Thiếu niên cầm hai con dao liếc tiểu tăng nhân một cái, nói: “Khuyên cái rắm, ngươi định dùng nắm đấm khuyên sao? Năm xưa không phải Vọng Xuyên Tự của ngươi bị quân binh của La gia chà đạp, người chết đếm cũng không xuể sao. Hòa thượng của chùa các ngươi đều hận không thể giết người của La gia, chính ngươi cũng hận chết tên La Hồng đó thôi.”
“A Di Đà Phật, thỉnh thí chủ nói cẩn thận.” Tiểu tăng nhân chắp hai bàn tay lại và nói.
Tiểu đạo sĩ khoác đạo bào cũng mỉm cười: “Thực lực của Hoàn Nhan Liệt Hỏa không tồi chút nào, hạng ba mươi sáu của Hoảng Bảng… Thuộc thế hệ trẻ của Kim Trướng Vương Đình như vậy có thể coi là có bản lĩnh, e là La Hồng gặp không may rồi.”
Nghe những lời này, một vài thiên kiêu trốn trong rừng rậm cũng không nói gì.
Trong rừng đào tràn đầy sát khí quanh quẩn, khiến cả cánh rừng cũng trở nên rối loạn.
Tiếng bước chân dần dần không còn.
Phía xa của bầu trời, mặt trời lặn xé tan bức màn mây, xuyên qua lớp mây mù dày đặc bao phủ, bậc thang đá cuối cùng cũng đã hiện ra trước mắt.
La Hông mang theo thanh kiếm cổ, trên tay cầm cành đào, lại còn có một nửa mặt nạ kỳ dị, đã đến được điểm cuối của khu rừng đào.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa nhìn qua, ánh mắt rơi trên người La Hồng.
Nhìn vệt máu đỏ tươi trên y phục trắng của La Hồng, Hoàn Nhan Liệt Hỏa không giấu nổi sát ý trong đáy mắt.
Rầm!
Không nói thêm gì, cũng chẳng thèm mở lời trước đại chiến.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa phóng tới, cả khu rừng lúc này như cũng đang run rẩy sợ sệt.
Khí tức của Võ tu Ngũ phẩm trên người bắt đầu tăng vọt, trên người gã được bao phủ bởi một lớp huyết giáp.
Bộ huyết giáp này cực kỳ tinh xảo, giống như là một tác phẩm tuyệt kĩ của sự tỉ mẩn, khéo léo của người thợ đã tạo ra nó.
Nhưng trên thực tế, bộ giáp được hình thành từ máu tươi một cách tự nhiên.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Ngũ phẩm.
“Bắt đầu rồi.”
Xung quanh rừng rậm im lặng như tờ.
Cho dù là Tiêu Nhị Thất có đem theo hai thanh đao hay Ngô Mị Nương mang theo hộp kiếm thì ngay lúc này đều im lặng cả, cùng theo dõi trận chiến trên con đường bách luyện này.
Mọi thứ giữa thiên địa, dường như đều ngưng trệ vào lúc này.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa không cho La Hồng thời gian để chuẩn bị.
Phần lưng bằng gỗ của Vạn Thạch cung rơi vào tay gã, dây cung lập tức bị kéo căng thành hình mặt trăng tròn, tiếng căng dây tạo nên âm thanh chói tai.
Một mũi tên được bắn ra với sát thương cực lớn.
Sát khí bùng nổ.
Ngay lúc mũi tên được bán ra, Hoàn Nhan Liệt Hỏa tựa như một con sói hoang trên đồng cỏ, nhanh chóng lao lên, loan đao bên hông được rút ra tạo thành hình vòng cung sắc bén, mang theo sát thương cực lớn, chém thẳng về phía cổ La Hồng.
Gã muốn nhanh chóng giết chết La Hồng!
Để rửa nhục cho Kim Trướng Vương Đình!
Luồng khí thế này rất mạnh, khiến cho cả rừng đào phải chập chờn không ngừng.
Đối mặt với luồng sát khí kinh người này, La Hồng chỉ mỉm cười.
Bạch y tung bay, tóc mai trên trán bay tán loạn, lưng hắn cõng Địa Giao, cằm hơi nâng lên.
