Thần Cấp Ở Rể

Chương 269


Người lái xe con nhìn rất chất phác thật thà kia thở dài nói: “Người anh em này, chiếc xe con này tôi vừa mới mua, mặc dù tôi đã thi bằng lái xe được năm năm nhưng đây là lần đầu tiên tôi lái xe, vậy nên… Thật sự xin lỗi.

Bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ chữa khỏi cho bạn của cậu, cậu yên tâm đi.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừ, tôi thấy ông giữ tôi ở lại không chỉ vì chuyện này chứ?”
Nụ cười của người lái xe con trong nháy mắt đông cứng lại: “À, đúng, bồi thường! Cậu nói đi! Bồi thường sáu mươi triệu được không? Quả thật vết thương của cậu ấy cũng không nặng, sáu mươi triệu là không ít rồi.”
Trong lúc nói chuyện, tròng mắt của người lái xe con này nhìn quanh về phía nơi xa, dường như đang đợi gì đó.
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Ông đang chờ đồng bọn của mình nhỉ?”
“Hả? Cái gì? Cậu này, cậu nói đùa cái gì vậy, đồng bọn của tôi không phải đã đưa bọn họ đến bệnh viện rồi sao.” Nụ cười trên mặt người lái xe càng thêm mất tự nhiên.
Một chiếc xe thương vụ đi đến từ đằng xa, Diệp Vô Phong căn bảng không nhìn tên lái xe con này mà chỉ chăm chú nhìn chiếc xe thương vụ kia: “Chiếc xe này chắc hẳn có giá trị hơn ba tỷ trở lên.

Xem ra đồn ngọn của ông đúng là người có tiền.”
Quay đầu lại, Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn tên lái xe con đang hơi kinh hoảng kia: “Còn ông, vậy mà chỉ lái một chiếc xe bình thường, thực sự là thuộc dạng vô danh.”
Tên lái xe con thấy chiếc xe thương vụ đang đến gần, lập tức cười to: “Ha ha….

Diệp Vô Phong, mày đã nhận ra sao?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ông dẫn tất cả bạn bè của tôi đi là vì để thuận tiện làm việc, đúng không?”

Tên lái xe con gật đầu.

Lúc này trên chiếc xe thương vụ kia, bốn anh em Mộ Dung Nhân, Mộ Dung Nghĩa, Mộ Dung Lễ, Mộ Dung Thư, cộng thêm Thiết Lôi với dáng người to lớn cùng nhau bước xuống xe.
Cơ thể Thiết Lôi rất cường tráng, vừa xuất hiện đã khiến cho người ta cảm thấy bị áp bách kinh khủng.
Tên lái xe con gật đầu: “Diệp Vô Phong, mày rất thông minh!”
“Còn ông thì thật là không thông minh.” Dù cho Diệp Vô Phong ở thế yếu nhưng vẫn vô tình đả kích đối phương.
“Mày có ý gì?” Tên lái xe con cảm thấy mưu kế của mình đã thành công, đương nhiên gã ta không hề thấy mình không thông minh: “Tao làm sai chỗ nào?”
Diệp Vô Phong thở dài nói: “Ông vô cùng sai! Bạn bè của tôi không ở đây, ông cảm thấy tôi thiếu đi bọn họ thì không có chỗ dựa.

Nhưng mà ngược lại, thật ra họ không ở đây, tôi mới không có lo lắng gì, có thể phát huy toàn lực! Cho nên, ông thông minh quá sẽ bị thông minh hại.”
“Hả.” Tên lái xe con giật mình, trong đầu đang sắp xếp lại nội dung Diệp Vô Phong vừa nói thì đột nhiên cảm thấy, lồng ngực mình bị một sức mạnh to lớn không thể kháng cự được đánh trúng!
“Rầm!” Tên lái xe con bay xa mấy mét, rồi rơi “bộp” một tiếng xuống dưới đất, miệng mũi đều phun máu, hiển nhiên là không sống được.
“Ông tham gia vào việc bày mưu hãm hại tôi, đây hằn là điều ông có thể lường tới.” Chỉ dùng một chiêu đạp chết tên lái xe con, đối với Diệp Vô Phong mà nói giống như là chuyện bình thường.

Anh lạnh lùng nói.
“Hộc!” Tên lái xe con phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, ngạt khí bỏ mình.


Câu cuối cùng mà gã ta nghe được chính là lời đánh giá của Diệp Vô Phong dành cho gã ta.
Sau đó, Diệp Vô Phong đứng thẳng người, cười cười: “Mộ Dung Ngũ thường lại thiếu một nha.”
Mộ Dung Lễ ra hiệu cho mọi người bao vây Diệp Vô Phong theo hình cái quạt, sau đó cười nói: “Diệp Vô Phong, mày cho rằng đá chết một tên chẳng có giá trị gì là có thể hù dọa bốn anh em chúng tao và Thiết Lôi sao? Mày đừng có nằm mơ! Hôm nay, chỗ này chính là nơi chôn xương của mày!”
Ông ta nhìn xung quanh một lượt: “Nhà Mộ Dung làm việc, nơi này đã bị phong tỏa hoàn toàn, không có bây cứ kẻ nào đến đây quấy rầy chúng ta.

