Hiếm có lúc, Triệu Tinh Hà lại dễ tính mà xua tay, mặc cho Lưu Huyện lệnh tiếp tục náo loạn.
Việc mà Lưu Huyện lệnh có thể nhìn thấu, Triệu Tỉnh Hà sao có thể không nhìn ra.
Tin tức Trấn Bắc Vương cầu kiến Hạ Hoàng bị cự tuyệt ông đã sớm biết, cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Việc đã đến nước này, Hạ Hoàng còn bênh vực cho Thái Tử!
Mạng của người La gia không phải là mạng sao?
"Muốn làm thì làm một đợt lớn đi"
"Việc bắt đầu này do công tử làm, có lẽ chính là thích hợp nhất"
Triệu Tinh Hà nói.
Kế đó, dưới sự sắp xếp của Triệu Tinh Hà, nhóm hắc kỵ tập trung ở trên thành lâu nhìn thấy sự việc kia cũng coi như không thấy.
Liên tiếp từng tiếng lại từng tiếng như thủy triều ập tới làm cho tỳ nữ trong La phủ đều kinh sợ.
Viên hạt tử đang điều chỉnh lại những gì mình thu hoạch được cũng ngó đầu lắng nghe một hồi, về mặt kỳ quái.
Gì đây?
Chuyện này là sao?
Hoàng đế không vội thái giám lại vội à?
Công tử còn chưa làm gì mà tên Lưu Huyện lệnh này... lại khích động hô hào "Thương thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên"?
Không sợ Đại Hạ sẽ giết ngươi đầu tiên à?
Nhưng Viên hạt tử lại chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Ông không biết Thái Tử trốn trong cung đang tính toán chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc Hạ gia đang tính toán điều gì.
Trong khoảng thời gian này, ông đi theo La Hồng biết được không ít chuyện.
Ngay cả ông cũng thấy bất công cho La Hồng.
"Công tử vẫn luôn nhân từ, có lẽ bây giờ cũng không nhịn được nữa."
Viên hạt tử thở dài.
Chuyến đi đến phủ Giang Lăng lần này có thể nói là một ngòi nổ, làm thay đổi suy nghĩ của nhiều người.
Tại hồ Lạc Thần của phủ Giang Lăng có rất nhiều tu sĩ đã ra tay muốn giết La Hồng, ngay cả Kiếm tu của Ngô gia cũng có ý muốn âm thầm hạ sát hắn, tất cả những chuyện xảy ra đều do một tay Thái Tử sắp đặt.
Y muốn đẩy La Hồng vào chỗ chết.
Thái Tử đã hạ sát La Hồng Trần, còn lấy bội kiếm của ông ra làm mồi nhử để dụ La Hồng tới.
Việc này chính là một âm mưu đã được sắp đặt hoàn hảo.
Ai nấy đều khuyên La Hồng nhẫn nhịn, nhưng La Hồng không nhẫn được, hắn một thân một mình, đơn độc tiến về phủ Giang Lăng, đã là bày tỏ thành ý vô cùng lớn.
Nhưng Thái Tử lại phớt lờ đi, trở mặt muốn giết hắn.
Thật sự làm cho lòng người lạnh giá.
Viên hạt tử im lặng, chuyện này cuối cùng sẽ đi tới đâu, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của La Hồng.
Một người khi đã bị ức hiếp đến mức tận cùng, thì việc người ta phản kháng cũng là lẽ dĩ nhiên.
Vì thế cho dù La Hồng có lựa chọn thế nào đi nữa, Viên hạt tử vẫn sẽ ủng hộ hắn.
La Hồng không tiếp tục tu luyện.
Tâm trí hắn hiện giờ rất rối loạn.
Tiếng chiêng vừa vang lên kia như đập nát tim hắn.
Bên ngoài Lưu Huyện lệnh vẫn gào to câu: "Thiên thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên..."
