m thanh ba cái đầu người rơi xuống đất rất nặng nề ngột ngạt.
Ba thiên tài từ trong đám người giết ra, muốn dựa vào vũ khí trong tay chém giết hai người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương nổi tiếng trên Hoàng Bảng để chiếm thanh danh.
Nhưng mà họ đều không ngờ giữa trời đất sẽ có một pho tượng phật nở nụ cười tà với họ, hấp dẫn tất cả tâm thần của họ, mà một khi hoảng hốt tính mạng sẽ kết thúc.
Đợi đến khi họ tỉnh táo lại thì phát hiện cơ thể không đầu của mình đang đứng lặng ở bên trong màn mưa rả rích.
Tiêu Nhị Thất trợn mắt há hốc mồm.
Đao của y... Còn chưa có rút ra mà!
La Hồng nhảy từ trên lưng của y xuống.
Mưa không ngừng vung vẩy giữa trời đất, trong cổ thành tất cả đều trở nên tối tăm mờ mịt.
Tường trắng ngói đen giống như vùng sông nước Giang Nam.
Hai đầu phố dài đều có sát cơ nổi lên ở bốn phía.
Nơi xa Gia Luật Sách như hổ dữ trên thảo nguyên, bên phải có Cung Hạo và Võ Cử nhìn chằm chằm.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đã là nỏ mạnh hết đà, mũi miệng của họ đều chảy máu, trạng thái cực kỳ yếu kém.
Đôi mắt của Ngô Mị Nương càng ảm đạm hơn, hiển nhiên vừa rồi kiếm ý phụ thể đã làm nàng ta bị thương nguyên khí.
Trạng thái của Tiêu Nhị Thất cũng không khá hơn chút nào, y bị Cung Hạo và Võ Cử cùng với một đám thiên tài vây đánh, trên người hiện đầy vết thương, có vết thương còn sâu tới tận xương.
La Hồng nhìn họ, áo trắng trên người tung bay, bỗng nhiên nở nụ cười.
Tình hình đã như vậy, hai gia hỏa này thế mà còn không có bỏ hắn lại.
Điều này làm cho trong lòng La Hồng không khỏi hiện ra một sự ấm áp cùng với cảm giác tín nhiệm.
“Các ngươi yên tâm chữa thương đi, tiếp theo đây để cho ta.”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất nghe vậy thì đặt mông ngồi trên mặt đất thở hổn hển.
“Lão La, ngươi ráng chống đỡ một lúc, chờ ta nghỉ ngơi tốt, giải phóng song đao chém chết đám gia hỏa này!”
Tiêu Nhị Thất nói.
Ngô Mị Nương thì không nói gì thêm, khoanh chân ngồi xuống lấy đan dược của Ngô gia ra, sau khi nuốt vào một viên thì ném bình thuốc cho Tiêu Nhị Thất, tranh thủ từng giây để khôi phục thương thế.
La Hồng quay người, tay áo trắng tung bay ở giữa màn mưa.
Có sát cơ từ bên trong thân thể hắn chầm chậm phóng thích ra ngoài.
Giơ tay lên cổ kiếm Địa Giao tăng tốc lướt tới chém đầu ba thiên tài bị La Hồng nắm trong tay, mũi kiếm chống xuống đất phát ra một tiếng vang giòn giã ở giữa trời đất.
“Võ Cử, bảo vệ tốt quận chúa!”
Cung Hạo khống chế ba thanh phi kiếm ở quanh thân, sắc mặt dần dần ngưng trọng.
Hắn ta nhìn về phía La Hồng, ở giữa đúng là có một luồng áp lực loáng thoáng, hiển nhiên La Hồng đã thu được cơ duyên bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, có lẽ thực lực đã thay đổi!
Sắc mặt đám thiên tài đến từ các nơi Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu ở xung quanh đều trở nên nghiêm túc.
