Thần Cấp Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 15 - Triệu Chí Kính

Chương 15: Triệu Chí Kính

- Ha ha! Không ngờ Toàn Chân Giáo đời thứ ba thủ tọa Triệu Chí Kính lại ban ngày ban mặt chỉ biết khi dễ tiểu hài nhi hay sao? Nhiếp Phong cười lớn.

- Ngươi là người nào? Triệu chí Kính thẹn quá gào lên giận dữ. Ở Núi Chung Nam không chào đón người ngoài xía vào việc riêng bản giáo. Nhìn ngươi phục sức lạ mắt chắc chắn là do thám của quân ngoại quốc hoặc gian tặc trà trộn lên núi làm điều xấu. Nói đoạn Triệu Chí Kính rút sau lưng bội kiếm, thủ thế trong tay mắt hiện nét gian xảo nhìn về phía hắn.

- Bậy nào! Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể bậy bạ được. Nhìn kĩ trong tay ta là vật gì đã rồi hãy nói gian tế sau. Nhiếp Phong khinh bỉ đưa cho Triệu chí Kính nhìn thẻ bài tướng quân thành Giao Châu làm bằng vàng ròng sáng lấp lánh. Hắn nói tiếp:

- Tên của ta ngươi chưa đủ tư cách để biết. Đừng đứng ở đây ra vẻ đạo mạo đoan chính, ngươi cái loại vô sỉ hạng người, ỷ lớn hiếp nhỏ bắt nạt tiểu hài tử không biết võ công cũng đòi hỏi đến danh tính của ta sao?

Triệu Chí Kính cả giận hung hăng vung kiếm đâm một nhát cực nhanh về phía ngực Nhiếp Phong. Mới ra tay đã là sát chiêu chí người về chỗ chết. Ba mét khoảng cách chỉnh trong tích tắc. Kiếm chiêu của Triệu Chí Kính rất nhanh. Mũi kiếm chỉ cách ngực của Nhiếp Phong một đốt ngón tay bỗng ngừng lại. Từng giọt máu tí tách rơi xuống đất vang vọng. Tiểu Long Nữ thấy nguy bèn dùng “Ngọc Nữ Thần Chỉ” chỉ pháp xuyên qua khửu tay cầm kiếm Triệu Chí Kính. Đạo sĩ thét lên đau đớn ôm tay rơi kiếm lùi lại phía sau. Ánh mắt căm hận nhìn về phía hai người:

- Các người giỏi lắm! Đôi cẩu nam nữ các ngươi cho ta chờ. Nói đoạn hắn ôm một tay bị thương máu chảy phi lên đỉnh núi Chung Nam.

Tiểu Long Nữ nhìn thấy định ra tay truy sát bỗng Nhiếp Phong cản lại:

- Giặc cùng chớ đuổi. Hơn nữa tay cầm kiếm của hắn bị một chỉ vừa rồi coi như vô phương cứu chữa. Cả đời này coi như Triệu Chí Kính không cầm được kiếm nữa trừ khi hắn chuyển sang tu tay trái.

- Vị tiểu huynh đệ này có muốn dẫn đường bọn ta gặp giáo chủ Toàn Chân Giáo không? Nhiếp Phong cười hiền lành nói với cậu bé.

- Nhị vị võ công cao cường Dương Quá cảm ơn cả hai người đã ra tay cứu trợ. Cậu bé cúi xuống dập đầu phía Tiểu Long Nữ và Nhiếp Phong.

- Xin thiếu hiệp hãy thu ta làm đồ đệ. Ta nguyện cả đời không muốn liên quan Toàn Chân giáo nữa.

- Đứng lên đi. Nam nhi đại trượng phu đầu gối là vàng. Ta không có ý thu đệ tử. Chút chuyện vặt ấy không cần để tâm làm gì. Tuy nhiên ta không thể nhưng có người có thể đó. Hắn đưa ánh mắt nháy về phía thiếu nữ áo trắng.

Dương Quá thông minh từ bé. Nhìn ánh mắt của Nhiếp Phong bèn hiểu ý. Hắn quay ra dập đầu trước thiếu nữ:

- Xin sư phó hãy thu tôi làm đồ đệ! Vừa dập đầu hắn vừa khóc lóc van xin.

Tiểu Long Nữ lâm vào tình thế trước giờ chưa gặp bao giờ. Tiến thoái lưỡng nan. Sau cùng đáng thương tiểu nam hài nên bất đắc dĩ nàng bèn thu Dương Quá làm đệ tử của mình.

- Cám ơn sư phó đã thu nhận ta. Dương Quá nhìn về phía Tiểu Long nữ đầy cảm kích. Hai gò má hắn chảy ra hàng lệ nóng bừng. Lau nước mắt một cách dứt khoát cậu bé dẫn hai người lên hướng tổng đàn phái Toàn Chân.

Lúc này, tiếng chuông vang vọng khắp núi Chung Nam. Dương Quá biến sắc mặt cuống cuồng kéo áo Tiểu Long Nữ và Nhiếp Phong chạy trốn xuống núi. Theo lời cậu bé tiếng chuông là báo động có địch tập. Tất cả đệ tử Toàn Chân ai thấy đều có thể truy sát bất luận tội. Nhiếp Phong không ngờ tay đạo sĩ Triệu Chí Kính này lại đảm lược, có thể nói hươu nói vượn làm cho chấp pháp phái Toàn Chân ra lệnh đánh chuông cảnh báo truy sát lệnh không cần phân rõ trắng đen như vậy.

Tiểu Long Nữ cũng không ngờ phái Toàn Chân lại bênh người mình không phân phải trái đúng sai đến mức này. Xem ra chưa lên núi gặp được giáo chủ Toàn Chân thì nàng và Nhiếp Phong đã bị phục kích truy sát ngay đương trường rồi.

- Tình thế cấp bách, chúng ta trước tạm lui xuống núi rồi tính sau. Toàn Chân giáo có trận pháp “Thất tinh kiếm trận” nếu bị vây công xa luân chiến ta nghĩ cảnh giới hậu thiên cũng khó mà thoát trùng vây. Nhiếp Phong nói với Tiểu Long Nữ.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng cùng ánh mắt van xin sợ hãi của Dương Quá cuối cùng nàng cũng nghe theo Nhiếp Phong xuống núi. Lúc này, Chung Nam sơn là mùa cảnh sắc mang nét giá rét thời tiết. Hai người nội công cao không sao có thể phi hành thoải mái nhưng Dương Quá thì tuổi nhỏ cộng không biết võ nghệ nên không thể chịu đựng được. Thằng bé cắn răng cứng cỏi không hé mồm rên một tiếng nhưng bộ mặt tái nhợt vì gió lạnh đã làm Tiểu Long Nữ cầm lòng không được. Từ chân núi Chung Nam đến Cổ Mộ phái cũng còn một đoạn đường.

Nhiếp Phong thấy vậy bèn đưa cả ba vào một tiểu trấn nghỉ tạm qua đêm. Đi quanh một hồi hắn thấy một tòa khách điếm bèn bước vào. Vừa vén rèm tiếng đến, tiểu nhị đã nhanh nhẹn chạy ra đón tiếp xởi lởi:

- Khách quan hoan nghênh! Xin hỏi ba vị đây là nghỉ chân hay muốn ở trọ?

Bình Luận (0)
Comment