầu trời, giống như một cung điện thần tiên, lơ lửng từ sâu trong chín tầng mây!  

Trên đường phố huyện An Bình, bá tánh sớm đã kích động hỗn loạn sợ hãi, quỳ rạp trên đất, giống như thấy thần tiên, không ngừng dập đầu, không ngừng quỳ lạy, thành kính như là tín đồ phụng dưỡng nhiều năm.  

Trong huyện nha huyện An Bình.  

Lưu huyện lệnh kích động đến run rẩy, ông ta học hành gian khổ hơn mười năm, có được danh hiệu tiến sĩ, nhưng về ban chất vẫn chỉ là một nho sinh, một văn nhân sĩ tử đọc đủ thi thư.  

“Tắc Hạ Học Cung…… Đây là Tắc Hạ Học Cung!”  

Lưu huyện lệnh nhìn thứ giống như tiên cung trên không trung huyện An Bình kia, vô cùng kích động.  

Triệu Đông Hán đang ở trong huyện nha khoác lác cũng cùng bọn bộ khoái cũng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bầu trời, vẻ mặt mơ màng.  

Lạc Phong, Phương Chính cùng Tử Vi nhận ra được Tắc Hạ Học Cung, thần sắc hơi biến hóa.  

Lạc Phong nghiêm túc: “Tin tức mới vừa truyền đến, La Nhân Đồ vào kinh bức bách Thái Tử di dời Tắc Hạ Học Cung đến huyện An Bình, không ngờ lại nhanh tới như vậy……”  

“Tắc Hạ Học Cung này sẽ tọa lạc tại huyện An Bình?”  

Bên ngoài huyện An Bình.  

Ánh mắt 5000 hắc thiết kỵ cùng tề tụ, nhìn chằm chằm cung điện trong thành, hào quang kinh khủng đan xen bốn phía.
Bình Luận (0)
Comment