Áo trắng kia ở giữa trời đất khói mù, vào lúc này đang phóng thích khí Chính Dương lóa mắt, dường như xông vào chín tầng mây.
“La Hồng!”
“Ngươi giết thương ưng của ta vậy thì hãy đền mạng cho thương ưng của ta!”
Nhưng mà, một tiếng gào thét trầm thấp dường như được phát ra từ sâu trong yết hầu đột nhiên vang lên, xung kích nổ vang ở mỗi một nơi trong phố dài hẻo lánh.
Sợi tóc của Gia Luật Sách bay lên, bên trong đôi mắt tràn đầy sát cơ nhìn chằm chằm La Hồng.
Trong mắt của y chỉ có La Hồng, không có những người khác.
La Hồng muốn đối phó những người khác thì chắc chắn phải đối phó với y trước!
Sát ý của Gia Luật Sách hoàn toàn không có che giấu, giống như núi lửa sôi trào hết sức căng thẳng.
La Hồng hơi nhíu mày liếc nhìn Gia Luật Sách.
Cho dù là bây giờ, La Hồng vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Gia Luật Sách như cũ, nhưng mà... Tu vi kiếm đạo của La Hồng đã tấn thăng Lục phẩm nên không còn yếu như lúc trước.
“Ngươi?”
“Chờ lát nữa lại nói.”
La Hồng nói với Gia Luật Sách.
Gia Luật Sách nghe vậy lập tức nở nụ cười lạnh lùng như băng: “Muốn chết!”
Bùm!
Y đạp xuống một cái, nước đọng như sóng triều cuồn cuộn, ẩn ẩn giống như là biển gầm, cuốn lên gió lớn kinh khủng đánh về phía La Hồng.
La Hồng muốn giết người trước?
Chờ giết người xong lại đến đối phó với y?
Xem y là cái gì vậy? Xem thường Gia Luật Sách y sao?
Mà La Hồng đối mặt với thăm dò này, cổ kiếm Địa Giao bỗng nhiên vạch vào hư không, sóng... bị đánh tan.
Giơ tay lên, xa xa nhắm ngay phía Gia Luật Sách.
Vào lúc này nguyên khí trời đất đang điên cuồng tụ về phía La Hồng.
Kiếm Khí Quyết vận chuyển trong kinh mạch, Bắc Đẩu Kinh dung hợp với Kiếm Khí Quyết lúc này bộc phát ra kiếm khí vô cùng kinh người!
Trong đan điền, một viên hai viên ba viên sát châu biến mất.
Mà bên ngoài cơ thể La Hồng từng viên sát châu đang lơ lửng.
Bảy mươi hai viên sát châu nhanh chóng được hình thành.
La Hồng bỗng nhiên đẩy một chưởng về phía trước.
“Thiên Đấu Liên Hoàn.”
La Hồng nói.
Lời nói vừa dứt.
Bảy mươi hai viên sát châu trong giây lát hóa thành bảy mươi hai thanh phi kiếm màu đen, dưới sự dung hợp với kiếm khí khuấy động phóng ra xa.
Kiếm trận giăng ra dường như hóa thành một màn trời đột nhiên bao phủ Gia Luật Sách ở bên trong.
“Kiếm trận?!”
Cho dù Ngô Mị Nương đang tu dưỡng thương thế cũng không khỏi khẽ biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng nóng lên.
Nàng ta còn nhớ rõ trước đó ở trong cung Kiếm Tu từng khuyên nhủ La Hồng đừng xem thư tịch về kiếm trận.
Không ngờ, La Hồng đã có thể thi triển kiếm trận.
Mặc dù trước đó khi La Hồng giết thương ưng đã từng sử dụng một lần, nhưng mà lần đó nàng ta chỉ lo chạy trốn cho nên không có nhìn thấy rõ.
Lần này nàng ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Thật sự là kiếm trận!
Hơn nữa lại là kiếm trận Thiên Đấu Liên Hoàn! Một loại khảo nghiệm lực khống chế kiếm trận!