Đương nhiên, mày cũng đừng hi bọn gã vời rằng cảnh sát sẽ đến được đây.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừ, cảm ơn các người, suy nghĩ rất cẩn thận.”
Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong: “Tên nhóc kia, cậu đúng là không biết sống chết! Nếu cậu đã biết bọn tôi là Mộ Dung Ngũ thường, vậy thì cậu cũng phải biết, hôm nay dù cậu mọc cánh cũng khó thoát rồi nhỉ?”
Diệp Vô Phong ngạc nhiên nói: “Vị Mộ Dung Thư này, chẳng lẽ ông là một con chim sao?”
“Chim gì?” Mộ Dung Thư giận dữ mắng mỏ: “Cậu nói bậy cái gì đấy?”
Diệp Vô Phong thong dong nói: “Tôi không phải là chim, vậy nên dù tôi có mọc thêm cánh thì cũng đúng là không biết bay.”
“Ha ha!” Thiết Lôi cười phì, “Thì ra mày còn tự mình hiểu được đấy.”
Diệp Vô Phong cười cười: “Mộ Dung Ngũ thường… Chính các người đã chọn chỗ này, phong thủy đúng là rất được nhỉ?”
Mộ Dung Nhân quát ầm lên: “Diệp Vô Phong, đây là phần mộ chọn riêng cho mày!”
Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng: “Phần mộ là chuẩn bị cho người chết.


Vậy nên tôi sẽ không tranh với mấy người.”
Mộ Dung Nhân kéo dài khoảng cách: “Diệp Vô Phong, mồm miệng của mày đúng là lợi hại.

Nhưng mà, bây giờ không phải thời điểm so đo miệng lưỡi, thực lực mới là thứ quyết định sống chết của mày.”
Đám người Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Lễ cùng nhau bao vây Diệp Vô Phong, Thiết Lôi xung phong lên trước: “A! Diệp Vô Phong, mày đi chết đi!”
Nói xong, Thiết Lôi liền giống như một chiếc xe tải, trong tiếng bước chân ầm ầm lao nhanh về phía Diệp Vô Phong.
Lúc đầu, Mộ Dung Ngũ thường luyện một loại võ cùng nhau tấn công, hơn nữa còn là thân truyền của Bát Tí Hải Thần.

Chiêu thức ảo diệu vô cùng, từng có thời điểm mấy chục năm trước, vô số cao thủ cấp cao hơn đều bị bọn họ đánh chết.
Nhưng mà, người hôm nay thay thế Mộ Dung Trí lại là tên Thiết Lôi thô lỗ này.
Mặc dù Thiết Lôi hiểu rõ chiêu thức cùng nhau tấn công này, nhưng trời sinh anh ta thiên về sức lực, cảnh giới của võ công cũng cao, nhưng hết lần này đến lần khác gặp phải đối thủ linh hoạt thì sẽ lộ ra điểm yếu.

Vậy nên, cho dù anh ta có gia nhập thì cũng chỉ nhằm thay thế Mộ Dung Trí cho đủ số thôi, vốn dĩ chả tăng thêm sức mạnh như Mộ Dung Trí, phát huy sức mạnh ảo diệu của chiêu thức tấn công cùng nhau.
Hơn nữa, cách đánh của Thiết Lôi từ trước đến nay đều là đi thẳng về thẳng, không hiểu được sự chuyển đổi âm dương, càng không thể nào phối hợp ăn ý với đám người Mộ Dung Nhân.
“Thiết Lôi, cậu chậm lại một chút!” Mộ Dung Nhân lập tức nhận ra Thiết Lôi tiến lên quá nhanh, hoàn toàn phá vỡ tiết tấu của chiêu thức cùng nhau tấn công.
Nhưng một cú này của Thiết Lôi đã đánh đến trước mặt Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong vẫn luôn chăm chú quan sát Thiết Lôi, cho đến khi nắm đấm to lớn của anh ta dừng trước mặt anh, anh mới cười lên một tiếng quái dị: “Được lắm!”
Sau đó bóng dáng của Diệp Vô Phong đột nhiên cúi xuống, vọt lên phía trước một bước.


Cả người anh văn eo di chuyển, dồn hết sức, dùng bả vai huých vào giữa ngực và bụng của Thiết Lôi!
Tên này bị bệnh à? Có ai không biết cơ thể Thiết Lôi cứng như sắt thép, đụng vào thì cũng bất động chứ?
Trong lòng bốn anh em nhà Mộ Dung đều có suy nghĩ giống nhau.
“Rầm!” một tiếng thật lớn vang lên.

Diệp Vô Phong sử dụng Bát Cực Quyền, lấy tư thế dựa vô cùng sát, đụng thẳng vào trước ngực Thiết Lôi!
“A!” Thân thể rắn rỏi của Thiết Lôi, sau khi bị va chạm, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, ruột gan chấn động.

Toàn bộ cơ thể cường tráng hơi chết lặng!
Theo suy đoán của Thiết Lôi, thời gian có thể anh ta chết lặng căn bản không lớn hơn một giây đồng hồ.
Nhưng đối với những tuyệt đỉnh cao thủ nhú Diệp Vô Phong mà nói, một giây đồng hồ đủ để làm rất nhiều chuyện.
“Rầm rầm rầm rầm!” Bốn đòn đánh như sắt, trực tiếp đánh vào trước ngực Thiết Lôi!
Sau đó anh xoay eo, nâng khuỷu tay lên đập vào mặt Thiết Lôi, đồng thời nhấc gối lên đá, lại đụng trúng vị trí giữa ngực và bụng của Thiết Lôi!
“Rầm!” Thiết Lôi giống như một tòa núi nhỏ, rầm một tiếng ngã xuống đất, bụi đây tung lên!
Lúc này người cách Diệp Vô Phong gần nhất là Mộ Dung Nhân cũng không dám đến bên cạnh Diệp Vô Phong.
Chỉ một chiêu? Đã đánh bại thuộc hạ Thiết Lôi đứng đầu nhà Mộ Dung? Tình huống này là thế nào?.

Bình Luận (0)
Comment