Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 310

La Hồng vẫn duy trì tư thái nhắm mắt như cũ, nhưng, không phải hắn đang điều tức, hắn đang cảm thụ tà sát mãnh liệt tiến vào trong đan điền.  

Lực tà sát bị tiểu tỷ tỷ A Tu La hút khô trước đó cũng đã khôi phục một chút.  

"Cuối cùng cũng phái ra tu sĩ Tam phẩm, còn tưởng rằng các ngươi muốn tiếp tục phái đám Ngũ phẩm với Tứ phẩm đi chết, dùng mạng người tới tiêu hao ta, để cho mấy tên Tam phẩm các ngươi làm ngư ông đắc lợi"  

La Hồng vẫn nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói.  

Dứt lời, sắc mặt của người Chu gia trong thuyền hoa cực kỳ khó coi, Chu gia đã mất đi hai Tứ phẩm, một Ngũ phẩm, tốn không ít bùa chú, có thể nói là Chu gia đã đại thương nguyên khí.  

Mà, không ít tu sĩ trong thuyền hoa cũng thấp giọng bàn tán.  

Thân ảnh đứng lặng trên mặt hồ đối mặt với La Hồng kia lại cười cười.  

"Tại hạ, Lưu Tinh kiếm phái, Vương Thành"  

"Lạc Hồng công tử...... xin chỉ giáo."  

Vương Thành nói.  

Hắn ta vừa dứt lời.  

Trên mặt hồ, chợt có kiếm khí di chuyển. Tam phẩm đã có thể điều động một chút lực lượng của thiên địa cho mình dùng, cũng là cấp bậc có thể được liệt vào hàng ngũ siêu phàm.  

La Hồng bỗng dưng trợn mắt, liếc Vương Thành một thân trang phục thanh nhã kia một cái.  

Một kiếm tu Tam phẩm.  

Rất tốt, rất tốt.  

Cuối cùng Tam phẩm cũng tới.  

Thôi Khuê chết nhanh quá khiến La Hồng không kịp viết tên xuống danh sách tử vong nên có chút tiếc nuối, tên kia ít nhất cũng được một trăm tội ác đó.  

La Hồng lấy ra bút than, trịnh trọng lạ thường viết tên Vương Thành vào cuốn sách nhỏ.  

Vương Thành cũng chuyển động.  

Một bước đạp xuống.  

Vô số kiếm khí từ dưới bàn chân hắn ta b ắn ra, trong phút chốc, kích động hồ nước khiến cho mặt hồ vốn bình tĩnh như gương nháy mắt như bị đánh vỡ, từng đạo thủy kiếm dày đặc b ắn ra hóa thành phi kiếm đầy trời, gào thét phóng về phía La Hồng.  

Ngũ phẩm đánh nhau với Tam phẩm!  

Trên hồ Lạc Thần, mọi người ngưng thở quan sát trận chiến.  

Tam phẩm thực lực siêu phàm, còn là tu sĩ thượng phẩm, cho dù La Hồng là đệ nhị Hoàng bảng, cũng rất khó thắng đi?  

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào cảnh chiến đấu trên mặt hồ.  

Cuồng phong gào thét khiến cho bạch sam trên người La Hồng bám chặt vào thân hình.  

Áp lực, cuối cùng cũng có một chút áp lực.  

Tam phẩm vẫn rất mạnh.  

La Hồng nheo mắt lại, gõ nhẹ trên thân Thuần Quân kiếm. Trong nháy mắt, Thuần Quân kiếm tức khắc gào thét bay ra.  

Đối mặt với mưa kiếm đầy trời, Thuần Quân kiếm lẻ loi xông lên trông có vẻ tịch mịch vô lực.  

Thuần Quân kiếm lung lay, né tránh mưa kiếm, như cánh chim xuyên qua mưa rền gió dữ, không dính lấy một hạt nước.  

Trên mặt hồ, thân hình La Hồng nhoáng lên, chợt hóa thành một dải lụa màu trắng lướt đi.  

Tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn di chuyển.  

Sát Châu xuất hiện, hóa thành kiếm chắn trước người hắn, kiếm Sát Châu gào thét xoay nhanh quanh thân hình La Hồng, hóa thành kiếm trận vừa công vừa thủ.  

Thịch thịch thịch!  

