Chương 18: Lý Mạc Sầu
Tiểu Long Nữ cùng Nhiếp Phong sóng bước trở về khách điếm. Dương Quá nghe lời của sư phụ ở trong phòng khóa chặt cửa. Thấy nàng cùng họ Nhiếp an toàn trở về bèn mở cửa chạy ra mừng rỡ ôm chặt hai người.
Ba người trở vào trong phòng. Nhiếp Phong nhắm mắt đả tọa còn Dương Quá do mỏi mệt nên cũng ngủ thiếp đi lúc nào không rõ. Tiểu Long Nữ cũng ngồi vận công không màng thế sự.
Trong đầu Nhiếp Phong đang thôi luyện “Bài Vân Chưởng” một cách thuần thục. Môn võ công này nổi tiếng trong tác phẩm “Phong Vân” bao gồm mười hai chiêu thức. Trong đó có một môn luyện nội công mà Nhiếp Phong đang rất cần là “Hư Vấn Kính”. Ngoài ra cũng còn một môn khinh công nữa là “Vân Tung Mị Ảnh” tuy không bằng được so với “Phong Thần thoái” nhưng có chỗ độc đáo riêng có thể bổ trợ thêm cho thân pháp của Nhiếp Phong càng lợi hại hơn xưa.
Hắn hai mắt nhắm nghiền. Vận công xuống đan điền. Điều động nội lực chân khí theo “Hư Vân Kính” đường lối tu luyện. Bắt đầu từ giây phút này, Hắn đã thay thế nội công “Sơ Nguyên Công” chuyển hóa sang nội công của “Hư Vân Kính”
Thời gian thấm thoát trôi đi. Mở mắt ra, Nhiếp Phong đã thấy ánh bình minh chiếu rọi qua cửa sổ. Nhìn sang bên cạnh không thấy bóng Tiểu Long Nữ và Dương Quá đâu. Hắn đứng dậy thì thấy một lá thư nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn.
Nét chữ nhỏ nhắn cân đối đầy uyển chuyển của Tiểu Long Nữ để lại cho hắn. Đại ý chủ yếu là cám ơn và nói muốn đưa Dương Quá về Cổ Mộ để giáo võ công cho hắn. Thấy y đang luyện công nên không nỡ đánh thức.
Nhiếp Phong mỉm cười:
- Cô gái này thật là thiên chân chất phác. Dù sao cô ta cũng nợ mình một món nợ ân tình. Tiếc là không đi cùng cô nàng đến Cổ Mộ phái để học lén “Cửu Âm Chân Kinh” khắc trên vách đá. Xem ra, ta không có duyên với môn thần công này rồi.
Bước Xuống khách điếm. Nhiếp Phong tung 1 thỏi bạc nặng trĩu gọi tiểu nhị chuẩn bị mấy món ăn sáng cho mình:
- Cho ta vài chiếc bánh bao và một vò rượu. Kèm ít lạc rang. Nhanh lên đấy!
- Có Ngay! Khách quan vui lòng chờ trong chốc lát. Tiểu Nhị nhanh nhẹn trả lời. Hôm nay hắn đúng là vớ được khách quý tiêu tiền không tiếc.
Lúc này, thực khách đến ăn sáng cũng đông đúc. Thấp thoáng có vài áo đạo bào của phái Toàn Chân. Nhiếp Phong nhìn mặt mấy tay đạo sĩ này trẻ măng nên nghĩ chắc là mấy đệ tử đời thứ tư rủ nhau xuống núi. Vì tránh phiền phức nên hắn bảo tiểu nhị gói thức ăn đồ uống vào cho mình và lên đường luôn.
Vừa bước ra cửa, Nhiếp Phong đã chạm mặt Triệu Chí Kính một tay vẫn còn bó bột quấn vải trắng toát đang tiến vào. Hai người nhìn nhau không nói một lời. Thình Lình họ Triệu hô lớn:
- Bắt lấy hắn. Hắn chính là một trong hai kẻ lên núi đả thương ta và cướp thằng nhóc Dương Quá, rủ rê nó phản bội sư môn xuống núi.
Cả khách điếm nhộn nhạo. Mấy đệ tử Toàn Chân ai cũng đằng đằng sát khí rút kiếm xông về phía Nhiếp Phong. Các thực khách bỏ chạy tán loạn chỉ duy nhất có một bàn vẫn còn một nữ đạo sĩ dung mạo khuynh quốc khuynh thành ngồi ngay ngắn, ung dung ăn uống không màng thế sự.
