Có chim bồ câu vỗ cánh, rơi trên tay thái tử.
“Ồ, thái phó xem tin tức vừa mới tới này.”
Thái tử đưa thư tín cho Văn Thiên Hành, miệng y ục ục trêu đùa chim bồ câu trắng.
Văn Thiên Hành đã già hơn nhiều so với thời gian trước, nhìn qua dường như lúc nào cũng có thể sẽ bị bệnh, ông ta nhìn thoáng qua tin tức thái tử đưa tới, con mắt già nua mà đục ngầu không khỏi ngưng lại.
Mà thái tử chậm rãi mở miệng: “La Hồng vượt qua rất nhiều thiên kiêu, đứng nhất cuộc thi viết trở thành đệ tử của phu tử ở Tắc Hạ Học Cung.”
“Thật là càng ngày càng thú vị.”
Văn Thiên Hành không nói gì, thái tử phối hợp nói như cũ.
“Lúc trước dù là phụ hoàng mở miệng, phu tử vẫn không ngoại lệ thu bản cung làm đệ tử như cũ, bản cung tham gia khảo hạch thi viết, lại xếp thứ hai.”
Văn Thiên Hành nghe thấy điều này, khàn khàn mở miệng: “Khi đó hạng nhất là Lý Tu Viễn?”
“Đúng, Lý Tu Viễn.” Thái tử ở một bên trêu đùa chim bồ câu trắng, một bên đi trên hành lang ngự hoa viên trong thâm cung.
“Bản cung còn nhớ rất rõ, khi đó Lý Tu Viễn vẫn chỉ là một thư sinh hàn môn vào kinh đi thi nhưng lại thi rớt.”
“Trả lời đề rõ ràng cũng không bằng bản cung, nhưng duy nhất chỉ có một đề bản cung không bằng, ha ha, kết quả là gì... Bản cung xếp thứ hai, bản cung rơi vào bụi đất mà Lý Tu Viễn chiếm hết phong lưu thiên hạ.”
Áo mãng bào tứ trảo trên người thái tử bay trong gió.
Y nhìn chim bồ câu trắng lông vũ trắng noãn, cười cười: “Phu tử bất công, cũng như thiên đạo bất công.”
Một cái chớp mắt tiếp theo, bộ lông trắng của chim bồ câu bị nhuộm thành màu máu.
“Trấn Bắc Vương La Cuồng tới huyện An Bình, xem ra thật sự rất coi trọng đứa cháu này... Thái phó, ngươi cảm thấy La Hồng này như thế nào?”
Thái tử ngẩng đầu, nhìn qua bầu trời xanh thẳm, nói.
“La gia có người kế tục.”
Văn Thiên Hành lời ít mà ý nhiều.
Thái tử nghe vậy, động tác dừng lại, bật cười lớn.
“Vậy an bài đi, bản cung nhớ kỹ người dẫn đầu nhóm Kim Trướng Vương Đình bị tiêu diệt là Hoàn Nhan Xa Cổ nhất phẩm? "Huyền Ngọc phi" hình như cũng họ Hoàn Nhan, ngươi tìm cơ hội đem tin tức La gia liên thủ Tắc Hạ Học Cung lừa giết nói cho Huyền Ngọc phi.”
Văn Thiên Hành nghe vậy, đôi mắt không khỏi co rụt lại.
Ngẩng đầu nhìn Thái tử một chút, ánh mắt thâm thúy, lại không nói gì, khom người rời đi.
Sau khi Văn Thiên Hành rời đi, ngự hoa viên lại trở nên yên tĩnh, y cầm chim bồ câu trắng đã hoàn toàn nhuộm thành huyết sắc trong tay ném cho tiểu thái giám tùy thân, bảo hắn ta đem đi nướng.
“Ta vốn dĩ không muốn quản lý sự vụ, nhưng ngươi đã bắt ta phải quản lý sự vụ... Vậy ta coi như ngươi ngầm cho phép hành vi của ta.”
“Ôi, La gia.”
Thái tử quay đầu nhìn về phía thâm cung, chắp tay, ánh mắt thâm thúy, áo mãng bào tứ trảo phần phật trong gió.
......
Trong tiểu lâu Xuân Phong.
La Hồng gặp phu tử, quả nhiên là lão nhân trước đó gõ đầu hắn ba lần.
Phu tử cười dịu dàng, chỉ chỉ bồ đoàn trước bàn trà.
Lý Tu Viễn quen thuộc ngồi xếp bằng, La Hồng cũng ra dáng học ngồi xếp bằng.
“Đã lựa chọn nộp giấy trắng, vì cái gì còn đáp một đề bài?”
Phu tử nhìn La Hồng vuốt râu cười nói.
Lý Tu Viễn thì nấu nước, pha trà.
Tiếng nước quanh quẩn ở giữa lầu nhỏ yên tĩnh, nước trà trong chén trà óng ánh sáng long lanh, hương trà nồng đậm.
La Hồng uống một ngụm trà, vẻ mặt đau khổ.
