Ngoài rừng đào.
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy đang xem cuộc chiến có chút kinh ngạc: "Đây là thuật ấn của Đạo môn, Hoàn Nhan Liệt Hỏa này vậy mà cũng biết? Ngũ phẩm Lôi Hỏa ấn, lấy máu thôi động, lực sát thương rất mạnh!"
"Thuật pháp của Đạo môn? Hoàn Nhan Liệt Hỏa này giấu sâu thật..............."
Vài người cũng hiếu kỳ nhìn xuống.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa từ từ tỉnh táo lại, lôi hỏa ấn, thần xạ thuật, lại thêm võ tu Ngũ phẩm.............
Gã ta cảm thấy gã ta vẫn còn cơ hội.
Nhìn La Hồng không gấp không vội ngả ngớn, tùy ý để gã ta kết ấn, khóe miệng Hoàn Nhan Liệt Hỏa nhuếch lên một nụ cười lạnh, La Hồng căn bản không biết sự đáng sợ của Ngũ phẩm Lôi Hỏa Ấn Đạo môn!
Ngạo mạn... sẽ khiến ngươi bỏ mạng!
Tốc độ kết ấn càng ngày càng nhanh.
Ngay khi hô hấp của Hoàn Nhan Liệt Hỏa gấp rút, là thời điểm kết ấn sắp hoàn thành.
Tà Quân La Hồng tóc trắng bay phần phật đột nhiên tăng tốc chạy trốn.
"Ngươi có Đạo gia thuật, ta có Phật môn thông!"
"Hahahaha..."
"Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng!"
Lời vừa dứt.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa ngơ ngẩn, có ý gì?
Cuối cùng ấn của gã ta đột nhiên kẹt cứng, chậm chạp không thể kết ra, mà trong đầu gã ta, trong phút chốc đã xuất hiện một pho tượng phật vàng cổ, phật quang vạn trượng, trăm tay sau lưng............
Thần thông Phật gia?!
Thiên Thủ Tà Phật có thêm mặt nạ Tà Quân, sức mạnh càng lớn.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa triệt để cứng đờ.
Mà La Hồng rút cổ kiếm Địa Giao quét ngang qua.
Hai tay Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang kết ấn, trực tiếp bị chém bay, máu loãng bắn ra.
Mà Hoàn Nhan Liệt Hỏa cũng nhanh chóng giãy giụa thoát ra khỏi sự khống chế của tà phật, gã thê thảm ngã trên đất, hai mắt đỏ rực, gào rét.
Trong rừng đào.
Tiểu tăng một thân tăng bào màu trắng, không nhiễm bụi trần, đôi mắt co rụt lại.
"Thần thông Phật môn?"
Y nhanh chóng xông vào rừng đào, như phi hồng đạp tuyết bùn, điểm nhẹ lên mặt đất, phiêu nhiên mà tới.
"A di đà Phật… La thí chủ, dừng tay đi."
La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười đầy mặt nhìn tiểu tăng mặc bạch y phiêu nhiên mà đến.
Tiểu tăng này một thân tăng bào trắng toát không nhiễm bụi trần, giống như một đóa hoa sen trắng tinh khiết, mọi cử chỉ đều như đang thiền.
"La thí chủ, sát nghiệp của ngươi quá sâu, buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật.
Bạch y tiểu tăng nói.
Ý cười trên mặt La Hồng càng sâu.
"La thí chủ, ngươi có duyên với phật."
Bạch y tiểu tăng lại nói.
La Hồng thu kiếm, chống kiếm xuống đất, không tiếp tục chém Hoàn Nhan Liệt Hỏa đã đứt tay không ngừng kêu thảm trên mặt đất kia, mà nhìn tiểu tăng như hoa sen trắng này, cười nói: "Vậy ngươi trả lời bản công tử một vấn đề, bản công tử là người như thế nào?"
"Trả lời tốt, bản công tử sẽ buông bỏ đồ đao, học Phật cầm hoa mỉm cười (1).”
(1) Đây là một giai thoại trong lịch sử Đức Phật.
La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, cười tươi như hoa.
