Tà tu Ngũ phẩm là cảnh giới gì?
La Hồng cũng không rõ, bởi vì hắn không đạt đến cảnh giới kia, quyển sách nhỏ sẽ không hiện lên tên cảnh giới, nhưng La Hồng phát hiện ra hệ thống tu hành tà tu mà hắn có cùng hệ thống tà tu của Thiên Địa Tà Môn không giống nhau.
Ít nhất, tà tu Thiên Địa Tà Môn không tu luyện sát châu, cũng không giống hắn, có thể điều khiển sát châu.
La Hồng cho rằng những điều này là do công pháp tu luyện bất đồng.
Hiện giờ, hắn là Lục phẩm Địa Sát, tà sát trong đan điền dần dần hội tụ hoàn chỉnh, chuẩn bị tiến vào Ngũ phẩm.
Ngũ phẩm của mỗi hệ thống tu luyện đều là một quá trình thay đổi về chất, như kiếm tu Ngũ phẩm là tu mệnh kiếm, phải xác định được vận mệnh của bản thân và xác định ý định tu kiếm ban đầu, điều này rất quan trọng.
Nho tu Ngũ phẩm tu vấn tâm, tự hỏi bản tâm, con đường sẽ mở ra trước mắt.
Võ tu Ngũ phẩm tu huyết giáp, huyết khí chuyển hóa thành giáp, đó là một loại biến đổi thể chất cũng coi như biến hóa lột xác.
Trong điển tịch Tắc Hạ Học Cung mà La Hồng xem qua có ghi lại Phật tu Ngũ phẩm, Ngũ phẩm tu tiểu kim cương, cũng gọi là tiểu La Hán.
Cho dù mỗi hệ thống tu hành đều có sự khác biệt, nhưng, không thể nghi ngờ khi đến Ngũ phẩm, dù là hệ thống nào cũng là quá trình biến đổi.
Tà tu tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
La Hồng hít một hơi thật sâu, có chút kích động.
“Ta quả nhiên vẫn hợp với tà tu, thiên phú tà tu của ta so với kiếm tu lợi hại hơn nhiều.”
La Hồng cảm khái.
Sau đó tâm trí liền tĩnh lặng, bắt đầu thử đột phá cảnh giới.
La Hồng cảm thấy rất khó để thành công tiến vào Ngũ phẩm, hắn chỉ ôm tâm lý may mắn, nhỡ đâu hắn có thể tiến vào ngũ phẩm thì sao?
……
Đế kinh.
Thành Thiên An.
Ly Thiên Hà nghe xong những lời của thái tử, mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Điện hạ…… lời này thuộc hạ nghe không hiểu.”
Ly Thiên Hà ôm đầu quận chúa Trường Bình, nói.
Thái Tử một thân mãng bào tứ trảo, sắc mặt bình tĩnh, chỉ cười cười trước lời nói của Ly Thiên Hà
Ánh mắt của Đại Lý Tự Khanh Từ Uẩn còn có Ngụy Thiên Tuế liếc qua Lý Thiên Hà một cái, mang theo ý vị thâm trường.
Ly Thiên Hà cảm thấy áp lực trên người đột nhiên trở nên thật nặng nề.
Thái Tử từ từ cất bước, đi tới bên người Ly Thiên Hà, cẩn thận nhận lấy đầu của quận chúa Trường Bình từ trong tay Ly Thiên Hà.
“Đây là đứa cháu gái mà bổn cung thích nhất …… Rất ngoan ngoãn, cũng rất có dã tâm, đáng tiếc……”
Thái Tử nhẹ vỗ về khuôn mặt mang vẻ kinh hồn chưa tan quận chúa Trường Bình, nói.
Hành lang dài tức khắc nổi gió.
Ly Thiên Hà chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh không ngừng.
“Bổn cung sao lại không biết Trấn Bắc vương muốn làm gì, lão ta muốn mở Thiên Cơ bí cảnh cho tôn tử của lão rèn luyện, bổn cung có thể thỏa theo mong muốn của lão, nhưng mà bổn cung đã đánh giá sai trình độ yêu nghiệt của La Hồng kia a……”
“Từ khi hắn chính thức tu hành đến nay nhiều lắm cũng mới hơn một tháng, đã có thể giết rất nhiều thiên tài, còn có thể tranh phong cùng đệ tam Hoàng bảng Gia Luật Sách mà không bại…… cho dù là nhờ mượn ngoại lực, nhưng …… thiên phú đúng là làm lòng người lạnh lẽo.”
