Mãi cho đến khi Lý Tu Viễn xuất hiện ngay giữa những cánh hoa đào rơi tán loạn. chậm rãi nói: "Phu tử bảo đệ đi đánh chuông kìa"
Vào thời khắc đó, dường như đã khiến cho luồng áp lực giữa thiên địa hóa thành khói mây nhẹ nhàng.
Phu tử?
Đúng rồi, vẫn còn Phu tử mà!
Hai mắt của Triệu Tinh Hà sáng lên, vẫn còn có Phu tử chống lưng cho La Hồng mà!
Lý Tu Viễn đứng trên Đông Sơn, cười tươi như hoa.
Mà La Hồng cũng cảm nhận áp lực căng cứng toàn thân đột nhiên buông lỏng, như thể có ai đó đã gánh thay hắn phần áp lực đáng sợ này.
La Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên hắn vẫn còn quá yếu.
Dù sao thì thời gian hắn tu luyện còn chưa đây hai tháng... Tuy rằng có thể đối chiến với Tam phẩm, thậm chí bước vào hạng hai Hoàng Bảng, nhưng so với Hạ Hoàng chí cao vô thượng kia thì vẫn còn kém xa.
Vào lúc này quyết tâm muốn mạnh hơn của La Hồng lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Muốn trở nên mạnh hơn... Ngoài việc chăm chỉ tu luyện, còn phải ráng tích đủ số tội ác nữa.
Tạo phản, thì nhất định phải làm!
Mưu triều soán vị chắc chắn sẽ thu hoạch được vô số tội ác, chỉ có như vậy mới có thể khiến thực lực của mình không ngừng mạnh lên.
Lão thái giám già nua nhìn chằm chằm vào Lý Tu Viễn dưới gốc đảo.
"Lý Trạng nguyên... Thánh mệnh không thể làm trái"
"Hôm nay, Hoàng thượng đã có lệnh, truyền La Hồng vào kinh thành"
"Ngươi..."
",, ngăn không được."
Lão thái giám nói.
Ông ta nhìn Lý Tu Viễn, ánh mắt sâu hun hút.
Lý Tu Viễn đứng lên, tay áo rộng thùng thình bay tán loạn, có mấy phàn tiêu sái, như thể chiếm hết gió trong thiên hạ này, một tay cầm sách Thánh Hiền, một tay vân vê một nhánh hoa đào, cười khẽ.
"Không phải tiểu sư đệ của ta vừa từ chối không gặp Hạ Hoàng rồi sao."
Lý Tu Viễn cười.
Đối mắt y nhìn lão thái giám chứa đầy vẻ chân thực.
"Phu tử bảo đệ ấy đi đánh chuông, thì đương nhiên phải đi đánh chuông trước..." Vẻ mặt Lý Tu Viễn cực kỳ nghiêm túc, nói.
Y vừa dứt lời, sắc mặt của lão thái giám trầm xuống.
"Lý Tu Viễn, nếu ngươi có thể bước ra nửa bước kia thì có lẽ còn có thể ngăn trở bổn gia, nhưng ngươi chưa bước ra nửa bước kia, bổn gia muốn dẫn người đi, ngươi muốn ngăn cũng không được."
Lão thái giám nói.
Lời ông ta vừa nói, khiến những người có mặt ở đây đều biến sắc.
Ai nấy đều cảm thấy hô hấp của mình đang nặng dần.
Trong huyện An Bình, Viên hạt tử cùng với Tư Đồ Vi cũng hít một ngụm khí lạnh.
Lý Tu Viễn chính là cao thủ đứng thứ hai của Thiên bảng Đại Hạ, là tồn tại Bán bộ Nho tiên, thế mà lão thái giám này còn dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Dám nói Lý Tu Viễn không ngăn cản được?
Lão thái giám này chẳng lẽ... là tồn tại cấp bậc Lục Địa Tiên hay sao?
Nội tình của Hạ gia, quả nhiên thâm sâu khó lường.
Áp lực trên người giảm bớt một chút, La Hồng nhìn thánh chỉ đang lơ lửng giữa vòm trời, không ngừng phát ra kim quang sáng chói.
