Sau khi dứt lời, từng vị hộ đạo giả nhao nhao mở mắt ra, kinh ngạc nhìn lại.
Lão nhân mặc tố y không khỏi sửng sốt: "Mới là ngày đầu tiên nhập học mà kẻ này đã ra tay giết người trong Học Cung rồi sao?"
Quận chúa nghiến răng nghiến lợi: "Thiên Hà tiền bối, trước khi La Hồng xuống chân núi, đi bắt hắn trở lại!"
Lão già mặc tố y vội vàng lắc đầu khi nghe câu nói đó: "Quận chúa, không được. Bây giờ, La Hồng đã là đệ tử của Phu tử, nơi này lại thuộc phạm vi của Tắc Hạ Học Cung, dám động vào đệ tử của Phu tử... Cho dù là Cao thủ Nhất phẩm cũng không dám."
"Chỉ có điều là ra khỏi Đông Sơn cũng tốt, Phu tử sẽ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài Học Cung, nhưng La gia có Hóa Long kiếm và Viên Hạt Tử tọa trấn, cũng không dễ động tay vào... Hơn nữa, La Hồng chính là con trai của La Nhân Đồ, muốn ra tay với hắn cũng phải tính toán kỹ càng."
Quận chúa Trường Bình cũng bình tĩnh lại: "Vậy thì u Dương Chiêu chết vô ích rồi?"
Lão già mặc tố y lắc đầu, cười nói: "Đương nhiên, nếu Quận chúa tức không nhịn nổi, muốn dạy dỗ La Hồng, thật ra cũng vẫn có cách khác..."
Mắt Quận chúa Trường Bình sáng rực lên, liếc nhìn Lão già mặc tố y hỏi: "Thiên Hà tiền bối có cách gì? Mau nói ra đi."
"Sở dĩ Tắc Hạ Học Cung được gọi là thánh địa tu hành, có thể thu hút thiên tài từ khắp nơi nườm nượp mà tới, ngay cả những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình cũng không ngại tiến sâu vào trại địch, ngoại trừ kinh điển của bách gia trong Tắc Hạ Học Cung, lễ rửa tội từ ý chí của Chuông Thánh, còn một nơi đáng giá được xưng là... "
Lão nhân mặc tố y nói.
Theo như lời nhắc nhở của ông ta, Quận chúa Trường Bình dường như đã đoán được điều gì đó: "Thiên Hà tiền bối nói... hẳn là ‘Học Hải Bí Cảnh’ của Tắc Hạ Học Cung?!"
"Chính xác."
Lão nhân mặc tố y gật đầu.
"Thư sơn có đường, học hải vô nhai (1), Học Hải Bí Cảnh là báu vật của Tắc Hạ Học Cung. Các thiên tài đều khao khát chỗ đó, bởi vì ở trong Học Hải Bí Cảnh, họ có thể cải thiện những khiếm khuyết khi tu hành và thậm chí có cơ hội lấy được truyền thừa của Bách gia…"
(1)Ý nói: núi sách cũng có đường để lên nhưng biển học thì là vô bờ bến.
"Hơn nữa, Học Hải Bí Cảnh là một nơi bị niêm phong, ngay cả Phu tử cũng không thể kiểm soát được. Ở đó, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không liên quan gì đến thế giới bên ngoài..."
"Tuy vậy, ‘Học Hải Bí Cảnh’ của Tắc Hạ Học Cung đã bị đóng kín rất nhiều năm, không biết khi nào nó sẽ mở ra..." Quận chúa cau mày, nói.
Lão nhân mặc tố y cười, ánh mắt sâu sa và đầy ẩn ý.
"Dưới gầm trời này, Bí cảnh không chỉ có Học Hải Bí Cảnh."
