Hắn nhắm mắt lại.
Muốn dùng thử "Tiểu Tà Nhiên Đăng Kinh", tất cả ánh sáng trong đất trời đều biến mất, chỉ còn lại một chiếc Phật Đăng mơ hồ.
Một Phật Đăng giữa đất trời.
Trong chiếc bấc của đèn Phật có ngọn lửa cháy rực, ngọn lửa hóa thành bộ dáng của một vị Phật tà dị.
Tà Phật cười, Phật quang tà ác chiếu rọi khắp mặt đất, khiến cho sự sống điêu tàn, vạn vật khô héo.
Phật Đăng trong đầu La Hồng không ngừng phóng đại, phóng đại......
Như muốn cắn nuốt tinh thần của hắn.
Trong đan điền.
Hư ảnh Thánh nhân bỗng dưng trợn mắt.
Oanh!
Tinh thần của La Hồng trở về thân hình, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu.
"Tà thuật Địa giai quả thật không giống tà thuật Huyền giai......
Ta đã quen với cường độ của Thiên Thủ Tà Phật, Tà Phật Đăng Địa giai đột nhiên xuất hiện này khiến ta thiếu chút nữa thì bị mắc mưu rồi"
La Hồng lau mồ hôi.
La Hồng lại quan tưởng ra Thiên Thủ Tà Phật, phát hiện ra Thiên Thủ Tà Phật vẫn tồn tại trong đầu hắn.
Điều này làm La Hồng vui sướng một hồi, Thiên Thủ Tà Phật không biến mất, tương đương với việc hắn được cho không một loại tà thuật Địa giai.
Sao La Hồng có thể không vui cơ chứ.
Có điều, nói trắng ra thì cũng không phải cho không, bởi vì La Hồng hiểu, muốn quan tưởng "Tiểu Tà Nhiên Đăng Kinh" phải quan tưởng xong Thiên Thủ Tà Phật.
Nếu không, khi quan tưởng ra Tà Phật Đăng rất dễ bị lạc lối, tinh thần sẽ bị Phật Đăng cắn nuốt.
Một khi Tinh thần bị Phật đăng cắn nuốt, kết cục La Hồng không cần đoán cũng biết, đại khái sẽ thành một tên ngốc.
La Hồng gập quyển sách da người lại.
Hắn hơi ngẩn ra.
Hắn phát hiện mặt ngoài của quyển sách da người hiện ra hàng chữ: "Bảo trì và cập nhật."
Lại bảo trì và cập nhật?
La Hồng ngẩn ra, nếu là hắn nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai quyển sách da người bảo trì cập nhật.
Lần đầu tiên cập nhật bảo trì, có thêm một cột đối tượng nhắm vào.
Lần này thì sao nhỉ?
Sẽ có thêm công năng nào không?
La Hồng không biết, nhưng điều đó không ngăn hắn có một chút chờ mong.
"Tranh thủ lúc đang cập nhật bảo trì, vừa lúc nhàn rỗi có thể tạo phản, vừa vặn có thể kiếm một đống tội ác"
Đôi mắt La Hồng sáng ngời.
Cất quyển sách da người đi, hắn như nhớ ra cái gì.
Lấy tà lệnh trong lồ ng ngực ra.
Lại thấy Thanh Đồng Tà Lệnh trong ngực bất giác biến thành màu vàng.
Từ Thanh Đồng tà lệnh đã nâng cấp thành Hoàng Kim Tà Lệnh rồi?
Có tiến bộ lớn nha.
La Hồng cũng không thấy ngoài ý muốn lắm, hẳn là thăng cấp sau khi hấp thu tà lệnh trong tay vị đà chủ phân đà kia La Hồng thưởng thức Hoàng Kim Tà Lệnh, hắn nhớ tới Bản Nguyên Sát Quang giấu trong này.
Tinh thần vừa động, La Hồng phát hiện ra trong đó có một không gian lập phương có thể trữ vật.
Điều này làm cho La Hồng không khỏi vui sướng.
Không gian trữ vật!
Đây chính là bảo bối!
Hoàng Kim Tà Lệnh...... Đồ tốt!