Từng thanh kiếm trên mặt hồ bị Vương Thành đạp chân lên như tạo thành những đóa hoa sen xán lạn nửa trong suốt ngoài kiếm trận.  

Thế nhưng, mưa kiếm này không hề tạo nên được sự cản trở nào.  

Vương Thành thấy thế, đôi mắt co rụt lại, hét lớn một tiếng.  

"Đến hay lắm"  

Sau đó, đôi tay hắn ta đột nhiên chà xát, kiếm chưa ra khỏi vỏ bỗng nhiên xoay tròn trước người, tốc độ vô cùng nhanh, vô số kiếm khí như hóa thành một con rồng nhỏ uốn lượn.  

"Ra!  

Vút một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén lan ra cả bốn phương.  

Kiếm niệm sinh, thuật ngự kiếm.  

Cùng với tiếng kiếm ngân vang như dông tố, thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ đã dùng tốc độ cực nhanh xoay tròn lập tức từ một hóa bốn.  

Đinh một tiếng, đâm vào Thuần Quân kiếm.  

Sau đó, bốn đạo kiếm khí màu trắng như hóa thành bốn con bạch giao, bay vụt về phía La Hồng.  

Sắc mặt La Hồng quái dị.  

Phiên bản chất lượng thấp của Hóa Long kiếm sao?  

Loè loẹt, nhưng chỉ có hoa, không có quả. (1)  

(1Ý câu này muốn nói chỉ bắt chước được vẻ bên ngoài chứ không hề thể hiện được uy lực của Hóa Long kiếm.  

La Hồng đứng lặng tại chỗ, 72 kiếm Sát châu đang không ngừng xoay quanh, hóa thành Thiên Đấu Liên Hoàn kiếm trận bảo hộ hắn.  

Nó giống như tầng phòng ngự cường đại nhất trên đời này, phòng ngự tuyệt đối, làm kiếm khí của Vương Thành khó lại gần.  

Tóc tai Vương Thành bay tán loạn, tức giận, trừng to mắt.  

"Sao có thể?!"  

Ngũ phẩm Mệnh Kiếm đã có thể hình thành kiếm trận phòng ngự, còn có thể ngăn cản kiếm khí của Tam phẩm Kiếm Cuồng?  

"Ta không tin!"  

Vương Thành nghiến răng, kiếm khí trong cơ thể trào dâng lần nữa, không ngừng rót vào trong phi kiếm Oanh!  

Hồ nước nổ tung, cuốn lên sóng to gió lớn như hai bức tường nước rất cao, b ắn ra sóng nước rồi nhanh chóng hạ xuống một cách vắng lặng.  

Vụt vụt vụt!  

Thiên Đấu kiếm trận tản ra!  

Một đạo hắc ảnh nháy mắt bị kiếm khí xoắn nát.  

Khí thế của bốn đạo kiếm không giảm, rót vào trong hồ, khiến cho hồ nước sôi trào một lúc, đột nhiên cuốn lấy kiếm khí nổ mạnh.  

Nhưng, trong lòng Vương Thành lại hơi ngỡ ngàng.  

"Người đâu?"  

Vương Thành sởn tóc gáy, La Hồng sau kiếm trận đã biến mất!  

Biến mất một cách quỷ dị, như bốc hơi trong không trung.  

"Ngươi đang tìm ta sao?"  

La Hồng nhàn nhạt nói.  

Tức khắc da đầu Vương Thành nổ tung.  

"Kiếm tu Tam phẩm làm bản công tử có chút thất vọng......  

"Còn không bằng dáng vẻ của Sở Thiên Nam"  

La Hồng nói.  

Dứt lời, La Hồng học Sở Thiên Nam, đột nhiên dùng vai húc ra.  

Đập mạnh vào lưng Vương Thành.  

Phanh!  

Một đám máu lớn b ắn ra, Vương Thành như một quả bóng cao su bị La Hồng đụng bay, thân hình hoàn toàn không chịu khống chế bay lung tung trên mặt hồ.  

Đợi đến lúc hắn ta xoay người đứng thẳng, hai chân trên mặt hồ tạo ra hai đường sóng nước hẹp dài phía sau, cái bóng của hắn ta khẽ động đậy, có hắc ảnh hiện lên.
Bình Luận (0)
Comment