Lý Tu Viễn lên tiếng giảng giả về các đại bí cảnh cho La Hồng nghe.
Mắt La Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tiến vào bí cảnh có thể giúp tu sĩ gia tăng tốc độ tu hành bởi vì nguyên khí trời đất bên trong bí cảnh nồng đậm, dễ dàng hấp thu hơn nhiều so với bên ngoài, quan trọng nhất chính là bí cảnh do tinh khí thần của cường giả biến thành, ẩn chứa tu hành tâm đắc và ý chí của đối phương cho nên đối với tu hành có biên độ tăng trưởng rất lớn.”
“Tổng quát mà nói bí cảnh là thứ tốt.”
Lý Tu Viễn nhận xét ngay thẳng.
Mắt La Hồng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, xem ra hắn không thể bỏ qua bí cảnh này.
Lý Tu Viễn nhìn thấy La Hồng động tâm, nghĩ nghĩ vẫn chậm rãi mở miệng: “Bí cảnh là một tiểu thiên địa, cường giả không cách nào can thiệp vào bên trong, Tư Thiên Viện đem Thiên Cơ Bí Cảnh di chuyển đến huyện An Bình có lẽ có ý khác, đệ nên suy nghĩ thận trọng.”
Nói xong, hai người cũng đã đi tới phía dưới gác chuông, tay áo Lý Tu Viễn tung bay dẫn đầu lên lầu.
La Hồng nhíu mày trầm tư, dường như trong lời nói của Nhị sư huynh có hàm ý.
Thái tử tự mình hạ lệnh di chuyển Thiên Cơ Bí Cảnh đến huyện An Bình.
La Hồng cảm thấy thái tử tất nhiên không có lòng tốt như vậy, vì sao... Sẽ đưa ra quyết định này?
Hắn nheo mắt nghĩ đến dáng vẻ ngập ngừng kia của Trường Bình quận chúa, còn có lời nhắc nhở chớ rút dây động rừng của Ngụy Nhàn.
Dường như có một vệt ánh sáng nhanh chóng lướt qua đầu La Hồng.
“Chuyển Thiên Cơ Bí Cảnh đến huyện An Bình, chẳng lẽ... Là vì đối phó ta?”
La Hồng nghĩ đến điều này sắc mặt không khỏi kỳ quái.
Sợ là mười phần chắc chín rồi.
Nếu mở Thiên Cơ Bí Cảnh ở Đế Kinh, La Hồng thật đúng là không thèm đi bởi vì hắn chưa hẳn nguyện ý đi xa.
Nhưng mà bí cảnh ở bên ngoài huyện An Bình, La Hồng cũng muốn đi xem một chút.
“Thú vị... Mở một cái bí cảnh chỉ vì đối phó ta?”
“Hạ gia... Đều xa xỉ như vậy sao?”
Thật đúng là buồn cười.
“Cho rằng La Hồng ta... Không dám giết người sao?”
La Hồng cười khẽ. Sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, hắn liền trèo lên bậc thang, đi thẳng lên gác chuông.
Tiếp sau đó tiếng chuông Thánh Nhân chậm rãi truyền đến.
So với lần đầu gõ chuông Thánh Nhân, thì lần này tốt hơn rất nhiều, ma kiếm A Tu La trong đan điền không hề phản ứng, cũng không có tà sát tuôn ra.
Chẳng qua hư ảnh thánh nhân kia lại càng ngưng tụ nhiều hơn bên trong đan điền, khí Chính Dương đã ảm đạm đi nhiều bên ngoài cơ thể do vô số tà sát uế khí bị phóng xuất lại lần nữa khôi phục óng ánh chói mắt, thậm chí càng thêm xán lạn hơn so với trước đó.
Gõ chuông xong.
La Hồng mồ hôi dầm dề rời khỏi gác chuông trở lại tiểu lâu trước, đưa Tiểu Đậu Hoa đi tới cung Kiếm Tu.
Hôm nay, hắn dự định tu hành trong cung Kiếm Tu, dựa vào những chân ý kiếm đạo trong cung Kiếm Tu để lĩnh hội Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận do Trần quản gia truyền thụ. Nếu có thể sớm ngày tìm hiểu thông suốt kiếm trận, thực lực của La Hồng hắn tất nhiên sẽ tăng lên một ít.