Thiên Địa Tà Môn đúng là một thế lực đỉnh cao mà.
Sau khi phát tin tức cho Hoàng Siêu qua tà lệnh mới được nâng cấp, La Hồng liền cất nó đi.
La Hồng cảm thấy không gian có thể khai phá được từ Thiên Địa Tà Môn là rất lớn.
"Đáng tiếc, lực tà sát hấp thu được của tà tu Nhị phẩm hấp thu đều bị ma kiếm tiểu tỷ tỷ hút mất...... Nhưng một ngàn sợi Bản Nguyên Sát Quang đã làm tà sát của ta tràn đầy, gần như đã chạm tới giới hạn của Tứ phẩm"
"Quả nhiên, ta vẫn thích hợp là tà tu, trên phương diện tà tu, bản công tử chưa bao giờ làm người thất vọng"
"Trời không sinh La Hồng ta, tà đạo vạn cổ như đêm dài!"
Trong lòng La Hồng ngập vui sướng.
Hắn khoanh chân ngồi, bắt đầu củng cố tu vi, ngưng tụ tà sát.
Mặt trời chói chang treo trên cao.
Ánh nắng chiếu xuống làm không khí trở nên nóng nực.
Lưu huyện lệnh về tới huyện nha, mồ hôi lạnh lại ứa ra.
"Ánh mắt kia của Lạc Hồng công tử không phải thiện lành gì...
Chắc chắn hắn ta định xử lý bản quan, sau đó phản Đại Hạ"
"La gia phản Hạ là kết cục đã định, ta phải mưu cầu đường sống vì chính mình thôi!"
Lưu huyện lệnh không ngừng dạo bước.
Lúc sau, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.
Ông ta tìm tới mấy bộ khoái, ra lệnh cho bọn họ đem sự việc La Hồng ở phủ Giang Lăng, thêm mắm dặm muối truyền bá cho bá tính ngoài phố phường.
Dưới ý định thêm dầu vào lửa của Lưu huyện lệnh.
Các bá tánh của huyện An Bình đều đã biết sự tình đã phát sinh ở phủ Giang Lăng.
Ai nấy đều vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ hồi tưởng lại cảnh La Hồng từ ngoài thành trở về, bộ dáng cả người đều nhiễm máu, đây chính là gương tốt chính nghĩa của huyện An Bình bọn họ, trừ tà ma, chém tà tu, người tốt đảm bảo cho huyện An Bình thái bình một phương.
Thế mà gặp phải cảnh bị khi dễ như vậy, bá tánh đều cảm thấy ủy khuất thay La Hồng.
Sau khi ước tính được cảm xúc ấp ủ trong lòng các bá tánh đã đến điểm rồi, Lưu huyện lệnh đi ra khỏi phủ nha, ra lệnh cho bộ khoái vác theo chiếc thanh la bằng đồng phía sau.
Ông ta chỉnh vạt áo lại cho ngay ngắn.
Dẫn theo rất nhiều bá tánh đang kích động, dọc một đường, trùng trùng điệp điệp đi tới trước cửa lớn của La Phủ.
Khuôn mặt của Lưu huyện lệnh hiện lên vẻ nghiêm túc, toàn bộ bá tánh huyện An Bình theo sau cũng kích động vô cùng.
Nhìn cửa lớn đang khép chặt của La Phủ.
Tiếng ồn ào của bá tính dần an tĩnh lại.
Lại thấy Lưu huyện lệnh nâng tay lên, nắm lấy chày gỗ đột nhiên gõ mạnh lên chiếc thanh la bằng đồng sau lưng.
Coong!
"Thái Tử vô đạo, tàn hại trung lương!"
"Thương thiên đã tận, nên lập hoàng thiên!"
Dứt lời, ném chày gỗ xuống, đôi tay nâng lên, trong ánh mắt kích động của rất nhiều bá tánh, tháo mũ cánh chuồn của mình xuống.
Trong La Phủ.
La Hồng đang nhắm mắt tu hành.
Bị tiếng thanh la đột ngột vang lên làm cho kinh hồn, mở mắt ra.