Một chiếc xe ngựa đạp mây cưỡi gió như bay dừng lại ở lưng chừng núi.
Trong xe liễn, một vị thiên tài nào đó đi ra khỏi xe ngựa, tới Đông Sơn tu hành.
Trường Bình quận chúa hôm nay ăn mặc váy dài hoa lệ, cao quý lãnh diễm, khuôn mặt lại đã khôi phục bình tĩnh, không còn dáng vẻ tức muốn hộc máu hôm qua.
Hôm nay, bên người nàng ta thiếu đi nhiều đế kinh tuấn kiệt xum xoe, trừ bỏ cháu trai của Ngụy thiên tuế - Ngụy Nhàn bị La Hồng ghi vào tên vào trong tiểu Bản Bản, cũng chỉ còn một vị lão giả.
Lão giả cũng không phải ai khác, chính là người lúc trước bị La Nhân Đồ xách như xách chó một đường từ huyện An Bình đến đế kinh, thái phó Văn Thiên Hành.
Văn Thiên Hành trừ bỏ thân phận thái phó, còn là phó viện trưởng Tư Thiên viện
Trường Bình quận chúa cùng Ngụy Nhàn không vội lên Đông Sơn, mà là đứng yên phía sau Văn Thiên Hành.
Văn Thiên Hành hôm nay ăn mặc bào phục chính thức của phó viện trưởng Tư Thiên Viện, sắc mặt nghiêm nghị.
Xung quanh có không ít hộ đạo gả nhìn lại phía này, tò mò mục đích Văn Thiên Hành tới đây.
Hộ đạo giả Ly Thiên Hà dựa vào xe ngựa, híp mắt nhìn.
La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm, cũng dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Văn Thiên Hành ánh mắt vẩn đục liếc La Hồng một cái, sau đó, không để ý đến La Hồng nữa, mở ra tay áo rộng, vô thức làm cho nguời ta cảm thấy áp lực.
Có khí từ dưới chân nổi lên, thanh âm mênh mông cuồn cuộn, phá núi sông, hướng tận trời.
“Hạ hoàng bế quan, Thái Tử có lệnh.”
“Tư Thiên Viện tới bố trí ‘Thiên cơ bí cảnh’ ở khoảng cách mười dặm bên ngoài huyện An Bình, ta, Văn Thiên Hành đặc biệt thay mặt viện trưởng đến nói chuyện với phu tử.”
“Văn Thiên Hành ta đặc biệt thay mặt viện trưởng đến nói chuyện với phu tử.”
Lời nói âm vang hữu lực, vang vọng tại trên cả tòa Đông Sơn, tếng vang quanh quẩn không dứt.
Tu vi Văn Thiên Hành không kém, giờ phút này phát ra tiếng giống như khiến cả Đông Sơn cộng hưởng.
Năng lực này xem như kỳ dị, đối với một vài cường giả Nhị phẩm trở xuống mà nói, còn có thể hình thành mấy phần chấn nhiếp, nhưng mà đối với rất nhiều hộ đạo giả của các thiên tài trên bãi đất trống mà nói, đây chẳng qua là năng lực bình thường, chân chính làm cho bọn họ cảm thấy kinh sợ vẫn là lời nói trong miệng Văn Thiên Hành.
“Cái gì? ‘Thiên Cơ Bí Cảnh" muốn mở ra sao?”
“Thái tử hạ lệnh, di chuyển Thiên Cơ Bí Cảnh đến bên ngoài huyện An Bình? Đây là ý gì? Thái tử đây là muốn làm cái gì?”
“Lại là huyện An Bình, Tắc Hạ Học Cung ở huyện An Bình thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả bí cảnh cũng di chuyển đến huyện An Bình…”
Bên trên bãi đất trống, vẻ mặt vô số cường giả khẽ thay đổi, không ngừng giao lưu.
La Hồng không biết bí cảnh là cái gì nhưng những cường giả này sao có thể không biết chứ?
