Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 295

Phủ Giang Lăng, từ xưa đến nay là vùng đất phồn thịnh của Đại Hạ, nhiều ao hồ, nhiều cảnh đẹp.  

Có Thi Kiếm Tiên đã làm ra "Ngàn dặm Giang Lăng nhất nhật hoàn", nâng danh tiếng phủ Giang Lăng lên một bậc, thập cảnh Giang Lăng cũng chính vì thế mà được phổ biến truyền đi, thu hút không ít nhân văn thi sĩ, ngâm thơ kết đôi, vô cùng phong lưu.  

Mà trong thời gian này, phủ Giang Lăng lại càng thêm tấp nập, "Phiêu Tuyết" - một trong Thập đại danh kiếm xuất thế, Thái tử lệnh người ở phủ Giang Lăng tổ chức Đại hội thưởng kiếm lần này, tìm ra chủ nhân của thanh kiếm.  

Từ xưa danh kiếm xứng với người tài, làm không ít văn nhân kẻ sĩ động lòng, khiến không ít kiếm khách đỏ mắt.  

Phiêu Tuyết là một trong những danh kiếm thiên hạ, chém sắt như chém bùn, do bậc thầy rèn kiếm Địch Ngọc Tử hấp thụ tinh khí trời đất rèn thành kiếm. Thời khắc danh kiếm ra lò, tuyết bay đầy trời đất, trong lò kiếm khí đan xen cũng hóa thành tuyết bay lên, cho nên gọi là Phiêu Tuyết.  

Lúc tin tức Đại hội truyền ra, kiếm khách giang hồ trong thiên hạ đều loạn cả lên, từ các nơi giục ngựa, hoặc xuôi thuyền theo dòng tiến vào Giang Lăng, từ khắp nơi đổ về vùng đất trù phú phồn thịnh này.  

Trên hồ Lạc Thần của Giang Lăng, rất nhiều thuyền hoa đàn ca hàng đêm, hoa khôi nổi danh mỉm cười duyên dáng ở ven hồ, càng khiến cho hồ Lạc Thần thêm phần phong lưu.  

Phủ nha, phủ Giang Lăng.  

Quan tri phủ trẻ tuổi một thân quan bào, đầu đội mũ quan đứng lặng yên, ở bên cạnh hắn ta, một thống lĩnh thân mặc giáp bào, gương mặt cũng hiện ra mấy phần ngưng trọng.  

"Tri phủ đại nhân, thuyền của Ngụy Thiên Tuế đã đến phủ Giang Lăng, Thái tử hạ lệnh, tổ chức Đại hội thưởng kiếm ở ven hồ Lạc Thần, đã thu hút vô số nhân khách giang hồ, kiếm tu, văn nhân thi sĩ, càng có không ít tu sĩ thế gia cũng muốn nhúng tay vào một lần."  

"Dù sao, Phiêu Tuyết kiếm của La Hồng Trần, thật sự quá có sức hút."  

"Phiêu Tuyết là một trong Thập đại danh kiếm, năm đó La Hồng Trần cầm thanh kiếm này, lấy thực lực Tam phẩm thi triển Đại Tự Tại Kiếm mà bản thân ngộ ra, bộc phát uy năng chấn động đất trời, nghịch phạt Nhất phẩm, kinh động thiên hạ... người đời đều cảm thấy Phiêu Tuyết kiếm có giấu《Đại Tự Tại Kiếm》- công pháp tu hành của La Hồng Trần năm đó."  

"Vì thế hiện nay vô số kiếm tu đổ về Giang Lăng, vì muốn kiếm mà đến, tất cả muốn liều một trận, biết đâu có thể trở thành chủ nhân của Phiêu Tuyết kiếm?"  

Thống lĩnh có chút bất lực. Nhiều nhân khách giang hồ đổ về, khiến trị an của phủ Giang Lăng trở thành vấn đề, phải biết giữa giang hồ luôn hay xảy ra những trận báo thù, gặp nhau là đỏ mắt, chuyện ta chém ngươi, người giết ta rất hay xảy ra  

Trị an thành phủ có vấn đề, khiến vị thống lĩnh có chút đau đầu.  

Khuông mặt của vị tri phủ trẻ tuổi trở nên cương nghị: "Lúc trước bí cảnh Thiên Cơ khai mở ở huyện An Bình, tình huống so với bây giờ còn không phức tạp hơn sao? Huyện An Bình nho nhỏ có thể xử lý tốt, ta là tri phủ Giang Lăng sao lại không thể làm được?"  