Nhiếp Phong dù võ công cao cường đến đâu cũng không sao địch được mười mấy tên cao thủ phái Toàn Chân. Bọn chúng kết thành Thất Tinh kiếm trận nổi danh của bổn giáo, vây Nhiếp Phong vào giữa. Hỗn chiến mấy tiếng đồng hồ, Nhiếp Phong vẫn không phá được kiếm trận thoát ra bên ngoài. Trên người của hắn cũng bị mấy vết kiếm, tuy không nguy đến tính mạng nhưng máu chảy ròng ròng đỏ cả y phục.
Triệu Chí Kính thấy vậy càng mừng rỡ hô to các đệ tử vây công quyết giết cho bằng được Nhiếp Phong. Chàng không hề nao núng dùng ra đệ tứ thức trong “Bài Vân Trưởng” có tên là “Dời Non Lấp Biển” đánh thẳng vào ngực họ Triệu.
Chưởng lực mạnh mẽ tàn bạo hất văng y bay ra ba mét có hơn. Xảo thay, thân hình của hắn lại bay đến đúng vị trí đạo cô xinh đẹp đang ngồi.
Nàng chau mày đẹp. Dùng tay ngọc vung một chưởng hất hắn bay sang bên. Cơ thể họ triệu va vào bàn thức ăn gần đó lăn một vòng, quần áo dính đầy dầu mỡ đồ ăn. Nhìn dáng vẻ của hắn chật vật bất kham. Triệu Chí Kính tức giận chỉ tay vào mặt đạo cô mắng:
- Xú nha đầu! Dám đả thương đại gia à? Đợi bọn ta sát tiểu tử kia xong sẽ đến lượt nhà ngươi.
- Hừ! Từ khi xuất sơn đến nay ai mà lớn lối với ta đều có một kết cục thôi, đó chính là chết! Nữ đạo sĩ xinh đẹp vừa nói vừa vung tay về phía Triệu Chí Kính.
- Vút!
Một đạo tiếng gió ập đến mặt họ Triệu, tốc độ rất nhanh làm y cũng không kịp né tránh. Mọi người nhìn lại chỉ thấy giữa mi tâm hắn có một sợi ngân châm. Máu tươi tức khắc chảy từ chán hắn xuống đến cổ. Lúc này, Triệu Chí Kính đã khí tuyệt bỏ mình.
Xác của y tay chân tím tái co quắp trông như là vừa bị vất vào một hầm băng ướp đá vậy. Chúng đệ tử Toàn Chân Giáo kinh hãi thốt lên:
- “Băng phách Ngân Châm” ngươi chính là “Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu”
- Giờ mới nhận ra đã muộn rồi. Đạo cô hừ mũi.
“Băng Phách Ngân Châm” là ám khí độc môn của Cổ Mộ Phái, lúc trước Lâm Triều Anh đã sáng chế ra hai thứ ám khí cực kỳ lợi hại, là Ngọc Phong Châm và Băng Phách Ngân Châm, cũng đem truyền lại cho hậu nhân. So với Ngọc Phong Châm có độc tính ôn hòa thì Băng Phách Ngân Châm âm độc hơn rất nhiều, người bị trúng phải ngân châm, mặt mày tím tái, tay chân lạnh cóng, như bị đóng băng nếu không có thuốc giải sẽ chết vì cóng.
Nhiếp Phong nhân cơ hội thất tinh kiếm trận dừng lại vì cái chết của họ triệu bèn dùng thức thứ 5 trong Thánh Linh Kiếm pháp tạo ra một vòng xoáy kiếm khí xông thẳng lên trời đánh ra một đường máu xông thẳng ra ngoài.
Đám đệ tử Toàn Chân bị bất ngờ bèn hô lớn:
- Không để hắn đào tẩu. Mau mau kết lại đại trận. Đúng lúc này, vài đạo tiếng gió lại vang lên. Thoáng chốc có hai tên đệ tử Toàn Chân gục xuống. Đám còn lại thấy sự lợi hại của “Băng Phách Ngân Châm” bèn bỏ chạy lên núi tìm cứu viện.
- Đi thôi. Không ở lại lâu bọn chúng kéo đến đông như kiến, lúc đó muốn thoát kiếm trận của Toàn Chân Giáo sẽ không dễ đâu. Vừa nói đạo cô vừa dùng khinh công triều hướng Nhiếp Phong bay đi.
- Đa tạ ân cứu mạng. Nhiếp Phong cảm kích hướng theo nữ đạo sĩ.
Một đường đi tới, Nhiếp Phong và Lý Mạc Sầu nói chuyện với nhau rôm rả. Nàng trái ngược với tính cách lạnh lùng ít nói của Tiểu Long Nữ. Lý Mạc Sầu nói năng hoạt bát vui vẻ và cảm thấy thích thú khi nghe Nhiếp Phong giảng giải một số việc trên giang hồ.
