Tuy nhiên, ánh mắt của Ngô Mị Nương lại khá kỳ lạ, mặc dù nàng ta không biết đầu đuôi của sự việc, nhưng dường như u Dương Chiêu đã đùa giỡn thiếu nữ trước mặt, La Hồng nổi giận vì hồng nhan!
Ngô Mị Nương ghét nhất người bại hoại như u Dương Chiêu, nếu không có La Hồng, thì không biết thiếu nữ này sẽ xảy ra chuyện gì nữa, hắn ta chết chưa hết tội!
Lạc Hồng công tử đúng là ra tay rất dứt khoát!
Ngô Mị Nương khen ngợi hắn trong lòng.
Các thiên tài thích thú nhìn xem, nhưng trò vui này vẫn chưa kết thúc.
Mặc dù u Dương Chiêu không có tên tuổi gì mấy nhưng bọn họ vẫn biết lai lịch hắn ta.
u Dương Chiêu là nhi tử của đương kim Ngự Sử Tam phẩm Vương triều Đại Hạ - u Dương Phi. Tuy thân phận của hắn ta không cao nhưng lại có sư phụ là một trong ba thống lĩnh của Ngự Lâm quân, địa vị và thực lực đều cực cao.
Trên con đường xanh ngắt phía xa, có bóng người lao nhanh như gió.
Tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt những bóng người đã nhẹ nhàng đến gần, tạo nên một cơn gió mạnh lên khu vực xung quanh.
La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, mũi kiếm vẫn còn đang nhuốm máu, nhìn cách đó không xa có bảy tám bóng người đang đứng, với vẻ tức giận không thể che giấu trên khuôn mặt.
"La Hồng! Ngươi dám ra tay ở Tắc Hạ Học Cung sao?!"
Người đứng đầu là một thiếu nữ, mặc một chiếc váy dài màu lửa đỏ, khuôn mặt xinh xắn, lông mày mảnh như vẽ, dáng người mảnh khảnh.
Còn bên cạnh thiếu nữ, có một số cô gái trẻ mặc váy trắng, ngoài ra, đứng kế bên còn có một số thiếu niên với khuôn mặt khó coi.
"u Dương Chiêu có tội gì?! Ngươi chỉ vì mấy câu không hợp ý đã ra tay giết hắn!"
Những thanh niên xung quanh không lên tiếng, nhưng cô gái mặc váy đỏ lại là người chất vấn.
La Hồng vung cổ kiếm Địa Giao lên, vẩy hết vết máu đã khô trên kiếm, nhẹ nhàng ném kiếm cho Tiểu Đậu Hoa, Tiểu Đậu Hoa luống cuống tay chân đỡ lấy kiếm.
La Hồng phớt lờ thiếu nữ mặc váy đỏ, thay vào đó, hắn lườm Tiểu Đậu Hoa và quát lên: "Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, mắt nhìn về phía trước, chân tạo hình chữ bát."
Tiểu Đậu Hoa mím môi, vội vàng làm theo.
Cô gái mặc váy đỏ cảm thấy mình bị làm lơ thì vô cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
"Ngươi giết người mà còn dám lí luận hay sao? Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đại Hạ, hơn nữa nơi đặt Tắc Hạ Học Cung cũng nằm trên lãnh thổ của Đại Hạ, trong mắt ngươi có còn Vương pháp của Đại Hạ không!"
Thiếu nữ mặc váy đỏ nói.
Vài người trẻ tuổi xung quanh cũng bước tới, lạnh lùng nhìn La Hồng: "Giết u Dương Chiêu, ngươi cần cho chúng ta một lời giải thích."
Sau khi nghe lời của những người ở đây nói, La Hồng không nhịn được cười.
Hắn nhìn sắc trời một lát.
Sau đó, hắn liếc xéo những người này.
"Ta vất vả, khổ sở để trèo lên đường đá Bách Luyện, lại chật vật vượt qua bài kiểm tra viết để trở thành một đệ tử của sư phụ, chính là để đến Tắc Hạ Học Cung để chịu sỉ nhục sao?"
"u Dương Chiêu bắt nạt Tiểu Kiếm Thị của ta, Kiếm thị của ta phải để cho hắn ta bắt nạt, đây là thứ đạo lý gì?"
"Vương pháp Đại Hạ lớn đến mấy... cũng không lớn bằng thanh kiếm trong tay ta."
La Hồng nói khẽ.
m thanh không lớn, nhưng khi nó truyền ra trên Tắc Hạ Học Cung cũng khiến tâm tư không ít người gợn sóng, xôn xao dư luận.
Thật ngông cuồng!
Nhưng... giữa những lời này lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Là thiên tài từ khắp nơi tới, bọn họ đương nhiên biết rõ La Hồng gặp phải chuyện gì, trước đó có bao nhiêu người muốn giết La Hồng, mà La Hồng đã đối mặt với nguy hiểm thế nào.
Khi đó, Vương pháp Đại Hạ ở đâu?
Nhưng bây giờ, vị Quận chúa này đang dùng Vương pháp Đại Hạ để dọa nạt La Hồng, điều này quả thực có chút nực cười.
"Làm càn!"
Một tiếng quát lớn vang lên, một thanh niên bước ra ngoài, nhìn chằm chằm vào La Hồng.
"Sao ngươi dám nói chuyện như thế với Quận chúa Trường Bình!"
La Hồng nhìn chằm chằm vào người thanh niên này, nheo mắt lại.
"Giọng nói của ngươi... có hơi quen tai, lúc trước, người nhắc nhở Hoàn Nhan Xa Cổ... là ngươi sao?"
La Hồng âm u nói.
"Nói cho ta, tên của ngươi."
Vẻ mặt của thanh niên thay đổi, hắn ta không nói.
Quận chúa Trường Bình nhìn chằm chằm La Hồng, chiếc váy đỏ rực phiêu đãng trong gió, không nói gì nữa.
Ở phía xa, hai mắt Tiêu Nhị Thất sáng lên, tựa vào cột ở cửa Cung điện, cười to nói: "Người này tên là Ngụy Nhàn, là cháu của vị Ngụy thiên tuế Can Tôn trong Hoàng cung Đại Hạ."
Khi Tiêu Nhị Thất nói ra lời này, bầu không khí trong quảng trường đột nhiên biến đổi.
La Hồng nhìn về phía Tiêu Nhị Thất, Tiêu Nhị Thất nghịch ngợm trừng mắt với hắn.
La Hồng hiểu ý cười một tiếng, khẽ gật đầu với Tiêu Nhị Thất, sau đó lấy Sách da người ra, viết tên của Ngụy Nhàn vào cột đối tượng mục tiêu.
Tiêu Nhị Thất có chút phấn khích.
Đã xuất hiện!
Cuốn sách nhỏ của Lạc Hồng công tử đã xuất hiện!
Cất tập sách da người đi, La Hồng liếc nhìn Tiểu Đậu Hoa, ngoắc ngoắc tay: "Đuổi theo."
Sau đó, áo trắng tung bay, mang theo huyết khí nửa người, dẫn theo Tiểu Đậu Hoa đang ôm kiếm đi về phía bên ngoài Cung điện.
Khi La Hồng tới gần, Quận chúa Trường Bình cùng rất nhiều thiên tài của Đại Hạ, theo bản năng nháo nhào nghiêng người nhường ra một con đường cho hắn.
Vào ngày này, La Hồng dùng một kiếm giết người tại Tắc Hạ Học Cung, dẫn theo Tiểu Đậu Hoa thong dong xuống núi.
Không ai dám ngăn cản.