Khiến cho La Hồng vô cùng sợ hãi.
~.ộ 2 Vài Các ngươi đang làm gì thế?
Tốt xấu gì Lưu Huyện lệnh ngươi cũng là quan chức triều đình Đại Hạ, sao lại còn sốt ruột hơn La Hồng ta thế kia?
La Hồng còn đang tính ngày mai sẽ làm một đợt lớn, kết quả, Lưu Huyện lệnh ngươi lại bày ra dáng vẻ khai phá một thiên hạ mới cho tân quân thế kia.
La Hồng có thể nói gì đây?
Sau khi thay bộ y phục đã biến màu kia, La Hồng đi tới cửa La phủ.
Giống như lần trước La phủ bị hàng nghìn người thóa mạ, phỉ nhổ, người hầu bên trong La phủ đều bị dọa sợ không dám ra khỏi cửa, ngay cả đầu cũng không ló ra.
Đám tỳ nữ cùng với người hầu cũng đều cảm thấy mệt tâm, làm hạ nhân của La phủ, tâm lý phải thật vững chắc, không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị dọa chết.
Đến khi La Hồng xuất hiện, không ít hạ nhân đều thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt vui mừng để chào hỏi La Hồng.
La Hồng nghiêm mặt đáp lại, khẽ gật đầu.
Giờ phút này tâm trí hắn đang loạn như cào cào.
Vốn dĩ La Hồng muốn là người gióng hồi chuông đầu tiên phản Hạ, là loạn thần tặc tử lưu danh trong sử sách nhằm thu hoạch vô số tội ác, kết quả là... một cơ hội trời cho như vậy, lại bị cướp mất!
Lại còn bị cướp bởi tên quan thấp kém Lưu Huyện lệnh kia!
Tại sao trước kia La Hồng hắn không nhận ra Lưu Huyện lệnh có năng lực như vậy?
La Hồng đen mặt, mở cửa chính của La phủ.
Đập thẳng vào mặt hắn chính là một trận ồn ào náo động.
"Thái Tử vô đạo, khinh người quá đáng "La Hồng công tử là một người tốt như vậy, luôn là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình này, trừ kẻ ác, diệt Tà tu, cả gia tộc đều là trung thần, vì sao luôn bị hãm hại như vậy?"
"Thượng thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên!"
Đủ loại âm thanh ồn ào ngay trước cửa phủ.
Làm cho tim của La Hồng ngày càng chìm xuống đáy vực.
Dường như không ai đang mắng mỏ hắn cả.
Ai nấy...
Cũng đều đang khen hắn.
Trái tim mạnh mẽ của La Hồng có chút chịu không nổi.
Mà nhóm người Lưu Huyện lệnh đang đứng trước phủ cũng nhìn thấy La Hồng đã thay bộ y phục nhuốm máu ra, một lần nữa xuất hiện bằng hình tượng La Hồng một thân mặc bạch y, bước ra từ cửa chính của La phủ, thì không khỏi ngạc nhiên.
Trên người hắn phát ra ánh sáng chói mắt, tỏa ra vô số khí Chính Dương, khiến cho người khác muốn phục tùng theo, kết tỉnh giữa mi tâm càng đại biểu cho sự tôn quý chí cao.
Sắc mặt của Lưu Huyện lệnh nhất thời kích động, quỳ xuống.
"Tại hạ nguyện ý đi theo La công tử."
Dân chúng phía sau nhìn thấy La Hồng một thân bạch y, xung quanh bao trùm bởi luồng khí Chính Dương tựa như thần tiên giáng trần thì đều tỏ ra vô cùng tôn kính.
Một người chính trực, ngay thẳng, nho nhã như thế sao lại bị đối xử bất công như vậy.
Vậy nên, rất nhiều bách tính cũng làm theo Lưu huyện lệnh, đều quỳ hết xuống đất, mỗi một lần hô khẩu hiệu cũng đều dùng hết sức.