"Ti Thiên Viện cai quản một cái Bí cảnh, được gọi là ‘Thiên Cơ Bí Cảnh". Bằng sự cưng chiều của Thái tử dành cho Quận chúa, chỉ cần Quận chúa mở lời, Thái tử chắc chắn sẽ hạ lệnh cho Thiên Ti Viện sắp xếp, di chuyển ‘Thiên Cơ Bí Cảnh’ đến bên ngoài Huyện An Bình. Chúng ta lấy ‘Thiên Cơ Bí Cảnh’ làm mồi nhử, đến lúc đó… Dù cho La Hồng biết rõ chỗ này có nguy hiểm, cũng nhất định vào cuộc thôi."
"Về phần bên trong Bí Cảnh sẽ xảy ra chuyện gì, Quận chúa có thể tự mình bố trí."
Câu nói của lão nhân mặc tố y khiến đôi mắt của Quận chúa ngày càng sáng hơn.
"Thật sự có thể chứ? Thái tử gia gia sẽ vì ta an bài Bí Cảnh đến Huyện An Bình ư?" Nội tâm của Quận chúa có chút không tin.
Lão nhân mặc tố y lại không nói gì thêm, Thái tử di chuyển Bí Cảnh, trong đó còn có các nguyên nhân khác, không chỉ vì riêng Quận chúa.
"Đi, Thiên Hà tiền bối, đưa ta hồi cung! Ta muốn gặp Thái tử gia gia!"
Quận chúa Trường Bình suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng nói.
Bất kể như thế nào, nàng ta cũng muốn thử một lần.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, phía trên sườn đồi, một chiếc xe ngựa bay lên không trung.
...
La Hồng đương nhiên không rõ về cuộc trò chuyện diễn ra ở trên sườn đồi.
Hắn đưa Tiểu Đậu Hoa và Triệu Đông Hán trở lại La phủ, Tiểu Đậu Hoa đi thẳng vào phòng, vùi đầu vào gối, nàng cần bình tĩnh lại.
Triệu Đông Hán biết những gì đã xảy ra ở trong Tắc Hạ Học Cung, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Ở trong Vương triều Đại Hạ, tên tuổi của Diêu Ngự sử được rất nhiều người biết đến, ông là một trong số ít những vị quan chịu lắng nghe dân chúng, ngay thẳng và chính thực, dám nói và dám luận tội quan viên.
Đáng tiếc là ông bị kẻ gian hãm hại, rơi vào cảnh cả nhà bị chém đầu.
Huống hồ, theo ý kiến của Triệu Đông Hán, u Dương Chiêu muốn bắt nạt Tiểu Đậu Hoa, Công tử giết hắn ta thì có lỗi gì?
Chẳng lẽ lại bảo công tử trơ mắt nhìn Tiểu Đậu Hoa bị bắt nạt?!
Nếu lúc đó đổi lại là Triệu Đông Hán, hắn ta đã rút đao ra chém chết rồi.
La Hồng về tới phòng, Triệu Đông Hán đảo mắt rời khỏi phủ đệ.
...
Triệu Đông Hán ra khỏi La phủ, chạy nhanh trên con đường dài.
Chẳng bao lâu, hắn ta đã đến quán trà bị nhóm khách giang hồ vây chật như nêm cối.
Vừa vào quán trà, đã không còn chỗ trống, Triệu Đông Hán thản nhiên đứng sang một bên, lắng nghe tin tức từ đám khách trong quán.
"Tin tức vừa mới truyền tới, hôm nay là ngày đầu tiên của Tắc Hạ Học Cung, Lạc Hồng công tử đã ra tay giết người trong Học Cung, không những thế người chết còn là con trai của một vị Ngự sử!"
"Hơn nữa, tư chất của con trai vị Ngự sử kia cực cao, nhưng không hiểu sao lại khiêu khích Lạc Hồng công tử, bị một kiếm đâm xuyên qua yết hầu, thật là quá mức thê thảm!"
"Nói thật, việc liên tiếp giết chết tám thiên tài người Hồ trên đường đá Bách Luyện của Lạc Hồng công tử rất đáng được biểu dương và khen ngợi, nhưng hành động hôm nay thực sự là hơi có chút quá mức, giết con trai của mệnh quan triều đình thì cũng có hơi không nói đạo lý, giết chóc quen tay…"
Người kể chuyện nói.