Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 250

Nhưng mà, lời nói vừa mới thốt ra.  

Liền phát hiện một đạo bóng đen xuất hiện trước người mình.  

Bóng dáng kia trong nháy mắt nhảy lên, lại xuất hiện ở nơi khác.  

Lại nháy mắt biến thành bộ dáng của La Hồng, vươn tay chụp lấy thánh chỉ trong tay ông ta.  

u Dương Phi sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, ông ta không nghĩ tới, thế mà La Hồng lại dùng thủ đoạn quỷ dị như vậy xuất hiện trước mặt mình.  

Chỉ là, rất nhanh, trên mặt ông ta hiện lên vẻ châm chọc: “Đoạt thánh chỉ? Ai cho ngươi lá gan này?”  

“Thánh chỉ chứa đựng ý chí của thiên tử, há là nói đoạt là có thể đoạt!”  

Oanh!  

Quả nhiên, lúc La Hồng vươn tay bắt lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, trong lòng La Hồng chùng xuống, một cổ uy áp phảng phất từ trên trời giáng xuống, muốn chèn ép La Hồng đến không thở nổi.  

Mơ hồ, La Hồng có thể cảm nhận được một vị cao nhân đang ngồi trên long ỷ, kim quang tỏa bốn phía.  

Uy áp vô tận, dường như từ một không gian xa xôi giáng xuống, muốn nghiền nát thân hình La Hồng.  

Sắc mặt La Hồng khẽ biến, ý chí của thiên tử?!  

Ý chí Thiên tử chó má!  

Đôi mắt La Hồng ngưng trọng, ngay sau đó, Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền mở mắt.  

Hư Ảnh Tà Thần trong Nê Hoàn Cung cũng cười nhạo.  

Hai cổ ý chí mạnh mẽ từ trong thân thể La Hồng vang lên như đất bằng dậy sét.  

Oanh!  

Ý chí thiên tử vàng óng ngồi ngay ngắn trên long ỷ nháy mắt vỡ nát.  

Trong khoảnh khắc nháy mắt đó, hắn còn nhìn thấy ý chí đang trợn mắt.  

La Hồng mặc kệ.  

Cảm giác áp lực trên người đột nhiên biến mất, bàn tay lập tức rơi xuống, hung hăng bắt lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, di hình hoán vị, biến mất tại chỗ.  

Hết thảy phát sinh ở trong chớp nhoáng.  

Thánh chỉ bị La Hồng cướp đi.  

Sắc mặt u Dương Phi đại biến, sắc mặt của quan binh tướng sĩ chung quanh cũng đại biến.  

Không ít người ở đây đều dại ra.  

“Không thể nào!”  

u Dương Phi hét lớn.  

Thánh chỉ ẩn chứa ý chí của thiên tử, cho dù là cao thủ Nhất phẩm cũng không thể cướp đi từ trong tay ông ta.  

Sao La Hồng có thể làm được?!  

“Ta đã nói…… thánh chỉ này là giả.”  

La Hồng cười nói.  

“Cho nên, ngươi, tên cẩu quan này, có ý đồ mưu hại tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của tướng quân, đệ tử của phu tử, tội ác tày trời!”  

“Cẩu quan, thật đáng chết!”  

La Hồng nói, đến chữ cuối cùng, thanh âm như sấm sét nổ vang!  

Kiếm Thiên Cơ trong lồng ngực Tiểu Đậu Hoa run lên một trận, trong nháy mắt, dưới sự khống chế của La Hồng, tạch một tiếng, gào thét phóng ra, như hóa thành một đạo điện quang, ngự kiếm xuất ra, phi thẳng tới ngực u Dương Phi!  

La Hồng đoạt thánh chỉ còn chưa đủ.  

Còn muốn trực tiếp giết chết u Dương Phi!  

Tất cả sự thay đổi này, chỉ xảy ra trong chớp mắt, gần như tất cả mọi người không ai kịp phản ứng lại.  

La Hồng muốn cướp lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, không chỉ như vậy, hắn còn muốn lấy luôn mạng của u Dương Phi.  