Bàn tay đang nắm nhánh hoa đào, đột nhiên đeo chiếc mặt nạ chỉ có một nửa kia lên.
Điệu cười của mặt nạ mang theo vẻ u ám và tà dị.
Hả?
Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, hòa thượng Khổ Nguyệt đang ở bên ngoài rừng đào xem trận chiến đều rùng mình.
Bởi vì họ phát hiện khí tức trên người La Hồng đã… thay đổi.
Những người ngoài cuộc này đều có thể phát hiện thì sao Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang từng bước tới gần La Hồng lại có thể không phát hiện ra?
Nhưng giờ phút này, gã cũng không quan tâm được nhiều như vậy, sát cơ của gã đang mạnh, vậy thì cứ để La Hồng kia dứng chịu thôi.
Mà La Hồng đang đeo mặt nạ lại đột nhiên cười phá lên.
Đối mặt với mũi tên kinh khủng của Hoàn Nhan Liệt Hoả, hắn không tránh né, chỉ giơ cành đào trong tay lên, kiến khí xuất hiện trong cơ thể không ngừng bộc phát ra ngoài.
Một mũi tên bắn tới, nhánh hoa đào được tung ra rất chuẩn.
Ầm!
Mũi tên bắn thẳng xuống đất, nổ tung tạo nên một cái hố sâu.
Mắt của Hoàn Nhan Liệt Hỏa nheo lại.
“Thất phẩm Thế Kiếm!”
Gã kinh ngạc nói, nhưng thanh loan đao trong tay vẫn chém ra không chút chần chừ. Ánh đao xám trắng, cắt mặt đất như cắt bùn khiến đất đá tung bay, có những viên thô to bằng ngón cái bắn thẳng tới La Hồng.
La Hồng cầm nhánh hoa đào trong tay, kiếm khí tung hoành, mang theo khí thế như sấm dậy đất bằng.
“Hôm nay ta sẽ chặt hết rừng đào này.”
Đằng sau mặt nạ La Hồng bật cười khẽ.
Tiếng cười vang vảng xung quanh khiến khung cảnh càng trở nên rùng rợn hơn.
Hắn bắt đầu vung cành đào trong tay như đang múa kiếm trên không.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm…
Bảy kiếm, tám kiếm, chín kiếm.
Trong phút chốc, cây đào trong rùng lay động, hoa đào tựa như run rẩy mà rơi đầy xuống đất, bị một luồng khí vô hình lôi kéo.
Mỗi một cánh hòa đào, đều hoá thành phi kiếm, như vạn giọt nước hoá thành suối, hội tụ thành sông.
Sóng chạy, sóng chảy, cuốn cát và phá hủy đá mòn, dâng trào ra biển!
Những cánh hoa đào dần hội tụ thành vảy… của rồng!
Chín kiếm hóa rồng?!
Hoá Long Kiếm? Kiếm kỹ đã nổi danh khắp thiên hạ đây sao?
Rồng bay lượn tung hoành, đối đầu trực tiếp với Hoàn Nhan Liệt Hỏa.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa bị đánh bật, liên tục lùi về phía sau, giống như một quả bóng da không ngừng lăn ngược về, thân thể bị những cánh hoa đào sắc bén như kiếm chém cho máu thịt lẫn lộn.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, Hoàn Nhan Liệt Hỏa phát ra tiếng kêu đau đớn, có máu tươi bắn ra, cơ thể bị bị đánh bật ra tạo thành một đường cong giữa không trung rồi đập thẳng xuống đất, huyết giáp trên người vỡ ra từng mảnh.
Từng cánh hoa đào bị nổ tung ra tựa như những thanh kiém sắc bén găm vào mặt đất, khiến cho mặt đất cũng chồng chất vết thương
Giờ khắc này.
Trong rừng đào đã tàn lụi vô cùng im ắng.
Thất phẩm đã đánh bại Ngũ phẩm trong Hoảng Bảng bằng một chiêu sao?
Quả thực là quá mạnh!
Hoàn Nhan Liệt Hỏa… thảm bại!
Bại đến tối tăm mặt mày.