Lý Tu Viễn thì nhịn không được cười: “Ngươi chỉ đáp duy nhất một đề do phu tử ra kia, hơn nữa câu trả lời của ngươi có thể nói là lời giải tối ưu, đây đều là duyên phận, tiểu sư đệ, ngươi trốn không thoát.”
La Hồng nghe, lập tức có loại xúc động muốn chặt tay, cho ngươi tiện tay này.
Lý Tu Viễn nhìn dáng vẻ ảo não của La Hồng, không khỏi có chút tò mò: “Người khác đều ước gì trở thành đệ tử của phu tử, vì sao ngươi lại tình nguyện nộp giấy trắng?”
Trở thành đệ tử của phu tử, ta làm sao còn có thể làm chuyện xấu nữa?
Mà nếu có làm chuyện xấu, khả năng cũng sẽ bị xem thành làm chuyện tốt!
La Hồng than thở trong lòng.
Nhưng mà, hắn không biết là, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lý Tu Viễn liền nhìn hắn với vẻ quái dị.
Phu tử vuốt râu cười ha hả, cười đến nỗi hoa ở bên ngoài núi đều nở.
Phu Tử cười một trận, nhìn về phía Lý Tu Viễn.
“Mang tiểu sư đệ nghịch ngợm này của ngươi đi gõ chuông chín mươi chín lần, không hơn không kém…”
“Nhớ kỹ, nếu hắn muốn chạy, đè lại.”
Phu tử khiến cho Lý Tu Viễn thoáng sững sờ, nhanh như vậy sao?
Sao lại có cảm giác phu tử đang rất sốt ruột vậy.
Gõ chuông... Kia là đi gõ chuông Thánh Nhân, để cho tinh thần và ý chí Thánh Nhân tẩy rửa, chịu sự khảo nghiệm của Thánh Nhân.
Lý Tu Viễn y lúc trước đã từng bị đưa đi gõ chuông.
Y vẫn còn nhớ rất rõ loại thể nghiệm đó là như thế nào, nếu dùng một chữ để hình dung... Đó chính là “diệu”.
Lý Tu Viễn cảm thấy “diệu”, nhưng trong lòng La Hồng thì cảm thấy cực kỳ không ổn, ánh mắt phu tử nhìn về phía hắn vô cùng quái dị, dường như xem thấu tà khí bên trong hắn, giống như thợ làm vườn cầm kéo, chuẩn bị cắt đi những cây cỏ dại tùy ý tăng vọt.
La Hồng không muốn đi, đáng tiếc việc này không phải do hắn quyết định.
Ra khỏi tiểu lâu Xuân Phong, Tiểu Đậu Hoa vẫn mím môi như cũ, ôm kiếm đứng thẳng tắp, giống như là một cây cỏ nhỏ phiêu diêu trong gió.
Chẳng qua, La Hồng lại ẩn ẩn có thể nhìn thấy, khí giữa trời đất không ngừng hội tụ lên trên người Tiểu Đậu Hoa.
Bên trong Tắc Hạ học cung ẩn chứa rất nhiều khí, đích thật là rất thích hợp để Tiểu Đậu Hoa dưỡng kiếm.
“Ngươi tiếp tục ở chỗ này dưỡng kiếm, ta đưa tiểu sư đệ đi gõ chuông.”
Thái độ của Lý Tu Viễn đối với Tiểu Đậu Hoa rất dịu dàng.
Tiểu Đậu Hoa do dự một chút, nhìn thoáng qua La Hồng, La Hồng cũng khẽ gật đầu.
Nhìn bóng lưng Lý Tu Viễn và La Hồng từ từ đi xa, Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi, tiếp tục duy trì tư thế ưỡn ngực hóp bụng nâng mông.
Chương 136 lần (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tắc Hạ học cung có lịch sử rất lâu đời, đã có mấy ngàn năm lịch sử, nếu ngược dòng tìm hiểu thì có thể thấy, phu tử các triều đại đều là người nắm giữ Tắc Hạ học cung, ở đây tụ tập bách gia lâu đời, có rất nhiều học thuật kinh điển, tri thức tu hành, trên cơ bản mỗi một thiên kiêu của các triều đại đều sẽ lựa chọn tu hành bên trong Tắc Hạ học cung.”
Lý Tu Viễn vừa đưa La Hồng đi về phía gác chuông, vừa đi vừa nói cho hắn biết một chút chuyện liên quan tới Tắc Hạ học cung.
“Toàn bộ Tắc Hạ học cung là một Linh Bảo, Linh Bảo đỉnh cấp... Có thể hấp thu đủ loại khí giữa trời đất để uẩn dưỡng bản thân, nghe đồn phu tử ở bên trong Tắc Hạ học cung, cho dù là thiên nhân đã đột phá tiên môn, phu tử cũng có thể đẩy lui.”
Lý Tu Viễn nói.
La Hồng nghe vậy, lập tức hít sâu một hơi.
“Mỗi một cánh cửa trong Tắc Hạ học cung, đều có chứa phương pháp tu hành của một môn phái, tiểu sư đệ nếu cảm thấy hứng thú, ngày khác có thể tự mình đi tìm thứ phù hợp với bản thân trong cung điện.”
