Một vài khách giang hồ xung quanh mở miệng khen ngợi.
Xứng… xứng cái mông!
La Hồng không nói nên lời.
Các ngươi biết gì không mà nói?!
Tà ảnh này nhìn quỷ dị như vậy, các ngươi không sợ hãi chút nào sao?
Nếu không có Hư Ảnh Thánh Nhân toạ trấn bên trong đan điền, khiến mỗi lần vận chuyển tà sát khí đều sẽ bị hư ảnh thánh nhân tịnh hoá, mất đi khí tức của tà sát khí, thì lúc La Hồng thi triển nhiều tà ảnh như vậy không chừng cả huyện An Bình này sớm đã bị tà khí bao phủ, hoá thành một vùng đất tà ma vô cùng lớn rồi.
Còn về phần ngay lúc tà ảnh biến mất có hiện tượng thăng hoa kia, cũng là do Hư Ảnh Thánh Nhân giở trò quỷ ra thôi!
Kẻ thù cả đời của La Hồng hắn… chính là hư ảnh Thánh nhân!
Đều là họa từ lúc đánh chuông mà ra!
Nếu không có gõ chuông Thánh nhân kia thì trong đan điền của La Hồng sẽ không chứa cái hư ảnh Thánh nhân này, có lẽ chỉ cần làm hai ba chuyện thôi cũng đã tích được rất nhiều tội ác rồi!
Nhưng đáng tiếc là không, hư ảnh Thánh nhân còn tồn tại thì tất cả ảo tưởng đẹp đẽ của La Hồng đều bị phá tan.
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ phá huỷ được nó!”
“Ma kiếm A tu la hình như có thể đối kháng được với hư ảnh Thánh nhân, phải tìm thời gian tâm sự với Ma kiếm mới được.”
La Hồng thầm nghĩ.
Rầm rập! Rầm!
Xung quanh La phủ, hắc giáp thiết kỵ đồng loạt dừng lại.
Bọn họ ngồi trên lưng ngựa đen tuyền, đem lại cảm giác áp bách.
So với quân binh của triều đình cùng với của Đại Lý Tự khi ra trận, hắc kỵ bọn họ hung mãnh hơn nhiều.
Dù sao thì những hắc kỵ này cũng đều được rèn luyện ra từ chốn sinh tử, đã từng chiến đấu với dũng sĩ thảo nguyên của Kim Trướng Vương Đình một khoảng thời gian dài, ai ai cũng thuộc dạng hung mãnh thiện chiến.
Trường đao đồng loạt rút ra, đám binh lính đang định bỏ chạy kia đều bị khống chế.
Mấy cao thủ Tam phẩm triều đình cử tới cũng bị chế ngự, đành phải giơ tay chịu trói.
Hàng ngàn hắc kỵ tiến vào thành, tạo nên khí thế áp bách như bị một ngọn núi lớn đè xuống.
Bọn họ đã từng thử phá vỡ vòng vây, nhưng hắc kỵ là một đội quân binh tinh nhuệ có đầy đủ các loại binh chủng, nếu muốn phá vây phải chống chọi với áp lực cực lớn, phải đối mặt với thống lĩnh hắc kỵ là Triệu Tinh Hà, xác suất thành công là cực kỳ thấp.
Dù gì Triệu Tinh Hà cũng là cao thủ Nhất phẩm thực thụ.
“Triệu Tinh Hà! Ngươi cũng là tội nhân, Thái Tử đã ban lệnh xuống, ngươi không có tư cách vận dụng hắc kỵ.”
Một thống lĩnh Tam phẩm đang bị hắc kỵ dùng đao khống chế, thấp giọng quát.
Gã cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Gã đoán rằng La Hồng sẽ kháng cự hoặc thậm chí là trốn chạy đến Tắc Hạ học cung.
Tuy nhiên gã chưa bao giờ nghĩ rằng La Hồng không những không chạy, mà còn trực tiếp đối đầu với bọn họ.
Lấy sức của một người, giết phá đội quân năm trăm người của bọn họ.
