Những cao thủ Nhị phẩm, Nhất phẩm này có cảnh giới và tu vi cao hơn hắn quá nhiều, tỉ lệ thất bại quả thực cao đến mức dọa người.
Sau khi thử hết tất cả một lần thì La Hồng từ bỏ.
Vốn dĩ hắn còn muốn triệu hoán tà ảnh của cao thủ Nhị phẩm, thậm chí Nhất phẩm làm trợ thủ, như thế trên cơ bản hắn chẳng khác nào một bước lên trời, có thể hoành hành không sợ gì hết.
Đừng nói là Gia Luật sách, ngay cả người xếp thứ nhất trên Hoàng bảng đứng trước mặt hắn cũng sẽ bị bóp chết như thường.
Đáng tiếc, hắn nghĩ rất tốt đẹp nhưng hiện thực rất tàn khốc.
La Hồng thất vọng quay về huyện An Bình, biểu lộ uể oải khổ sở kia làm cho đám người Triệu Đông Hán bùi ngùi mãi không thôi.
Tử Vi nghĩ rồi an ủi: “La Hồng công tử đừng quá bi thương, ngươi đã làm tốt lắm rồi.”
La Hồng nghe vậy nhìn Tử Vi một chút cũng không nhịn được khẽ gật đầu. Quả thực La Hồng hắn đã làm được tới cực hạn, đáng tiếc cảnh giới tăng lên vẫn quá chậm, không cách nào triệu hoán Tà Ảnh của những cao thủ này.
La Hồng chỉ cảm thấy từng tòa núi vàng sụp đổ ở trước mắt hắn, từng con vịt đã đun sôi lại vỗ cánh bay đi trước mặt hắn.
“Ừ, ta biết, thứ như vận mệnh này không có cách nào nói rõ được.” La Hồng miễn cưỡng nở nụ cười. Đúng vậy, chính xác mà nói thì triệu hoán Tà Ảnh phải xem vận khí, vận khí không tốt chính là số mệnh không tốt, số mệnh không tốt thì chớ cưỡng cầu.
Đám người Tử Vi, Triệu Đông Hán gật đầu, công tử nói rất đúng, những người này bỏ mình đều không thể trách công tử, muốn trách chỉ có thể trách mạng bọn họ không tốt, không biết tiếc mệnh, quả thực là muốn tìm cái chết khi đến giết công tử.
La Hồng không có ở lâu trong thành lầu, hắn cô đơn mỏi mệt mang theo Tiểu Đậu Hoa, Triệu Đông Hán và Viên Hạt Tử về La phủ.
Trần quản gia đi tới Tắc Bắc, lần này đi không rõ sống chết ra sao.
Thực ra trong lòng La Hồng cũng không chắc, cho dù đưa Địa Tạng Đoạt Hồn Đan cho Trần quản gia nhưng mà xác suất thành công của đan dược chỉ là hai phần, La Hồng cũng không thể nào cam đoan được.
Có lẽ lần này Trần quản gia một đi không trở lại.
Bên trong La phủ, La Tiểu Tiểu tỉnh lại dường như đã khóc, mắt to hơi đỏ ngồi trên ghế bành trong chính sảnh chờ đám người La Hồng.
“Ca, hình như vừa rồi muội nhìn thấy Trần thúc bỏ chúng ta đi…”
La Tiểu Tiểu nói.
La Hồng đi tới, toàn thân nhuốm máu sờ lên đầu La Tiểu Tiểu: “Còn có huynh mà, muội đừng sợ, chờ huynh nghỉ ngơi một lát thay quần áo rồi lại kể chuyện cho muội nghe.”
......
Cuối cùng La Hồng cũng không thể kể chuyện.
Bởi vì La Tiểu Tiểu thẳng thừng từ chối.
La Hồng về tới trong phòng, ánh trăng chiếu rọi, hắn tắm rửa thay một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Tinh thần của hắn rất mệt mỏi.
Ở bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, rất nhiều lần triệu hồi Thiên Thủ Tà Phật giết rất nhiều thiên tài, lại đại chiến với Gia Luật Sách một lúc lâu nên tinh thần vô cùng uể oải.
La Hồng ngửa mặt nằm, ngay cả khí lực động một ngón tay cũng không có.
Hắn rất muốn lấy quyển sổ da người ra xem tội ác một chút. Lần này ở trong bí cảnh, thông qua mục đối tượng nhắm vào đã gom được một lượng lớn tội ác, cùng với cảnh tượng thi thể rơi xuống như mưa ở bên ngoài bí cảnh làm cho người đời có cảm giác vô cùng chấn động.
