Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 298

Điều này làm cho La Hồng vốn định ngồi xe bay ngang trời một chuyến có hơi thất vọng xíu xiu, may mà bản thân hắn cũng có thể tự bay, Tà Ảnh Thương Ưng có thể mang theo hắn bay lượn tự do trên trời.  

Vì thế nên cũng không có gì là thất vọng nhiều cho lắm.  

Dọc trên đường đi, đoạn đường mấy chục dặm thật sự yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.  

La Hồng vốn tưởng đâu là sẽ có rất nhiều yêu ma quỷ quái muốn xông ra giết chết hắn, cuối cùng... Đường đi lại sóng yên biển lặng.  

Điều này làm cho La Hồng lại nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình, đám người trước kia hô hào đòi đánh đòi giết mình đó... Rốt cuộc đã thay lòng rồi à?  

Có điều La Hồng rất nhanh đã hiểu ra, hẳn là sức uy hiếp của Viên hạt tử, khiến cho những tên kia không muốn nộp mạng oan uổng.  

Viên hạt tử đã đăng lâm hạng mười của Thiên bảng Đại Hạ, nói đơn giản là, chính là một trong mười đại cao thủ đường đường chính chính của Đại Hạ đương thời.  

Nên vẫn phải biết nể mặt nể mũi.  

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu hơn La Hồng cũng đã đoán ra được. Những kẻ này tất nhiên đang đợi mình vào phủ Giang Lăng, một khi vào phủ rồi thì nguy hiểm thật sự mới bắt đầu.  

Chỉ riêng mình Ngụy Thiên Tuế mà Triệu Tinh Hà đã từng nhắc tới, lão thái giám cao thâm khó dò kia cũng đủ để ngăn cản Viên Thành Cương.  

Mà một khi Viên Thành Cương bị cản trở thì La Hồng biết rõ mình sẽ phải đối mặt với điều gì.  

Nghĩ tới đây, La Hồng ổn định lại tinh thần.  

Trong lòng suy nghĩ, nếu như mình lấy được Phiêu Tuyết kiếm... Thì nên chạy như thế nào.  

Tiểu Đậu Hoa ngồi xếp bằng trong ngựa, tĩnh khí ngưng thần, dọc trên đường đi đều đang hấp thụ khí của trời đất để nuôi kiếm.  

Công tử muốn làm chuyện lớn, Tiểu Đậu Hoa biết, điều nàng có thể làm chỉ là cố gắng nuôi dưỡng kiếm thật tốt, để nâng cao sức mạnh của kiếm.  

Xe ngựa lọc cọc chạy đi.  

Viên Thành Cương mặc áo dài vải thô, ôm một cây quải trượng bằng trúc, lưng vác hộp gỗ, yên lặng ngồi trên xe ngựa.  

Tuy rằng ông không thấy đường, nhưng mà khi càng lúc càng đến gần phủ Giang Lăng thì người đã làm tổng giáo đầu mấy năm ở phủ Giang Lăng như ông, trong một giây một chốc, cũng cảm thấy trong lòng phức tạp.  

Không biết bản thân có phải đối mặt với những binh lính, với đội quân mình đã từng dạy dỗ kia không?  

Đến lúc đó phải đối mặt như thế nào?  

Viên hạt tử thở dài.  

Cuộc sống này thật sự quá nhiều bất đắc dĩ.  

May mà ông không thấy đường, đến lúc đánh nhau cứ coi như không quen không biết, cũng không quá lúng túng.  

...  

Xe ngựa lọc cọc chạy, chẳng mấy chốc đã thấy một tòa thành lớn rộng mênh mông không thấy biên giới nhô lên từ cuối đường chân trời.  

So với huyện lỵ An Bình thì phủ thành Giang Lăng phải lớn hơn nhiều lắm, tường thành kéo dài, chẳng nhìn thấy điểm cuối ở đâu, cổng thành cao chót vót, cao lớn sừng sững như ngọn núi, cửa thành dày nặng bao bọc hết cỡ, từng hòn gạch đá phủ đầy dấu vết tháng năm.  

