Có một cổ sát khí quanh quẩn xung quanh La phủ.
Áp suất thấp xuống làm lòng người căng thẳng.
“La phủ……”
Trong tay u Dương Phi cầm chiếu chỉ thêu mãng long kim sắc, hiện giờ Thái Tử đang cầm quyền, mệnh lệnh y đưa ra hoàn toàn ngang hàng với thánh chỉ.
Thời điểm mà u Dương Phi ra khỏi xe ngựa, tất cả kỵ binh đều đồng loạt tung người khỏi yên ngựa.
Đối mặt với thánh chỉ mà không xuống ngựa, đó là đại bất kính.
u Dương Phi nhìn về phía cánh cổng đang đóng chặt của La Phủ, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ.
La Hồng…… Giết La Hồng!
Chính là La Hồng, ở Học cung giết chết u Dương Chiêu,!
Trong mắt u Dương Phi có sát khí nồng đậm, lại xen lẫn sự đau khổ, bi ai.
Con trai độc nhất, u Dương Chiêu chết, đó là một đả kích rất lớn với ông ta, hiện giờ, thứ duy nhất chống đỡ ông ta lúc này chính là báo thù.
Ông ta muốn La Hồng - kẻ ra tay giết chết con trai mình phải bị ngàn đao chặt chém.
Còn cả tiện nhân Diêu Tĩnh kia cũng phải chịu chung số phận!
Rốt cuộc ông ta cũng chờ được cơ hội này, Thái Tử hạ lệnh, cho ông ta cầm thủ dụ của Thái Tử tới huyện An Bình tự mình áp giải La Hồng về kinh.
u Dương Phi cũng không ngốc, ở quan trường lăn lội nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ, Thái Tử để ông ta tới bắt La Hồng, rõ ràng là không định để cho La Hồng sống sót mà đến thành Thiên An.
Thái Tử biết u Dương Phi ông ta cùng La Hồng có huyết hải thâm thù, cho nên, trong quá trình truy bắt La Hồng, chắc chắn ông ta sẽ dùng sát chiêu giết chết kẻ thù.
Biết rõ là về sau sẽ bị Thái Tử trách cứ, nhưng, u Dương Phi hoàn toàn không hối hận, cho dù có thế nào, ông ta cũng sẽ giết La Hồng!
Trong lòng u Dương Phi có chút bi thương.
Hơn hết, cừu hận đã che kín hai mắt ông ta. Ông ta muốn La Hồng chết, muốn Diêu Tĩnh chết, cho nên, cho dù có trở thành một con dao của Thái Tử, ông ta cũng sẽ không hối tiếc.
Nhìn cửa lớn La phủ vẫn đang đóng chặt, u Dương Phi thờ ơ.
“Phá cửa.”
Lời nói vừa dứt.
Một thân ảnh toàn thân mang giáp trụ nặng nề bước ra, một quyền đánh ra, cương khí mạnh mẽ dâng lên, trực tiếp đánh nát cánh cửa.
Lộ ra nô bộc cùng tỳ nữ đang run sợ lẩy bẩy trong sân La phủ.
Bọn họ hoàn toàn ngây ngốc.
Bọn họ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, còn tưởng rằng là công tử đã trở về, kết quả cửa phủ trực tiếp nổ tung, rất nhiều binh lính quây chặt.
Bọn quan binh nối đuôi nhau tiến vào, rất nhiều nô bộc cùng tỳ nữ bị dọa đến mềm nhũn cả chân, toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất.
Có vài thủ vệ vẫn rất kiên cường, bọn họ muốn phản kháng một chút, nhưng khi vài vị thống lĩnh bộ binh hừ nhẹ một tiếng, khi huyết cường đại đập thẳng vào lồng ngực thủ vệ khiến cho bọn họ trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Lục soát, tìm tất cả những người liên quan La gia, bắt sống La Hồng, bắt giữ La Tiểu Tiểu.”
