Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 96


Việc quan tưởng Thiên Thủ Tà Phật khiến La Hồng cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi.
Nhưng mà, mặc dù tinh thần không khỏe, nhưng cả người lại lộ ra vẻ hứng phấn.

Hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng sợ tội ác bị giảm sút, mà dẫn đến không thể đổi thưởng, bây giờ phần thưởng đã tới tay rồi nên La Hồng như tên lưu manh chẳng hề cảm thấy sợ gì nữa.
"Nói đúng ra thì, tội ác có từ đối tượng nhắm vào sẽ không bị giảm sút, còn tội ác nhận được mà có liên quan đến danh vọng của nhân vật phản diện thì hẳn sẽ bị giảm............."
"Những tội ác thuộc dạng danh vọng, sẽ thay đổi khi tâm thái của quần chúng thay đổi............."
La Hồng ngồi phân tích, bây giờ nắm giữ sách da người càng lâu, La Hồng càng hiểu rõ thêm thuộc tính của sách da người.
Sách da người này nghiêm túc mà nói, hẳn là một cuốn bí bảo tu hành, có thể xưng là bí bảo của Tà tu.
Rất quý giá, La Hồng cũng không biết vật quý giá như vậy, vì sao lại rơi vào bãi tha ma, bị hắn nhặt được.
Mở trang giới thiệu của sách da người ra.
Nhân vật: La Hồng.
Tội ác: +501.
Cấp bậc: 2.
Danh hiệu: Bại Hoại.
Chủng tộc: Nhân Tộc (Phàm nhân).
Công pháp tu hành: “Vong Linh Tà Ảnh (Tàn)”, “Kiếm Khí quyết”.

Thuật pháp: “Thiên Thủ Tà Phật”.
Cảnh giới: Bát phẩm (Sát Châu), Bát phẩm (Bộc Kiếm)
"Ồ..........."
La Hồng kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ đến, tội ác của hắn.................lại gia tăng rồi!
Thời điểm dân chúng ở bên ngoài khen hắn lên tận may xanh mà tội ác của hắn lại được tăng lên!
Sau khi La Hồng phân tích sơ sơ, dường như đã có manh mối.
"Những đối tượng nhắm vào mà ta viết từng có Triệu phủ, Ngụy Vô Nhàn............"
"Triệu phủ bị diệt cả nhà, hẳn là cung cấp tội ác 100, sau nhân đôi thành 200, mà giết Ngụy Vô Nhàn, tội ác 50, nhân đôi là 100, cho nên chiếm 300.

Lúc trước tội ác là 379, vậy có 79 điểm là do bị dân chúng phỉ báng, chửi rủa............"
"Nói cách khác, việc nhắm vào Chu phủ và Vương phủ, thu được 200 tội ác...!Về phần 1 điểm tội ác, hẳn là thu hoạch được khi hung dữ với Tiểu Đậu Hoa lúc này."
Sau khi La Hồng phân tích xong, thở dài một hơi, dựa lên ghế bành, thả lỏng một trận.
Mặc dù tội ác quả thực có thấp một chút, nhưng, tổng thể mà nói, La Hồng hắn vẫn là Bại Hoại.
Đương nhiên, tuy là tội ác vẫn giữ nguyên được.

Nhưng, danh tiếng của hắn sợ là không giữ nổi, lại càng ngày càng tốt.
Không nghĩ những thứ này nữa, La Hồng bò lên giường, ngã đầu xuống đã ngủ, để khôi phục lại tinh thần.
Một đêm này, cũng không hề yên ổn.
Vương gia chủ và Chu gia chủ bị tử hình ngay tại chỗ ở huyện nha, máu nhuộm công đường, khiến cả huyện An Bình đều xôn xao cả lên.
Đám bộ khoái rầm rập xuất động, xét diệt Vương gia và Chu gia.

Trong thoáng chốc, tam đại gia tộc đã thành quá khứ ở huyện An Bình.
Một vài tiểu gia tộc còn lại câm như hến.
Đối mặt với sản nghiệp phong phú của Vương gia và Chu gia để lại, tuy rằng bọn họ có mưu đồ, lại không dám có bất kì hành động nào khác.
La gia...!quá đáng sợ.
Nhưng, làm người khác kinh ngạc hơn là La phủ lại không hề có bất cứ hành động nào.
Giống như không hề có bất kì hứng thú nào đối với hai khối thịt béo Vương gia và Chu gia để lại.
...
Đêm dài.