“La gia đúng là xuất hiện chân long mà.”
Thái Tử cười nói.
Dù y nói vậy nhưng không có quá nhiều ý cười, làm cả người Ly Thiên Hà sởn da gà.
“Điện hạ nói lời này với thuộc hạ có ích gì? Thuộc hạ không hiểu.”
Trên mặt Ly Thiên Hà hiện lên một nụ cười khô khốc.
Cánh tay vượn của lão thái giám buông xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, giả vờ, vẫn tiếp tục giả vờ.
“Ly Thiên Hà, điện hạ nói cái gì trong lòng ngươi hẳn rõ ràng, Trấn Bắc vương dùng khổ nhục kế, khiến cho ta nghĩ lầm ngươi cùng Trấn Bắc vương bất hòa, không nghĩ tới ngươi lại là chó săn của Trấn Bắc vương!”
Ngụy Thiên Tuế cười lạnh.
Ly Thiên Hà bình tĩnh lại, liếc Ngụy Thiên Tuế một cái, lại nhìn thoáng qua Thái Tử, nhàn nhạt nói: “Cho nên, điện hạ cùng chư vị không tín nhiệm lão phu sao?”
“Đừng có phí lời, ngươi cho rằng gia đổ oan cho ngươi sao?”
Trên mặt Ngụy Thiên Tuế nếp nhăn chồng chất.
“Đứa cháu nuôi kia của gia, chính là bị ngươi hại chết, gia muốn ngươi chôn cùng tôn nhi của ta, còn cả La Hồng kia …… Cũng chết không tử tế!”
Oanh!
Trong phút chốc, phong vân trên hành lang dài biến động, vô số tàn ảnh hiện lên, đông đúc như sóng lớn thổi đến, nháy mắt đem Ly Thiên Hà bao phủ.
Ly Thiên Hà giận dữ!
“Ngụy lão cẩu! Ngươi làm gì?!”
Ông ta hét lên chói tai, hơi thở trở lên nồng đậm.
“Thái Tử điện hạ! Thỉnh người làm chủ cho thuộc hạ!”
Thanh âm Lý Thiên Hà vang lên giữa vô số tà ảnh.
Sắc mặt Thái Tử lạnh lẽo, liếc một cái, ôm đầu quận chúa Trường Bình, xoay người cất bước về phía thâm cung.
“Phế tu vi, đánh cho tứ chi tàn phế, đưa cho Trấn Bắc vương đi.”
“Từ Uẩn, cầm thủ dụ của bổn cung, trước khi đến huyện An Bình, thủ lĩnh hắc kỵ Triệu Ngân Hà tự mình xuất binh, vi phạm luật pháp của Đại Hạ, mang về đế kinh áp giải vào thiên lao chờ thẩm vấn! Còn nữa, có phải thế tử hầu phủ Sở Thiên Nam đã trở về rồi không? Để cho hắn tiếp nhận 5000 thiết kỵ ở huyện An Bình.”
“Lại soạn thêm một bản thủ dụ, đưa đến phương bắc, vấn tội La Hậu, thân là tướng quân Đại Hạ, tự mình điều động tinh binh, phạt bổng một năm, chiêu cáo toàn quân.”
Trước khi thân ảnh thái tử ôm đầu quận chúa Trường Bình biến mất ở trong thâm cung, y dừng lại một bước, để lại một bên sườn mặt.
Đại Lý Tự Từ Uẩn nhanh chóng nhìn chăn chú, lại nghe thấy thái tử chậm rãi nói: “Hơn nữa, La Hồng trong bí cảnh sát hại quận chúa Trường Bình, sát hại hoàng thân quốc thích, dựa theo luật pháp đáng lẽ nên chém, niệm tình vì là cháu của Trấn Bắc vương, sai ngự sử u Dương Phi cầm thủ dụ của Thái Tử, đến huyện An Bình, áp giải hắn vào kinh, quỳ lạy ăn năn trước mộ quận chúa Trường Bình 60 năm.”
“Văn thái phó, việc La Hồng có được bí mật thất truyền của Côn Luân Cung 《 Bắc Đẩu kinh 》 xem như việc của Tư Thiên Viện, ngươi liệu mà làm.”
Thái tử nói.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh thái tử hoàn toàn biến mất trong thâm cung.
Oanh!
Vô số tàn ảnh nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.