"Ngô Thanh Sơn... Đó là trưởng bối của ta, nhưng lại không quá thân thiết với ta vì phụ thân ta là con trưởng của Ngô gia, mà vì sự tồn tại của ta khiến cho con trai ông ta mất tư cách trở thành Kiếm chủ ngô gia."
"Vì lẽ đó mà Ngô Thanh Sơn rất hận ta, có lẽ ông ta nhắm vào La Hồng là vì ta và La Hồng là bằng hữu"
Ngô Mị Nương không ngốc nên nhanh chóng suy đoán ra được.
Thái Tử của Đại Hạ có thể mời được rất nhiều cao thủ nhưng thái tử Đại Hạ và Ngô gia vốn không có mối quan hệ thâm sâu nên chắc chắn Ngô Thanh Sơn không phải do y mời tới. Việc Ngô Thanh Sơn ra tay, tám chín phần là vì nàng.
"Ngô Thanh Sơn... hình như không có tiếng tăm mấy trong Ngô gia phải không?"
Tiêu Nhị Thất sở hai thanh đao giắt bên thắt lưng, nói.
"Không có tiếng tăm lắm nhưng danh khí của con ông ta rất cao... Thực lực của hắn ta thậm chí còn mạnh hơn ta rất nhiều"
Ngô Mị Nương nói.
Tiêu Nhị Thất nhướng mày, hòa thượng Khổ Nguyệt cũng tò mò nghe ngóng.
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi: "Con trai của Ngô Thanh Sơn... là Ngô Thiên"
Ngô Thiên?
Tiêu Nhị Thất nghe thấy cái tên này lập tức hít vào một hơi.
"Là Ngô Thiên đứng hạng thứ ba trong Địa Bảng của Đại Sở sao?"
Hòa thượng Khổ Nguyệt cũng chắp hai tay lại, thốt ra một tiếng "mô Phật"
Ngô Mị Nương cười có vài phần chua xót: "Thiên phú của Ngô Thiên rất cao, nếu hắn sinh trong dòng đích chính của Ngô gia thì người trở thành Kiếm Chủ của Ngô gia chính là hắn"
Tiêu Nhị Thất cười cười, nói: "Lão Ngô, ngươi cũng đừng nhụt chí, thực lực của ngươi thật sự cũng không kém cỏi gì, tốt xấu gì thì cũng có tên trong Hoàng bảng mà"
Ngô Mi Nương liếc mắt.
"Yên tâm, từ nhỏ tới lớn ta đều sống dưới cái bóng của Ngô Thiên, quen rồi cho nên không cần ngươi an ủi ta"
"Điều ta lo lắng chính là... La Hồng giết Ngô Thanh Sơn rồi, Ngô Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn."
Ngô Mị Nương ngưng mắt.
"Thái Tử của Đại Hạ phái nhiều cao thủ Nhị phẩm tới như vậy, thậm chí còn mời cả cao thủ Nhất phẩm tới nữa nhưng không phải lão La vẫn còn sống tốt đấy sao, Ngô Thiên muốn giết La Hồng, không dễ dàng như vậy đâu"
Tiêu Nhị Thất nhìn thấu mọi chuyện, quan trọng nhất chính là gã hiểu La Hồng.
Chiến tích của La Hồng thực sự khiến bọn họ bất ngờ.
Kế đó ba người họ cũng không tán gẫu gì thêm, Ngô Mị Nương đi cùng với Tiêu Nhị Thất ra khỏi học cung, tới vùng đất trống giữa sườn núi, cùng mang theo thị vệ đi vào huyện An Bình.
Hòa thượng Khổ Nguyệt không đi theo hai người kia.
Y nghĩ một chút, lẳng lặng đứng trước Tàng Thư Các, y muốn mời La Hồng tới Vọng Xuyên Tự một chuyến.
Ban đầu, Khổ Nguyệt định mời La Hồng tới Vọng Xuyên Tự là vì bị tấm lòng giàu tình cảm cao thượng của La Hồng tác động.
Nhưng hiện giờ, mời La Hồng tới không phải chỉ vì mỗi nguyên nhân này nữa.