“Cho dù là kiếm tu, võ tu, hay là cơ quan thuật thì đều có nơi ghi chép lại.”
Lý Tu Viễn khoanh tay, tiếp tục nói.
La Hồng nghĩ nghĩ, tò mò hỏi: “Vậy có thuật pháp của tà tu hay không?”
Lý Tu Viễn nghe vậy, không khỏi lườm La Hồng một chút, sắc mặt có mấy phần cổ quái: “Có, đệ muốn học sao?”
“Tu hành có muôn màu, ta không bài xích tà tu, nhưng mà... Tà tu cùng với Nho tu bọn ta là hai phe phái, xung khắc như nước với lửa, hơn nữa đại đa số công pháp tà tu mặc dù tiến cảnh nhanh, nhưng mà thủ đoạn tàn nhẫn sẽ ảnh hưởng thần trí của người tu hành, khiến cho người tu hành tàn nhẫn, vô tình, chỉ biết giết chóc, thần trí tâm lý vặn vẹo.”
“Nho tu chúng ta vốn tu khí, nếu gặp phải tà tu thì chỉ có hai chữ... Độ hắn.”
“Thế nào? Tiểu sư đệ muốn làm tà tu, học tà pháp?”
Lý Tu Viễn hỏi.
La Hồng vội vàng khoát tay: “Không không không, ta làm sao có thể là tà tu chứ? Nhìn ta cả người là Chính Dương khí, cũng không giống là tà tu ha ha ha…”
“Đúng rồi, trong học cung chỉ có ta và huynh là đệ tử phu tử sao?”
La Hồng vội vàng nói sang chuyện khác.
Lý Tu Viễn lắc đầu: “Đương nhiên không, phu tử tổng cộng có sáu người đệ tử, đệ là người thứ sáu, xem như là tiểu sư đệ, ta là đệ tử thứ hai của phu tử…”
“Những sư huynh khác, ta cũng không rõ ràng lắm, phu tử cũng rất ít nhắc tới.”
“Nhưng mà phần lớn đều thân phận tôn quý, thực lực mạnh mẽ, nếu như về sau có thể gặp được, có lẽ có thể giúp đệ một chút.”
Lý Tu Viễn không nói cho La Hồng quá nhiều chuyện liên quan tới đệ tử khác của phu tử, chỉ nói đơn giản rồi dừng.
Cứ tán gẫu như vậy, hai người đã đi tới trước gác chuông.
Đây là kiến trúc cao nhất bên trong Tắc Hạ học cung, La Hồng đi vào chỗ này liền cảm thấy một cỗ chính khí nguy nga rộng lớn bao la hùng vĩ như sơn nhạc.
“Nơi này là gác chuông, trên đó là chuông Thánh Nhân, đệ theo sư huynh đến đây.”
Lý Tu Viễn đẩy cửa vào, mang theo La Hồng hoàn thành việc đốt hương rửa tay, sau khi tụng niệm kinh văn Thánh Nhân và các loại lễ nghi phiền phức, hai người bước lên cái thang chật chội, đi lên đỉnh gác chuông. Trong khoảng khắc này, tầm mắt nhanh chóng mở rộng, thậm chí La Hồng có thể nhìn thấy hạo nhiên khí ngút trời của toàn bộ học cung đang nhấp nhô.
Đương nhiên, ánh mắt La Hồng bị chiếc chuông lớn đang treo kia hấp dẫn.
Đây là một cái chuông cổ, dường như đã gánh chịu rất nhiều thứ trong vô số năm tháng, đường vân đã xưa cũ trên đó thâm thúy tràn đầy cố sự.
Hơn nữa, phía trên cũng khắc lại những ánh văn chương kinh điển của Thánh Nhân.
“Đi thôi, tiểu sư đệ, dựa theo lời phu tử nói, gõ chuông chín mươi chín lần, không hơn không kém.”
Lý Tu Viễn nói.
“Gõ chuông Thánh Nhân, có thể được chính khí cọ rửa, tịnh hóa tà ma, tà ma không dính vào người, nếu là từ đó ngộ được ý chí Thánh Nhân, càng có thể làm cho cảnh giới nho đạo tăng lên nhanh chóng.”
“Đây là cơ duyên khó có được, thế gian nhiều người muốn nhập Tắc Hạ học cung gõ chuông mà không được.”
Mà La Hồng nghe xong sắc mặt thay đổi lớn, hắn biết phu tử không có ý tốt, lúc trước gõ đầu hắn ba lần, khiến cho cho tà sát khí của hắn bị ẩn đi, Chính Dương khí càng phát óng ánh, bây giờ... Lại muốn chơi hắn.
La Hồng quay người định quay đầu bỏ chạy.
Lý Tu Viễn vô cùng ngạc nhiên, lập tức nắm vào trong hư không một cái, La Hồng liền bị bắt trở về.
“Gõ cho tốt, Nhị sư huynh ở đây xem đệ gõ.”
Lý Tu Viễn mỉm cười.