Tuy là cùng phái Cổ Mộ với nhau nhưng Lý Mạc Sầu tính tình hướng ngoại. Nàng không chịu ở yên trong phái mà trốn ra ngoài lang bạt giang hồ cho thỏa chí tang bồng nên không được sư phụ Lâm Triều Anh truyền y bát. Trái lại sư phụ nàng còn tuyên bố trục xuất Lý Mạc Sầu ra khỏi sư môn.
Ban đêm lặng lẽ buông xuống, hai người cũng cảm thấy mỏi mệt sau một ngày bị truy đuổi của đám Toàn Chân Giáo. Xung quanh vài dặm không có một bóng thôn xóm. Cả hai đành chấp nhận tìm một hang động để ngủ qua đêm.
Nhiếp Phong với khinh công siêu tuyệt chẳng khó tìm ra một sơn động gần đó. Y bèn thu thập cành cây khô tạo một đống lửa lớn trong động. Bên cạnh đống lửa Nhiếp Phong dải một lớp lá cây mà hắn thu hoạch được lúc bẻ cành. Sau đó, hắn nhẹ nhàng trải lên một chiếc áo choàng màu đỏ sậm của mình. Thân hình của Nhiếp Phong cao to nên áo choàng của hắn rộng gấp đôi người thường. Thừa thãi để cho 3 hoặc 4 người nằm cũng vừa.
Lý Mạc Sầu không e dè câu nệ gì cả. Nàng ngồi xếp chân ngay ngắn trên tấm thảm đỏ êm ái của Nhiếp Phong. Tay cầm mấy cành cây khô do họ Nhiếp mang về tiếp thêm vào đống lửa.
Gió lạnh buốt xương. Tuyết rơi tán loạn bên ngoài động. Nhiếp Phong nghe tiếng bụng của Lý Mạc Sầu sôi réo quay qua nhìn thấy nàng đang xấu hổ bèn mỉm cười:
- Ta vẫn còn một ít bánh bao lúc sáng mua ở khách điếm chưa kịp dùng. Bây giờ mới nhớ tới chúng.
- Mau cho ta một cái. Bụng đói cồn cào nãy giờ. Lý Mạc Sầu cho Nhiếp Phong một cái nguýt phong tình vạn chủng đầy trách móc.
Cả hai ăn hết 4 cái bánh bao mà lúc sáng hắn mua. Nhiếp Phong còn bầu rượu mang ra chưa kịp uống thì đạo cô đã giằng lấy uống mấy ngụm. Y tròn mắt ngạc nhiên:
- Ta tưởng đạo sĩ sẽ kiêng rượu thịt chứ?
- Ai kiêng gì thì kiêng riêng ta chẳng kiêng cữ gì hết. Lý Mạc Sầu nhoẻn miệng cười duyên dáng.
Ban đêm, gió lạnh thổi dồn dập. Hai người có nội công thâm hậu không nề hà gì thời tiết thế này. Nhiếp Phong khoanh chân vận công tu luyện. Tuy có Thần cấp lựa chọn hệ thống trợ giúp nhưng hắn vẫn cần chăm chỉ luyện tập mới nâng cảnh giới từ nhị lưu đến nhất lưu được. Quả thật hắn cũng cảm thấy hổ thẹn vì Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ đều là nhất lưu cao thủ. Thế giới này võ học không hề kém cạnh so với hệ thống. Nhiếp Phong nghĩ thầm.
Đột nhiên, có tiếng sột soạt lại gần sơn động. Nhiếp Phong đình chỉ tu luyện. Xích luyện tiên tử lúc này đã đứng sẵn ở cửa hang nhìn ra bên ngoài tay cầm cây phất trần thủ thế. Nhiếp Phong cầm Tử Điện kiếm bước ra cạnh nàng. Đập vào mắt hắn là một con rắn toàn thân đen sì dài khoảng 4 mét. Cơ thể nó to bằng một gốc cây cổ thụ. Quái dị ở chỗ trên đầu con rắn đang ngồi một bóng người y phục rách nát. Người ngồi trên đầu rắn, tóc dài, bay tán loạn trong gió rét làm cho họ Nhiếp không nhìn rõ mặt mũi. Nhưng nổi bật nhất là trên đầu của hắn mọc hai cái sừng.
Cặp sừng của y dài, uốn lượn như sừng trâu. Lý Mạc Sầu nắm chặt phất trần nói nhỏ vào tai Nhiếp Phong:
- “Quỷ quái” Nếu ta không nhầm thì đây là bạch quỷ.
- Để tôi kiểm tra. Nhiếp Phong trả lời.
Hắn lấy trong người “Liệt Diễm Phù” mà lúc trước thần bổ Lãnh Huyết cho mang ra vận lực vào.
Chiếc bùa bốc cháy ngọn lửa màu xanh sau đó nhanh chóng bùng lên biến thành màu đỏ chói mắt. Hiển nhiên phía trước chính là “quỷ quái” rồi.