Thần Cấp Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 7 - Phân Biệt Quỷ Quái

Chương 7: Phân Biệt Quỷ Quái

Trên đường đi Lãnh Huyết giảng giải cho Nhiếp Phong hiểu rõ thêm về “quỷ quái”.

“Quỷ quái” được phân làm ba dạng: bạch, hắc và huyết. Trong đó bạch là yếu nhất giống như tiểu nữ hài bóng trắng đã từng tấn công Nhiếp Phong. Nói xong Lãnh Huyết đưa cho Nhiếp Phong một túi bùa chú:

-Đây là liệt diễm phù. Gia cát tiên sinh đích thân luyện chế cho nên uy lực vượt xa so với mấy loại bày bán ngoài chợ.

-Liệt diễm phù? Nhiếp Phong cầm lấy nghi hoặc hỏi.

-Không sai. Loại bùa chú này sử dụng để phát hiện có “quỷ quái” nhập vào người hoặc trú ngụ xung quanh hay không. Vận dụng vô cùng đơn giản chỉ cần đem ra giót vào nội lực là tự khắc khởi động. Nhiếp Phong rút ra một cái, vận công truyền một tia nội khí vào.

Lá bùa bốc cháy lên một ngọn lửa màu xanh nhìn rất quỷ dị. Lãnh Huyết giải thích:

-Cầm nó soi lên nếu có “quỷ quái” màu xanh ngọn lửa sẽ biến thành màu đỏ. Phạm vi tác dụng của nó là bán kính 1 mét.

Nhiếp Phong không ngờ rằng thế giới này lại có bùa chú giống như là tu tiên. Đã có âm hồn dã quỷ thì có tu tiên phép thuật, bùa chú cũng là dạng bình thường thôi. Xem ra nguyên lai mình đã nghĩ quá đơn giản về Đại Việt vương triều này.

-Lãnh Huyết sư huynh cho hỏi một việc.

-Chuyện gì nói đi.

-Võ giả tu luyện đến đẳng cấp thế nào thì có thể chống chọi được “quỷ quái” ? Nhiêp Phong nghi hoặc.

-Chỉ có tiến vào tiên thiên cảnh giới mới có thể diệt sát được bạch quỷ còn đẳng cấp cao hơn như hắc và huyết thì chỉ có cầm cự chống chọi lại mà thôi. Lãnh Huyết thở dài.

-Nhưng khi tu vi của đệ đạt đến ngộ đạo thì lúc đó sẽ có thực lực đủ để tiêu diệt hắc, huyết “quỷ quái.”

Nhiếp Phong tiếp tục hướng về phía Lãnh Huyết thỉnh giáo:

-Làm sao phân biệt được “quỷ quái” nào là bạch, hắc, huyết? Chỉ dựa vào màu sắc hay sao?

Lãnh Huyết lắc đầu lãnh đạm nói:

-Cùng màu sắc không quan hệ. Trước nay có nhiều võ giả cũng bị nhầm lẫn tai hại như vậy mà bỏ mạng. Nên nhớ bạch, hắc, huyết chỉ là đại gia phân chia mức độ nguy hiểm của “quỷ quái” còn làm sao để nhận ra loại nào cấp độ nào thì phải dựa vào kinh nghiệm hoặc hình thái của nó mới phán đoán được. Chính vì lẽ đó nên trên võ lâm giang hồ đã biết bao cao thủ vong mạng vì điều này.

Lãnh Huyết giảng giải kỹ càng một số sự việc. Nhiếp Phong chăm chú lắng nghe. Đối với vị tiểu đệ mới kết bái này Lãnh Huyết thập phần hài lòng. Dù cho tu vi chỉ là nhị lưu nhưng tính cách trầm ổn, cẩn thận cộng thêm kiếm pháp cùng thân pháp rất lợi hại đáng để tài bồi.

Một đường hướng tây, cả hai cưỡi ngựa, uống rượu, cực kì khoái hoạt ung dung tự tại.

Lục Phiến Môn.

Đầy đầu bạc Gia Cát tiên sinh nhíu mày, cất giọng:

-Đồng Kiếm, gần đây giang hồ có những đại sự gì không?

Đồng kiếm vốn là cô nhi được Gia Cát tiên sinh nhận về nuôi lại được thần bổ Vô Tình dạy cho cả văn lẫn võ lễ phép trả lời:

-Bẩm thần hầu trên giang hồ mấy tháng qua nổi lên việc phái Hành Sơn Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm, chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Bất Quần huy đao luyện Tịch Tà kiếm pháp nhà họ Lâm cùng với thần bổ Lãnh Huyết cùng Nhiếp tướng quân đi điều tra “quỷ quái” thôi ạ.

- Tiếp tục do thám có gì quan trọng báo lại cho ta ngay!

- Tuân lệnh!

Lại nói Nhiếp Phong và Lãnh Huyết đang cưỡi ngựa xuyên lối mòn trong rừng thì bất ngờ trời lại đổ mưa.

- Chúng ta tìm nơi trú mưa đã. Trời cũng sắp tối rồi. Lãnh Huyết đề nghị.

- Đệ nhìn thấy bên kia có một tòa miếu hoang.

- Đi! Mau đến đó.

Cả hai thúc ngựa tiến vào trong miếu hoang. Đây là một tòa miếu để cho đám thợ săn vào rừng săn bắt thắp hương cúng bái. Diện tích khá nhỏ chỉ khoảng chừng 20 mét vuông. Bên trong, giữa miếu có một bức tượng đức phật hương khói nguội lạnh khắp nơi mạng nhện phủ kín. Hiển nhiên đã rất lâu rồi không có người qua nơi đây.

Nhiếp Phong ra ngoài dùng Tử Điện kiếm chém sắt như chém bùn đem làm rìu chặt cây. Một chốc hắn đã ôm về một bó lớn củi. Lãnh Huyết cùng ngồi với hắn sưởi ấm bên đống lửa. Y lấy bên người bình rượu ngửa cổ uống một hơi rồi tung qua Nhiếp Phong. Hắn bắt lấy và cũng ngửa cổ uống một cách thống khoái.

- Rượu của huynh đúng là loại hảo hạng uống đến đâu thấm đến đó. Nhiếp Phong thích thú làm thêm mấy ngụm mới vất lại Lãnh Huyết.

- Đây mới chỉ là loại thường thôi. Đợi đến khi nào đệ ghé qua phủ thần hầu ta sẽ cho đệ thưởng thức thế nào mới gọi là rượu ngon!

Ngoài trời mưa mỗi lúc càng nặng hạt. Sấm chớp nổi lên đùng đùng. Cả hai bỗng nhận ra có người đang di chuyển đến tòa miếu.

Lãnh Huyết thì thầm:

- Khoảng 5 người. Một cỗ xe ngựa.

- Công lực huynh thật cao! Đệ chỉ nhận ra có người gần đến chứ không biết cụ thể tri tiết nhân số. Nhiếp Phong đáp vẻ tiu nghỉu.

- Khi nào đệ đến cảnh giới nhất lưu thì sẽ giống ta thôi. Với năng lực như thế này ta nghĩ ngày ấy sẽ không xa đâu. Lãnh Huyết vừa uống rượu vừa nói.

Bình Luận (0)
Comment