Giờ nó không chỉ là ý muốn của mỗi mình y, mà còn là ý của... trụ trì thần bí của Vọng Xuyên Tự nữa.
Ngày trước Hòa thượng Khổ Nguyệt cũng không hiểu vì sao trụ trì lại muốn mời La Hồng tới, nhưng giờ y đã hiểu ra một chút.
Nhớ lại chuyện xảy ra vào dạo gần đây, cùng người điên đã nhốt dưới giếng Phật trong chùa kia.
La Thất Gia của La gia.
Khổ Nguyệt hít sâu một hơi.
Lần này cho dù y không mời thì La Hồng cũng phải đi một chuyến đến Vọng Xuyên Tự.
Trong mơ hồ, y cảm nhận được một cơn gió to đang bao trùm cả Vọng Xuyên Tự.
Két...
Cửa chính của Tàng Thư Các được mở ra.
La Hồng một thân bạch y bước ra ngoài, Khổ Nguyệt chợt ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hai thân ảnh bạch y chạm vào nhau giao trên không trung.
Ống tay áo bao lấy cánh tay cụt của Hòa thượng Khổ Nguyệt bị làn gió thổi đung đưa.
Nhìn người đang từ trong Tàng Thư Các đi ra, bạch y khẽ bay lên, khí Chính Dương tản ra như cầu vồng, ở giữa mi tâm có kết tỉnh pháp lực sáng lóa rạng rỡ, giống như thánh nhân lâm trần, trích tiên rơi thế.
Mặc dù bàn tay bị cụt của Hòa thượng Khổ Nguyệt là do La Hồng chém, nhưng trong lòng Khổ Nguyệt lại không hề oán hận, cũng không muốn trả thù, ngược lại càng thêm biết ơn.
Nếu La Hồng không làm mất đi một cánh tay của y thì hiện giờ Khổ Nguyệt vẫn còn đang hoang mang, không xác định rõ được về tương lai ra sao, về Phật đạo như thế nào.
Nhưng khi được La Hồng chỉ điểm, khiến cho y như vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ, tu vi hiện tại cũng đã mạnh hơn so với trước khi rất nhiều, thậm chí y còn có thể cảm giác được chính mình có thể chạm tới được chân tâm của Phật.
Nếu có thể chạm được tâm Phật, tu vi của Khổ Nguyệt nhất định sẽ mạnh lên đáng kể, ngay cả việc tiến vào năm thứ hạng đầu trong Hoàng Bảng cũng không có vấn đề gì.
Đây là cảm giác ngộ đạo thành công.
Khổ Nguyệt nhìn La Hồng, cười khổ một tiếng rồi tiếp tục niệm Phật.
"La thí chủ, tiểu tăng có hơi hối hận, ta không nên mời thí chủ tới Vọng Xuyến Tự"
Khổ Nguyệt nói.
"Hiện giờ tiểu tăng thu lại lời mời còn kịp không?"
Lời nói của Khổ Nguyệt khiến La Hồng cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi mỉm cười.
Vọng Xuyên Tự... Lần trước La Hồng không có ý định đi tới đó, dù cho Khổ Nguyệt có mời mọc, hắn cũng không muốn đi.
Nhưng giờ, cho dù Khổ Nguyệt không mời, hắn cũng sẽ tạt qua Vọng Xuyên Tự một chuyến.
Tòa tháp cổ hơn nghìn năm này cất giữ rất nhiều bí ẩn, nhưng quan trọng nhất là ở trong tòa tháp đó có người mà La Hồng muốn gặp.
Cũng chính là đứa con bị điên của Trấn Bắc Vương, La Tiểu Bắc, La Thất gia.
Ngoài lão cha của hắn ra thì Trấn Bắc Vương chỉ còn mỗi người con trai bị điên suốt mười lăm năm kia, cũng chính là Thất thúc của La Hồng mà thôi.
La Hồng đã từng gặp qua Trấn Bắc Vương, dù rằng hắn không hiểu nhiều về ông, nhưng hắn biết, dù cho La gia vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng chắc chắn cũng đã có kế hoạch cặn kẽ rồi.