Tắc Hạ Học Cung sở dĩ có thể làm cho người đời ca ngợi cũng bởi vì trong học viện tồn tại bí cảnh lớn nhất thiên hạ - Học Hải Bí Cảnh.
Rất nhiều học sinh gia nhập Tắc Hạ Học Cung, chính là vì muốn giành lấy cơ hội vào Học Hải Bí Cảnh.
Đương nhiên, Thiên Cơ Bí Cảnh Tư Thiên Viện nắm giữ cũng không yếu, dù sao cũng là bí cảnh, một khi mở ra đủ để gây nên chấn động thiên hạ.
Tại thời điểm này, vô số cường giả đều đang phán đoán xem lời nói của Văn Thiên Hành có thật hay không.
Nhưng mà viện trưởng Tư Thiên Viện bế quan, Văn Thiên Hành trở thành người chấp hành quyền lực tối cao của Tư Thiên Viện, lời ông ta nói vẫn có mấy phần sức mạnh làm cho người tin phục.
Trong một thời gian, tin tức này giống như vòi rồng càn quét tâm thần của mọi người.
Rất nhiều cường giả thậm chí dự định lập tức rời đi, thông báo tin tức cho gia tộc, hoặc là thông báo cho thế lực phía sau.
Văn Thiên Hành nói dứt lời, hướng về phía Đông Sơn cung kính hành lễ, ông ta đang chờ đợi trả lời, chờ đợi phu tử trả lời.
Một lát sau, dường như có một làn gió mát từ phía trên Đông Sơn truyền đến, thuận theo đường đá không ngừng gấp khúc.
“Được.”
Đây là câu trả lời của phu tử.
Khác với Khí Trùng Cửu Tiêu của Văn Thiên Hành, Đây là một câu từ tốn, giống như mưa xuân, dưỡng ẩm mọi thứ một cách thầm lặng, nhưng mà độ khó lớn hơn Văn Thiên Hành, đó là một loại cảm giác giao hợp với trời đất kỳ dị.
Bên trong đôi mắt Văn Thiên Hành lấp lóe một chút kinh hoàng, một từ nhẹ nhàng, vượt qua khí thế ông ta luôn ấp ủ từ Đế Kinh đến huyện An Bình.
Không hổ là phu tử, sâu không thể đo được.
Sau đó, Văn Thiên Hành phất tay áo, hành đại lễ.
“Tạ phu tử.”
Dứt lời, quay người rời đi.
Trường Bình quận chúa mặc váy dài lộng lẫy, bước thẳng trên đường đá, Ngụy Nhàn và rất nhiều con em thế gia Đế Kinh Đại Hạ nhao nhao đuổi theo.
La Hồng đứng ở trên đường đá nhìn Văn Thiên Hành rời đi, còn có những hộ đạo giả sắc mặt thay đổi kia, lông mi nháy một cái.
Hiển nhiên, Thiên Cơ Bí Cảnh trong miệng Văn Thiên Hành cũng không đơn giản.
Bí cảnh là cái gì?
La Hồng thật sự không biết, chủ yếu là không có ai nói với hắn.
Trên thực tế, từ khi hắn tiếp xúc với việc tu hành đến nay, chưa tới một tháng, rất nhiều chuyện không biết được cũng bình thường.
La Hồng nghĩ hắn vào trong học cung đi hỏi thăm Lý Tu Viễn là được, dựa vào thân phận và địa vị Lý Tu Viễn y đương nhiên biết bí cảnh này.
Nhưng mà La Hồng chưa quay người, Trường Bình quận chúa cũng đã mang theo một đám tuấn kiệt của Đế Kinh xuất hiện ở đường đá sau lưng La Hồng.
Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm kiếm nhìn một đám người khí thế hung hăng có mấy phần sợ hãi.
“La Hồng, ngươi nhất định phải trả giá cho việc giết chết u Dương Chiêu, ngươi tuyệt đối trốn không thoát.”
Trường Bình quận chúa hất cằm, kiêu ngạo giống như là một đóa hoa hồng có gai.