Bắt mắt nhất vẫn là bên trên cổng thành chính, hai chữ thanh thoát nhưng cực kỳ có sức mạnh, Giang Lăng.  

Đây là một tòa thành cổ, thành cổ đã tồn tại qua mấy ngàn năm rồi.  

Trên thành lâu, từng tướng sĩ mặc áo giáp, cực kỳ lạnh lùng đứng nghiêm trang, bọn họ cầm binh khí, có tinh kỳ bay phất phơ lúc ẩn lúc hiện, có sát ý đang sục sôi.  

Những binh lính tuần tra thành lâu này cũng không phải là người có tiếng không có miếng.  

Bởi vì sự kiện quan trọng lần này, khách giang hồ vào phủ thành như người đi đò sang sông, hơn nữa phần lớn đều là những cao thủ dùng kiếm, tất nhiên cũng có những hiệp khách không thích dùng kiếm, bọn họ đơn giản chỉ tới tham gia cuộc vui mà thôi.  

Cửa thành của phủ Giang Lăng có ba cổng, một cổng thành chính, hai cổng thành phụ.  

Nơi nơi đều có lực lượng quân đội hùng hậu canh gác, mỗi một người vào thành đều phải xếp hàng kiểm tra.  

Trước cổng thành chính trái lại chẳng có người canh gác, thế nhưng khi La Hồng xốc mành rèm xe nhìn lên cổng thành chính thì thấy có một tấm bùa chú lơ lửng.  

Tấm bùa chú nửa trong suốt tỏa ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ.  

Muốn vào thành thì chỉ có thể vượt qua uy áp của bùa chú mới được, nếu ngươi có thể vượt qua uy áp của bùa chú thì không cần phải xếp hàng kiểm tra.  

Đây chính là tấm bài đại diện.  

Một vài kẻ mạnh của những gia tộc lớn có gia thế đều đi thẳng qua cổng chính của thành, chịu đựng sức mạnh của bùa chú đi vào thành.  

Viên hạt tử giơ roi ngựa lên, giục ngựa phóng nhanh đi về phía cổng chính.  

Bùa chú tỏa ra uy áp.  

Nhưng mà, Viên hạt tử chỉ cần giơ lên roi ngựa, uy áp kia nháy mắt bay tán loạn.  

Xe ngựa cực kỳ dễ dàng xuyên qua cổng chính, kéo tới sự chú ý của không ít khách giang hồ.  

"Đó là... Thương Vương Viên Thành Cương!"  

"Thật sự tới rồi à?! Nếu Viên Thành Cương xuất hiện thì chẳng phải đồng nghĩa với việc La Hồng cũng xuất hiện hay sao? La Hồng tới phủ Giang Lăng rồi, thật sự tới rồi!"  

"Sao La Hồng hắn lại dám chứ hả?!  

Từng vị khách giang hồ đều nhìn ngơ ngác, chớp mắt tiếp theo đều hiểu được chắc chắn sẽ có một vở kịch lớn được trình diễn ở trong phủ Giang Lăng, quần chúng giang hồ đều sôi sục như nước nóng, ai cũng kích động.  

Dưới cổng thành chính.  

Xe ngựa không chạy tiếp nữa.  

Sau khi vào phủ thành Giang Lăng, dọc trên đường lớn đúng thật là hơi bị yên tĩnh.  

Một người trẻ tuổi mặc quan bào đội mũ ô sa đứng thẳng tắp trên đoạn đường chính lót đá xanh, yên lặng đợi xe ngựa.  

Viên hạt tử lái xe ngựa, dừng lại trước viên quan trẻ tuổi này, con ngựa hí lên phun ra hơi trắng, thậm chí còn làm lay động vạt áo quan của người kia.  

"Tham kiến Trương Tri phủ."  

Viên hạt tử chắp tay, nói.  

Trương Tri phủ gật gật đầu, sau đó đôi mắt lướt qua Viên hạt tử nhìn về phía xe ngựa đang che rèm.  

"Ngươi không nên tới."  

"Có điều, đã tới rồi thì thôi vậy, ngươi hãy tự lo cho mình."  

Trương Tri phủ nói.
Bình Luận (0)
Comment