To gan thật!  

Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, bao gồm cả Lạc Phong đang quỳ rạp xuống và Lưu huyện lệnh đang cúi đầu.  

Sự giận dữ và ngang ngược của La Hồng đã vượt qua sức tượng tượng của mọi người.  

Thánh chỉ là giả sao?  

Giả mới là lạ đó!  

Đó là thánh chỉ, ai mà có gan đi làm đồ giả chứ? Có ý chí của thiên tử gia trì, đó vốn là thứ không thể nào mô phỏng ra được, cho dù là Lục Địa Tiên đi chăng nữa, muốn bắt chước ý chí của thiên tử thì khó hơn lên trời.  

u Dương Phi cầm thánh chỉ trong tay, uy áp do thánh chỉ tản ra chắc chắn là thật.  

Nói một cách khác, thánh chỉ là thật!  

Tuyệt đối không có chuyện như La Hồng nói là thánh chỉ giả.  

Kiếm Thiên Cơ từ trong ngực của Tiểu Đậu Hoa ra khỏi vỏ, kiếm mang sắc bén đan xen trước cổng La phủ.  

Hiện giờ thanh kiếm Thiên Cơ đã được nuôi dưỡng bởi ý chí báo thù mãnh liệt của Tiểu Đậu Hoa tỏa sát khí nồng nặc.  

La Hồng khẽ giật mình, hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Đậu Hoa.  

Ngay tại lúc này La Hồng mới hiểu cái gì được gọi là dưỡng kiếm, vậy ra đây là tác dụng của Kiếm thị ư?  

Kiếm Thiên Cơ ngự kiếm mà ra, uy lực không giống với lúc thường, cao hơn hai phần!  

Tựa như có tiếng nổ vang.  

Sát khí dày dặc bao quanh thân kiếm nhắm vào u Dương Phi.  

Sắc mặt u Dương Phi trắng bệch, mí mắt như muốn nứt ra.  

La Hồng gan to bằng trời, đã nằm ngoài dự đoán của ông ta, tên này làm nhiều trò gây nhiễu loạn quân binh hòng đoạt lấy thánh chỉ, còn muốn ngự kiếm để giết ông ta.  

Áo quan của u Dương Phi bị một luồng kiếm khí làm cho rách toạt ra.  

Lưu Huyện lệnh, Lạc Phong sớm đã bị dọa sợ đến xanh cả mặt.  

Vị La Hồng công tử này, không chịu nói chuyện đàng hoàng, muốn giết là giết! Nói rút kiếm là rút kiếm!  

u Dương Phi thân là quan triều đình, là Ngự Sử Tam phẩm, cũng không thể giết ông ta dễ dàng như vậy.  

Trên người ông ta lúc ẩn lúc hiện một loại khí tức, đó là khí tức chỉ của riêng uy quyền của quan chức mới có.  

Quan uy Tam phẩm!  

Là quan chức trong triều đình, được triều đình che chở, muốn giết… cũng không phải chuyện dễ dàng.  

Nếu không thì đã có nhiều quan chức chết trong những vụ ám sát của Thiên Địa Tà Môn, sợ là nhiều đến nỗi xếp thành vòng tròn quanh hoành thành cũng được.  

Ầm!  

Quan uy cuồn cuộn!  

Có điều, vừa rồi, đến cả ý chí của thiên tử cũng không trấn áp được La Hồng, chứ nói chi tới uy quyền của Quan Uy Tam phẩm.  

Kiếm Thiên Cơ của La Hồng phá vỡ bức tường khí, không ngừng tới gần.  

Ha!  

Cổ họng của u Dương Phi bị cắt ra thành một đạo vết máu.  

Nhưng việc quan uy phóng thích cũng ngăn chặn được một phần uy lực của kiếm Thiên Cơ trong chốc lát.  

Có điều, khoảng thời gian ngắn ngủi này không đủ để đám cường giả Đại Lý Tự cùng thống lĩnh xung quanh kịp phản ứng, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch cả.
Bình Luận (0)
Comment