La Hồng đang lo rằng chuyện hắn tạo phản bị coi là trò đùa, sợ rằng không tạo được tiếng vang lớn.
Không ngờ rằng Hạ Hoàng lại coi trọng hắn như vậy, còn hạ cả thánh chỉ xuống.
Nếu đã như vậy, chuyện tạo phản lần này, hãy làm cho thật oanh liệt nào!
Đáy mắt hắn chợt lóe qua một tia điên cuồng.
La Hồng từ từ nhắm mắt lại, thần hồn chìm vào trong đan điền, đứng lơ lửng trước ma kiếm Atula.
Bóng hình xinh đẹp váy đỏ đang ngồi trên thân hắc kiếm, như đang ngồi trên xích đu.
Tiểu tỷ tỷ Atula ngồi trên thân Ma kiếm từ trên cao nhìn xuống, quan sát La Hồng.
La Hồng cũng nhìn Atula một hồi lâu, hỏi: "Cho ta mượn một kiếm được không?"
Bóng hình xinh đẹp mặc váy đỏ dường như biết La Hồng muốn làm gì, ánh mắt nhìn qua La Hồng, sáng ngời như ánh sao trên bầu trời đêm.
Kế tiếp đó, nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng.
"Được"
Bóng hình xinh đẹp mở miệng nói.
Kế đó La Hồng cảm giác rằng sức mạnh tà sát bên trong đan điền của hắn dường như đang bị hút sạch.
A~ Sự trống rỗng chết tiệt này.
Ma kiếm tiểu tỷ tỷ này, nói hút là hút liền, không e ngại gì cả.
Đơn giản, dứt khoát, trực tiếp...
Ngay tại lúc này sức mạnh tà sát trong đan điền của hắn đã bị hút sạch hoàn toàn.
Bên trong Ma kiếm đột nhiên phát ra một nguồn sức mạnh tà sát dồi dào, trong chớp mắt đã len lỏi vào trong người La Hồng.
Đó là một loại sức mạnh đặc biệt, tràn vào khắp tứ chi của La Hồng, như thể khuấy động các cơ quan bên trong cơ thể và rửa trôi sạch máu thịt của hắn.
Bên trong đan điền.
Hư ảnh Thánh nhân mở to hai mắt, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thiếu chút nữa thì chửi bậy.
Lúc đầu vốn không muốn xen vào, nhưng cuối cùng nó vẫn thả ra hào quang vô tận.
Tại Nê Hoàn Cung.
Hư Ảnh Tà Thần như cười như không cũng hăm hở tham gia náo nhiệt.
Oong...
Bên trong Nê Hoàn Cung, chợt có một nguồn thần lực ập tới.
Trong huyện An Bình.
Cả bầu trời đều sáng rực lên.
Lý Tu Viễn và lão thái giám vẫn đang tiếp tục giằng co lẫn nhau, không ai nhường ai.
Chợt nét mặt của hai người đều thay đổi, quay đầu nhìn xuống phía dưới.
Lại phát hiện, La Hồng vốn đang bị uy áp của thánh chỉ thiên tử chèn ép đến mức không thể động đậy, toàn thân chảy đầy mồ hôi, thời khắc này, bỗng nhiên mở mắt ra.
Đồng tử dưới mắt sâu thăm thẳm, tỏa ra màu tím cao quý!
Uỳnh!
Giữa những sợi tóc đang bay phất phơ, một luồng khí tím dâng lên, hư tướng Thánh nhân hiển hiện, khí Chính Dương dày như thác đổ, khí tím ngút trời.
"Đây là..."
Lý Tu Viên đứng dưới gốc đào đang định trực tiếp mang La Hồng lên Đông Sơn.
Nhưng y không ngờ, giữa chừng đột nhiên lại có biến cố như vậy.
Tiểu sư đệ... lại muốn gây ra chuyện gì đây?
Ánh mắt của lão thái giám co rụt lại, cũng hơi kinh ngạc, không ngờ rằng La Hồng lại có thể phát ra luồng khí tức mạnh mẽ như vậy.
Sắc mặt kỳ lạ xen lẫn vẻ cổ quái.
Hắn đang muốn làm gì đây?