Trăng sáng như mặt gương treo trên cao.
Trần quản gia mặc thanh y, ngồi trong lâm viên, khúc thủy lưu thương (1), quan sát quanh núi giả, trong ao sen, có cá chép đang bơi tán loạn, kinh động b ắn ra vài vũng nước bọt.
(1)Khúc thủy lưu thương là một trò chơi ở Trung Quốc ngày xưa, tất cả mọi người sẽ ngồi hai bên bờ suối theo kiến trúc lâm viên, đặt chén trà trên mặt sông khi tiếng đàn dừng, trà trôi đến chỗ ai thì người đó làm một câu thơ.
Triệu Đông Hán khom người đứng bên cạnh Trần quản gia.
"Công tử ngủ rồi?"
Trần quản gia dò hỏi.
Triệu Đông Hán gật đầu.
"Vậy cũng không sao, công tử mệt nhọc cả ngày rồi, đừng đi quấy rầy, hôm khác tìm thời gian kể lại với công tử là được."
Trần quản gia uống một ngụm trà nóng, chậm rãi nói.
Vốn dĩ ông muốn tìm La Hồng, báo chuyện của La phủ, bây giờ, La Hồng có được thực lực Bát phẩm, nên có quyền lợi biết mọi chuyện.
"Sợ muộn rồi sẽ không kịp nói."
Trần quản gia hớp một ngụm trà,
Nhấm lá trà xanh biếc, phun ra một ngụm khí bẩn.
"Đại nhân, ba thế gia vọng tộc đã bị diệt, sự việc hẳn là đã giải quyết gần xong rồi, đại nhân đang lo lắng cái gì?" Triệu Đông Hán khó hiểu.
Trần tồng quản liếc Triệu Đông Hán một cái: "Ba gia tộc lớn ở huyện An Bình chẳng khác gì con kiến.

Bọn họ không đủ gây áp lực......nguy hiểm thật sự, mới bắt đầu mà thôi."
.........
Màn đêm trầm lắng, như mực tàu nồng nặc.
Trong huyện An Bình, hạng người đến từ các nơi, lòng có kế hoạch, dồn dập ra khỏi huyện thành.

Nói cho cùng, tin tức Trần Thiên Huyền một kiếm gi ết chết bốn Nhị phẩm, sớm đã như sấm sét cuồn cuộn, chấn động khắp nơi.
Những tu sĩ của các thế lực lớn đang ẩn náu vào thành, đều không dám ở lại trong thành, bọn chúng sợ lúc nào đó, sẽ có một thanh phi kiếm từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng qua bọn họ.
Như bốn vị tu sĩ nhị phẩm thê thảm ngoài thành, bị đóng đinh trên đất, không ai dám nhặt xác.
Cho nên, những tu sĩ này đều ào ào ra khỏi thành, ẩn nấp hơn mười dặm bên ngoài huyện An Bình, len lén chú ý đến tình hình trong thành.
Bọn họ đều biết rõ, sự việc chưa hề kết thúc.
Rất nhiều người đều nhận được tin tức, tu sĩ Nhất phẩm của phủ thành Giang Lăng, Thương vương Viên Thành Cương đã xuất phát từ phủ Giang Lăng, xuống phía mam huyện An Bình, muốn tìm Trần Thiên Huyền đấu một trận.
Thương vương Viên Thành Cương này đã im lặng hơn mười năm, ít có tiếng tăm trên giang hồ.

Nói cho cùng, thân là tổng giáo đầu của quân phủ Giang Lăng nhưng hơn mười năm nay lại không có chiến tích gì đáng nói.
Nhưng mà, riêng cảnh giới Nhất phẩm của tổng giáo đầu này, đã khiến thế nhân sởn gai ốc và kính sợ.
Huống hồ, ngoại trừ Viên Thành Cương từ phủ Giang Lăng xuống phía Nam, còn có ân oán của bốn thế lực lớn Đại Chu, Đại Sở, người Hồ ở Tắc Bắc, Thiên Địa Tà Môn.
Dù sao, Trần Thiên Huyền một kiếm gi ết chết bốn Nhị phẩm, chính là giết người của tứ đại thế lực, nên sao mâu thuẫn có thể dễ dàng lắm lại được.
Hơn nữa, La Nhân Đồ bây giờ không còn ở huyện An Bình, đây là cơ hội tốt nhất để giết hai đứa con của ông ta, nếu như đợi La Nhân Đồ quay lại, ai dám đến đụng?
Muốn loạn Đại Hạ, thì phải nhân cơ hội này.
Có người đang đợi thừa nước đục thả câu, có người lại đang chờ mong thế gia đánh nhau..

Bình Luận (0)
Comment