Hai tay u Dương Phi nâng thánh chỉ, y quét mắt xung quanh La Phủ, nói.
Bọn quan binh đang chen chúc tức khắc tản ra tứ phía, xông thẳng vào hậu viện La Phủ bắt giữ một số nô bộc cùng tỳ nữ.
“Khởi bẩm đại nhân, không thấy La Hồng cùng La Tiểu Tiểu.”
Một vị thống lĩnh nói.
“Chạy? Hay trốn rồi?”
u Dương Phi cau mày, không đúng, ông ta ra khỏi đế đô ngay sau khi nhận được lệnh của Thái Tử, chẳng lẽ trước đó La Hồng đã nghe được tiếng gió gì sao, đã dẫn La Tiểu Tiểu trốn đi rồi.
Có thể trốn đến nơi nào?
Đôi mắt của u Dương Phi phát ra sự lạnh lẽo, “Tắc Hạ Học Cung!”
Khuôn mặt của ông ta càng thêm âm trầm, nếu La Hồng thật sự trốn vào Tắc Hạ Học Cung thì quả thực rất khó giải quyết và đối phó.
Tắc Hạ Học Cung…… Có phu tử.
Nơi xa.
Lưu huyện lệnh, Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính mang theo vài vị bộ khoái vội vàng chạy tới.
Thấy được thế trận bày ra trước mắt, thần sắc đại biến.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đây là bộ binh cùng binh mã Đại Lý Tự ……
Chỉ có thời điểm tróc nã tội phạm quan trọng mới có thể xuất động lực lượng, nhưng làm sao lại xuất hiện ở huyện An Bình.
“Hạ quan là huyện lệnh huyện An Bình, gặp qua Khâm sai đại nhân.”
Lưu huyện lệnh khom người.
u Dương Phi từ trong La Phủ đi ra, quét mắt liếc Lưu huyện lệnh một cái, sắc mặt thờ ơ: “Ngươi là huyện lệnh huyện An Bình?”
“La Hồng giết người ở Học cung, vì sao ngươi lại không bắt?!”
u Dương Phi chất vấn nói.
Lưu huyện lệnh thần sắc đại biến, hóa ra là vậy…… tên cẩu quan này, muốn làm khó ông ta!
Với thân phận của La Hồng, ông ta dám động đến sao?!
Bên ngoài huyện An Bình còn có năm ngàn hắc thiết kỵ đang chờ đó, không cần bọn họ xuất chiêu, chỉ cần một người mỗi ngụm nước bọt đã đủ dìm chết ông ta.
Nói thì dễ lắm, ngươi thử ngồi vào vị trí huyện lệnh này xem.
“Đại nhân nói rất đúng, hạ quan biết sai.”
Trong lòng Lưu huyện lệnh không ngừng mắng chửi, trên mặt lại treo đầy ý cười.
Lạc Phong liếc mắt nhìn u Dương Phi một cái, trong lòng trầm xuống, ông ta thấy được thánh chỉ trong tay u Dương Phi, xem ra, u Dương Phi là do Thái Tử phái tới bắt La Hồng.
Quận chúa Trường Bình vả nhiều thiên tài đế kinh bị giết trong Thiên Cơ bí cảnh như vậy, quả nhiên không thể tránh được sự kiện trả thù lần này.
Mà La Hồng quả nhiên đã trở thành mục tiêu bị trả thù hàng đầu.
“Đại nhân, kỳ thực La công tử không liên quan quá nhiều đến việc quận chúa Trường Bình và nhiều sĩ tử thế gia chết trong bí cảnh...”
Lạc Phong chắp tay, mở miệng.
Đôi mắt của u Dương Phi tức khắc ngưng trọng, trong chốc lát dừng lại trên người Lạc Phong: “Ngươi là cái thá gì? Ai cho phép ngươi mở miệng nói đỡ cho La Hồng.”
“Quỳ xuống!”
u Dương Phi quát lên chói tai.