"Tăng thêm binh lực, xử lý tốt trị an, kẻ nào náo loạn đại hội, giết."  

"Giết nhiều người một chút, để làm răn đe, những kẻ khách giang hồ kia cũng không dám."  

Tri phủ trẻ tuổi nói.  

Thống lĩnh nghe lệnh, khom người cung kính.  

Mặc dù vị quan tri phủ này còn trẻ tuổi, nhưng thống lĩnh cũng không dám khinh thường, dù sao, vị tri phủ này cũng là con trai của Trương Thọ Phủ đương triều. Hổ phụ không dưỡng khuyển tử, những năm nay công tích và năng lực của Trương tri phủ đã rõ như ban ngày.  

Thống lĩnh đã lui xuống.  

Tri phủ trẻ tuổi rời khỏi phủ đệ, gió thổi mạnh, vẻ mặt cương nghị, ánh mắt thâm sâu.  

"Đại hội thưởng kiếm... Thái tử Hạ Cực rốt cuộc muốn gì?"  

"Cha nói thế cục triều đình hiện nay hỗn loạn một đoàn, không hiểu không thấu, đừng dễ dàng đứng vào hàng..."  

"Hạ Hoàng nạp Hồ phi, Thái tử hóa điên, Ninh Vương đóng cửa, La gia như hổ bệnh, Sở gia vươn nanh..."  

Vị tri phủ trẻ tuổi thì thầm  

"Liệu ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?"  

Y hướng nhìn về huyện An Bình: "Đại hội thưởng kiếm, tên La Hồng này... dám đến sao?"  

"Thái tử ra lệnh, Đại hội thưởng kiếm, cho phép tu sĩ từ Nhị phẩm trở xuống tham dự, tìm chủ nhân thanh kiếm, rõ là vì La Hồng."  

"Nếu như đến, chưa chắc đã đi được."  

Lời hạ xuống, trầm ngâm một hồi lâu.  

Sau đó, vị tri phủ trẻ tuổi cười nhạt một tiếng.  

"Bất kể như thế nào, giống như cha đã dạy, khi gặp khó khăn... tốt nhất cứ tuân theo quy tắc."  

...  

Tắc Bắc.  

Đèn dầu đong đưa.  

La Hậu cầm chắc lá thư chưa khô vết mực, nhét vào bên trong chim bồ cầu thả đi.  

Sau đó, ông ngồi trên ghế ngẩn người.  

La Hồng Trần... đó là vị đại ca mà trong lòng ông kính nể nhất, đại ca kiệt xuất nhất, một kiếm áp đảo anh hào thiên hạ, vì La gia mang lại vô vàn huy hoàng, nhưng cũng khiến La gia gặp nguy hiểm vô biên.  

"Bất tri bất giác, đại ca đã mất được mười lăm năm."  

La Hậu thở dài, trên gương mặt hiền lành, có vài phần mệt mỏi.  

Mười lăm năm, một người thành thật như ông, bị ép thành La Nhân Đồ.  

Ông lắc lắc đầu, không nghĩ về chuyện này nữa, từ dưới giường lấy ra nửa chiếc áo len, tiếp tục đan lấy.  

Chỉ có điều, ông có chút lo lắng.  

Con trai của mình, có thể khuyên được sao?  

Không khuyên được, lỡ nó đến đoạt kiếm, có thể rời đi sao?  

...  

Huyện An Bình  

La Hồng đã một ngày chưa ngủ.  

Mà một đêm này, hắn nhận được hai phong thư, một đến từ Đế Kinh, một đến từ Tắc Bắc.  

Một phong thư do Trấn Bắc Vương viết cho hắn.  

"Cháu trai, việc này không liên quan đến cháu, chuyện của đại bá cháu không cần cháu phải gánh vác, đừng đi đến cái Đại hội thưởng kiếm chó má gì đó. Người cũng đã mất hơn chục năm, thưởng một thanh kiếm có cái gì tốt, ngoan ngoãn học tập với Phu Tử, ông rất mong đợi vào cháu."  

Thư của Trấn Bắc Vương, là bảo hắn đừng đi Đại hội thưởng kiếm.  

Mở lá thư thứ hai, đây là thư của phụ thân La Hậu từ Tắc Bắc gửi đến.  

Đây cũng là lần đầu tiên phụ thân viết thư.  

Nội dung đơn giản, chỉ có bốn chữ.  

"Con trai, đừng đi."
Bình Luận (0)
Comment