Dù rằng đội quân năm trăm người này là tập hợp bởi nhiều nguồn khác nhau, một nửa là quân binh triều đình, một nửa là quân binh của Đại Lý Tự.
Nhưng đây vẫn là một đội quân!
Điều quan trọng nhất chính là… Triệu Tinh Hà lại vận dụng hắc kỵ!
Đây mới là điều khiến gã khiếp sợ. Gã đoán, thủ dụ của thái tử đã truyền đến tai năm ngàn hắc kỵ, Sở Thiên Nam sẽ nhanh chóng đến huyện An Bình để tiếp nhận năm nghìn hắc kỵ này.
Nhưng Triệu Tinh Hà lại phớt lờ mệnh lệnh của Thái Tử, tự ý xuất binh.
Triệu Tinh Hà lạnh lùng nhìn qua tên thống lĩnh Tam phẩm đó.
“Tướng ở bên ngoài, có thể không tuân theo quân lệnh.”
“Huống chi, trong đội quân của ngươi lại xuất hiện một tên người Hồ Nhị phẩm, bản tướng quân nghi ngờ các ngươi đã bị gian tế của Kim Trướng Vương Đình mua chuộc, giả truyền thánh chỉ, âm mưu hãm hại công tử nhà chúng ta!”
“Bản tướng quân ra tay giết tên người Hồ đó, có tội gì?”
“Ngươi… cũng xứng để hỏi tội ta sao?”
Triệu Tinh Hà nói.
Lời nói như lũ quét, chèn ép tên thống lĩnh Tam phẩm này, khiến gã bị áp chế đến mức đồng tử co rút, hô hấp khó khăn.
Những điều Triệu Tinh Hà vừa nói, gã không thể phản bác lại một câu nào.
Thái tử để u Dương Phi đến đây nhằm mục đích gì, sao bọn họ có thể không biết được. n oán giữa u Dương Phi và La Hồng đã sớm huyên náo đến tận kinh thành.
Nhưng mà… u Dương Phi lại dẫn theo một cao thủ người Hồ đi cùng, đây mới là điều ngu xuẩn nhất.
Nếu để Thái Tử biết được, e rằng đã mắng đã mắng chết tên u Dương Phi ngu xuẩn này rồi!
La Hồng thu hồi kiếm Thiên Cơ, ném cho Tiểu Đậu Hoa vừa mới xuống khỏi Tà Ảnh Thương Ưng, nhưng vẫn còn sợ đến mơ hồ, tim đập chân run kia.
Hắn cũng thu hồi lại bảy mươi hai thanh kiếm Sát Châu đã đâm xuyên qua người u Dương Phi, cười cười phẩy tay: “Triệu thúc, thánh chỉ kia là giả, thúc không cần đọc làm gì, ta nghe nói thánh chỉ thật sẽ có ý chí thiên tử, thấy chỉ như diện thánh, uy áp như trời sập. Thế nhưng, ta lại dễ dàng đoạt được thánh chỉ trong tay u Dương Phi như thế, chắc chắn thánh chỉ này là giả rồi.”
La Hồng nói.
Đám cao thủ Tam phẩm của Đại Lý Tự và thống lĩnh quân binh nghe những lời này xong tức muốn hộc máu.
Mẹ kiếp!
Giả cái đầu ngươi ấy!
Thánh chỉ kia chắc chắn là đồ thật, trong thiên hạ này ai lại dám đi giả mạo thánh chỉ chứ?
Triệu Tinh Hà vốn đang im lặng, nhưng nghe La Hồng nói cũng lên tiếng thuận theo.
“Giả mạo thánh chỉ? To gan thật… Công tử, nếu những người này đã giả truyền thánh chỉ, giả mạo thánh ý, âm mưu hãm hại công tử. Bây giờ tướng quân lệnh đang nằm trong tay người, người muốn xử lý thế nào, cứ toàn quyền quyết định.”
Triệu Tinh Hà siết tay thành nắm đấm, nói.