Thiên Cơ Bí Cảnh là chỗ tốt, La Hồng không định bỏ qua.
Dù đã đoán được, nếu vào bí cảnh có lẽ sẽ có nguy hiểm lớn, sẽ lọt vào cái bẫy của Hạ gia nhưng mà La Hồng không hề e ngại, ngược lại... còn có mấy phần hưng phấn.
Chuyện bên trong bí cảnh, cường giả bên ngoài không cách nào can thiệp được.
Điều này đối với La Hồng mà nói sao lại không phải một tin tức tốt chứ?
Cung Kiếm Tu cũng có thể xem là thánh địa của kiếm tu, bên trong ẩn chứa ý chí kiếm đạo cực kỳ hùng mạnh, có rất nhiều truyền thừa kiếm tu được đặt ở đây. Bên trong kiếm trì có kiếm ý vô cùng nồng đậm, lượn lờ như mây mù.
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao, dưới sự sai bảo của La Hồng, ngẩng đầu ưỡn ngực nâng mông mà đứng, thân thể của nàng giống như hóa thành một cái nam châm không ngừng hấp thu kiếm khí trong cung Kiếm Tu vào bên trong thân thể, lấy chân ý kiếm đạo dưỡng kiếm, lấy kiếm khí vô tận dưỡng kiếm!
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm ngồi ở nơi hẻo lánh nhìn sách cổ kiếm đạo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm dưỡng khí, với thực lực hiện tại, nàng ta đương nhiên có thể nhìn ra thể chất của Tiểu Đậu Hoa.
“Kiếm thị trời sinh!”
“Lấy người làm vỏ nuôi dưỡng phong mang (1) của kiếm!”
(1)Phong mang: năng lực, sự sắc bén…
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi.
Nàng ta đột nhiên hiểu ra tại sao La Hồng lại vì một tiểu kiếm thị mà tức giận đến mức một kiếm giết chết u Dương Chiêu.
Kiếm thị này có thể chất đặc thù, bất kỳ một kiếm tu nào cũng sẽ không cho phép nàng bị thương tổn.
Tuy trong lòng Ngô Mị Nương kinh ngạc nhưng chỉ chốc lát sau, nàng ta lại tiếp tục đọc sách. Quả thực là một Kiếm thị không tệ, nhưng mà Ngô Mị Nương không cần, kiếm tu của Ngô gia nàng ta, bản thân chính là kiếm thị, lấy thân dưỡng kiếm, tâm và kiếm tương thông, uy lực vô tận.
La Hồng ngồi xếp bằng trên mặt đất, như đại đa số học sinh trong cung Kiếm Tu đang nghiên cứu thư tịch.
Hạo Nhiên Kiếm Ý trong cung Kiếm Tu dường như có thể trợ giúp La Hồng suy nghĩ thông suốt, càng thêm khắc sâu đối với lý giải kiếm đạo. La Hồng dần hiểu được sự trân quý của Tắc Hạ Học Cung, hiểu được vì sao lại có nhiều thiên tài muốn vào trong học cung tu hành như vậy.
Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận thực ra cũng không phức tạp, độ khó chủ yếu là đến từ việc tâm trí của người điều khiển phải tâm ý tương thông với mỗi một chiếc phi kiếm.
Nhưng mà vấn đề này đối với La Hồng mà nói gần như không tồn tại, Sát Châu kiếm chính là sản phẩm ngưng tụ sát khí của La Hồng, vốn dĩ tinh thần tương thông với La Hồng.
Cho nên La Hồng tu hành thuật kiếm trận này gần như là vô cùng thuận lợi.
Tà sát cuồn cuộn trong đan điền, sát châu hóa kiếm giống như sóng dậy trên biển cả mênh mông.
La Hồng không triệu hồi ra Sát Châu kiếm, tổ hợp thành kiếm trận ở trong cung Kiếm Tu. Mà ngược lại tiến hành kiếm trận mô phỏng trong đan điền.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, La Hồng đã dần thuần thục việc nắm giữ Thiên Đấu kiếm trận.
Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra, La Hồng cũng dự định cho đám người Trường Bình quận chúa muốn đối phó hắn một kinh ngạc vui mừng lớn ở bên trong bí cảnh.