Bạch y tiểu tăng cũng cười, hé miệng cũng như thiền.
"La thí chủ tuy sát nghiệp vô số, chém hết nửa núi đào hoa, một đường máu đổ, có oan hồn quấn thân, ác quỷ gào thét, nhưng tất cả đều là vì đám thiên tài Vương Đình muốn giết thí chủ, nhưng bây giờ thiên tài Vương Đình đều đã chết, mệnh của Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang treo dưới đồ đao của thí chủ, như phật cắt thịt nuôi chim ưng, xin hãy từ bi một lần."
"Thí chủ là người tốt, trong lòng có phật, khi giết chóc nội tâm sẽ thấy khổ, từ tâm có thể thấy tính cách, ngộ được phật thiền, thấy bể khổ có thế quay đầu lại."
Bạch y tiểu tăng nhuếch miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa, lời này y nói rất tự tin.
Y cảm thấy y nhìn thấu La Hồng.
Chắp tay hành lễ, hơi khom người.
Nhưng mà, trong khoảnh khắc khi y khom người, kiếm Địa Giao kèm với tiếng cười nhạo của La Hồng, xẹt qua tạo thành một độ cong lạnh lẽo, gió lạnh trào dâng, lay động tăng bào trắng phần phật.
"Ngươi đang nói ai đấy? Nói ai là người tốt?" La Hồng bình thản nói.
Dứt lời.
Cười lên.
Đầu Hoàn Nhan Liệt Hỏa bay ngang, tiếng rên ngừng đột ngột.
Máu tươi từ cổ văng ba thước, dính lên khuôn mặt mang ý cười của bạch y tiểu tăng, nhuộm đỏ cả người y.
Gió như ngừng thổi, hoa như ngừng rơi.
Nụ cười trên khóe miệng tăng nhân, cũng cứng đờ.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, đầu của Hoàn Nhan Liệt Hỏa lăn lộn trên mặt đất, chảy ra một vũng máu.
Máu bắn như bão, ngập trong không khí.
Dính lên cả người tăng nhân.
Tăng bào màu trắng như hoa sen trắng không nhiễm bụi trần, trong một khắc, dính cả một vệt máu lớn.
Từng giọt máu nhỏ xuống từ trên đầu và mặt tăng nhân.
Ý cười trên mặt y cứng ngắc.
Khó hiểu, nghi hoặc.
Y chắp hai tay trước ngực, từ từ ngẩng đầu, nhìn La Hồng.
"Thí chủ không hài lòng với câu trả lời của tiểu tăng?"
Bạch bào tăng nhân nhìn thẳng La Hồng, máu trên áo bào trắng, khiến đối phương nhìn có vẻ như huyết phật từ địa ngục quay lại vậy.
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân bật cười, tóc trắng tung bay.
"Rất không hài lòng, ngươi không hiểu ta."
"Ngươi còn không hiểu ta bằng tên vừa chết này."
La Hồng chỉ Hoàn Nhan Liệt Hỏa đầu thân tách rời.
"Ngươi cho rằng cái gì ngươi cũng hiểu, nhìn thấu hồng trần, nhìn xuyên hư vô… nhưng trong mắt ta, ngươi chẳng hiểu cái rắm gì."
"Muốn ta buông bỏ đồ đao, vậy ai sẽ vì ta buông bỏ đồ đao?"
Bỗng nhiên nhấc cổ kiếm Địa Giao, kiếm ngâm không dứt, máu trên đó, như giao long đang uốn lượn.
Thanh cổ kiếm này yên tĩnh đã lâu, nay giống như sống lại vậy.
"Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, sau đó đắc ngộ phật lý."
"Rõ ràng trong lòng thí chủ có Phật, vì sao lại không bằng lòng?"
"Nếu đã không bằng lòng, thí chủ vì sao có thể ngộ được Phật trong lòng?"
Tăng nhân nhìn La Hồng, tiếp tục nói.
"Người phân tốt xấu, Phật thì không phân tốt xấu sao?"
La Hồng chống cổ kiếm Địa Giao, ngước cằm, nhìn tăng nhân áo bào dính máu, như cười như không.