Có lẽ người đời đều sẽ cảm thấy La Hồng hắn là ma đầu sát nhân, là đại ác nhân nên sẽ sợ hắn, tránh xa hắn.
Bây giờ có thể thêm một chữ Đại vào trước chữ Bại Hoại lúc trước rồi.
Thế nhưng tinh thần uể oải khốn đốn làm cho mí mắt của La Hồng có cảm giác nặng nề hơn ngàn cân, rốt cuộc hai mắt nặng nề nhắm nghiền.
......
Triệu Đông Hán nhìn qua ánh trăng, tâm trạng vẫn không cách nào bình tĩnh.
Hắn ta đứng ở bên bờ ao, ngày thường Trần quản gia cũng sẽ đứng ở chỗ này cho cá ăn, thưởng hoa sen.
Nhưng hôm nay Trần quản gia đã không còn ở đây nữa.
Thực ra Triệu Đông Hán có chút bi thương, hắn ta rất kính nể Trần quản gia nhưng mà hắn ta biết lần này Trần quản gia đến phương Bắc khiêu chiến Gia Luật A Cổ Đóa, thật ra là cục diện thập tử vô sinh, tình thế chắc chắn là phải chết.
Nhớ tới lời nhắc nhở của Trần quản gia trước khi đi, hắn thấy được sự thất vọng trong ánh mắt Trần quản gia, Triệu Đông Hán lắc đầu thở dài. Hắn ta biết là do bản thân mình quá yếu không có cách nào gánh vác trách nhiệm mà một người thị vệ nên có.
“Đại nhân, người yên tâm, lão Triệu ta không thể bảo vệ được cơ thể công tử nhưng chắc chắn sẽ bảo vệ thanh danh của công tử!”
Triệu Đông Hán nói.
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao, mặc váy dài màu trắng, giữa trời đất có khí không ngừng ngưng tụ uẩn dưỡng cổ kiếm Địa Giao trong ngực nàng.
Nàng cũng không ngủ được, Trần quản gia là một trưởng bối hiền lành hòa ái như thế mà lại sắp qua đời nên nàng có chút bi thương.
Lão Triệu nhìn Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi.
Nói mấy lời với Tiểu Đậu Hoa, ánh mắt Đậu Hoa sáng lên, hai người cùng nhau ra khỏi La phủ.
Đi về phía tửu lâu lớn nhất huyện An Bình.
Trời tối người yên.
Nhưng mà Túy Hương lâu lại vẫn náo nhiệt như cũ.
Vô số khách giang hồ tràn vào tửu lâu, mỗi người đều nâng một chén rượu.
Vốn dĩ người kể chuyện ở trà lâu đều chuyển đổi trận địa đi tới tửu lâu, bởi vì chuyện hôm nay mà uống trà không đủ tinh thần, phải uống rượu mới có mùi vị.
“Lại nói La Hồng chân đạp diều hâu giương cánh trăm mét ra khỏi bí cảnh, khí huyết toàn thân ngút trời như cửu thiên ma đầu, thi thể ở phía sau hắn ầm ầm không ngừng rơi xuống, chân cụt tay đứt, cảnh tượng vô cùng máu me!”
“Đó đều là thi thể của thiên tài bị La Hồng chém giết bên trong bí cảnh, mỗi một người đều là bảo bối, thịt đầu quả tim của các gia tộc lại bị La Hồng chém giết ở bên trong bí cảnh đến mức thất linh bát lạc! Quả thực nhìn thấy mà vô cùng giật mình!”
Người kể chuyện bỗng nhiên ực một hớp rượu, vỗ lên cái bàn nước miếng văng tung tóe.
Khách giang hồ ở xung quanh nghe thấy thì sắc mặt đều ửng hồng, âm thanh ủng hộ vang vọng không dứt.
“Mẹ nhà ngươi!”
Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa vừa vào tửu lâu nghe thấy lời nói của người kể chuyện thì lập tức giận dữ.
Mở miệng mắng to!
“Cái miệng ngươi nói ra toàn là lời rác rưởi, công tử nhà ta quang minh lỗi lạc thế nào! Bên trong bí cảnh những thiên tài kia muốn giết công tử nhà ta nên bị công tử nhà ta phản sát, công tử nhà ta làm sai chỗ nào?! Lại nói, không phải thiên kiêu Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương trên Hoàng Bảng đều đã nói công tử nhà ta chỉ giết Võ Cử, làm Gia Luật Sách bị thương nặng, sao lại nói thành đại khai sát giới! Đừng có vu oan cho người khác như thế!”
Triệu Đông Hán mắng to!
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao đi theo bên cạnh Triệu Đông Hán, khuôn mặt xinh đẹp kích động đến mức đỏ bừng, không biết nói gì chỉ có thể gật đầu: “Đúng!”
Lão Triệu nói rất đúng!
“Lúc trước công tử báo huyết thù cho con gái của Diêu ngự sử bị Trường Bình quận chúa ghi hận, quận chúa liên hợp đại đa số thiên tài muốn vây giết công tử nhà ta trong bí cảnh, công tử nhà ta phản sát thì sai chỗ nào chứ?!”
Triệu Đông Hán tiếp tục nói rồi quay đầu nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đậu Hoa kích động lại lần nữa gật đầu: “Đúng!!”
Lão Triệu nói rất đúng!
Triệu Đông Hán càng nói càng kích động, vỗ bàn một cái: “Tiểu nhị đưa rượu lên!”
Người kể chuyện kia bị nói đến nỗi nghẹn họng không trả lời được, dù sao rất nhiều chuyện đều do hắn ta bịa ra.
Bây giờ mặc dù không biết thực hư lời nói của Triệu Đông Hán như thế nào, nhưng khí thế như núi nghiêng làm cho hắn ta không cách nào phản bác.
Khách giang hồ ở xung quanh lập tức hưng phấn lên.
“Tiểu nhị lên rượu” Triệu Đông Hán uống một ngụm tiếp tục nói.
......
Tắc Bắc.
Một tòa thành trì tràn đầy vết đao và lỗ mũi tên ở trên mặt đất.
La Hậu mặc hắc giáp đứng lặng ở trong thành lâu, từng vị tướng lĩnh hắc giáp cũng đứng im bên cạnh ông nhìn mặt đất bao la dưới thành ở phía xa.
Bão cát gào thét quét vào mặt người vô cùng đau nhức.
La Hậu đọc thư tín khẩn cấp mà Triệu Tinh Hà truyền đến, khuôn mặt lập tức tang thương...
“La Hồng giết sạch đại đa số thiên tài của Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu ở trong bí cảnh, lại đuổi theo Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng giống như đuổi chó?”
“Đây thật sự là con ta sao?”
La Hậu có chút hoài nghi nhân sinh.
“Ra khỏi bí cảnh lại kích hoạt tướng quân lệnh để năm nghìn hắc giáp ra khỏi trận doanh, ra lệnh vây giết hộ đạo giả Nhị phẩm, Nhất phẩm... Giết thiên tài nhà người ta rồi còn một mẻ hốt gọn luôn hộ đạo giả, đây thật sự là La Hồng, con trai của ta sao?!”
“Tiểu tử này... Con mẹ nó sao lại là Tam phẩm chứ?”
La Hậu nhìn về phía mặt đất bao la không biết nên nói gì, La Hồng càng ngày càng làm cho ông kinh ngạc.
Quan trọng nhất chính là sau khi chuyện này kết thúc, sợ là sẽ tạo ra hỗn loạn lớn.
Tướng lĩnh ở xung quanh nghe thấy cũng liếc nhìn nhau.
La Hậu tiếp tục đọc thư, đến khi đọc tới chỗ Trần Thiên Huyền thiêu đốt sinh cơ trở lại Nhất phẩm đến Tắc Bắc liều chết quyết chiến một trấn với Gia Luật A Cổ Đóa thì đôi mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Ánh mắt của mỗi một vị tướng lĩnh cũng thít chặt, có khí cơ cường hoành mà khuấy động ở trên thành lầu.
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía phương nam.
Bầu trời đêm dường như bị chiếu sáng.
Trên bầu trời không biết có một thân ảnh thanh sam khoanh tay đứng từ khi nào, ngự ngàn vạn kiếm khí đứng lặng trên đầu kiếm khí giống như Kiếm Tiên phi nhanh tới.
Trần quản gia đứng lặng thủ kiếm, tóc trắng bay lên, một tịch thanh sam dán trên thân phần phật tung bay.
Ông quét mắt nhìn đám người La Hậu bên trong thành trì, khẽ vuốt cằm cười nhạt.
Sau đó đưa mắt nhìn về phía trước.
Bên ngoài cổ thành.
Phía trên thảo nguyên vạn dặm.
Thảm cỏ xanh bỗng nhiên bị một cỗ khí thế mạnh mẽ ép bẻ cong.
Phía trên thảo nguyên có ủng da đạp xuống, một bóng người khôi ngô ở một chỗ khác của thảo nguyên bước từng bước tới cầm một cái vỏ kiếm trong tay.
Một người từ nam đến, một người từ bắc đến.
Một người phi thiên, một người đạp đất.
Hai người.
Chiếu sáng cả trời đất.