Thần Cấp Ở Rể

Chương 591

Chương 591:

Từ nãy tới giờ Bạch Tinh Đồng vẫn cố chịu đau.

Chung Tín hình như có thể cảm nhận được điều đó, khuôn mặt anh ta biến sắc rồi lập tức đi lên phía trước.

“Đừng!” Sắc mặt Bạch Tinh Đồng thay đổi, cô ta đang định bảo Chung Tín dừng lại nhưng đáng tiếc mọi chuyện đã muộn.

Lúc Chung Tín còn cách Đại Bưu tầm hai ba mét, Đại Bưu đã ra tay. Tốc độ của Đại Bưu vô cùng nhanh, gần như đúng lúc Chung Tín phản ứng lại được, định nhắm khẩu súng về phía anh ta thì Đại Bưu đã đưa tay ra nắm lấy cò súng, khiến anh ta không thể nổ súng được.

Đại Bưu nhe răng ra cười: “Vừa rồi cậu vẫn còn uy phong lắm, cậu tưởng tôi không trị được cậu sao?”

Chung Tín biết bản thân mình nóng vội nhưng hiện giờ đã không còn cách nào khác, anh ta chỉ biết cố cướp lại khẩu súng của mình.

Nhưng Đại Bưu đánh một quyền vào khuỷu tay của Chung Tín.

Răng rắc!

Là tiếng xương gãy, khuỷu tay của Đại Bưu xuất hiện một hình dạng không thể tin được. Khẩu súng ngắn tự nhiên rơi xuống đất, Chung Tín kêu lên thảm thiết rồi lùi về phía sau.

Đại Bưu lại tung một cước, đạp ngã Chung Tín xuống đất rồi nhân tiện đóng cửa lại.

Làm xong những chuyện này, lúc này Đại Bưu mới nhặt khẩu súng trên mặt đất lên: “Đúng là lợi hại quá đi mất, tưởng trong tay có súng là nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Tưởng rằng có thể giết chết bọn tao à?”

Anh ta đi đến trước mắt Chung Tín nhưng hiện giờ Chung Tín đã không còn chút sức lực nào để phản kháng hoặc trả lời. Một đòn vừa rồi cũng đủ để đá gãy mấy cái xương của anh ta.

Mặc dù anh ta một nhân viên cảnh sát có kinh nghiệm nhưng cũng chỉ luyện qua một số môn võ để khống chế được người bình thường, còn Đại Bưu là người luyện võ chân chính, anh ta không thể làm được gì.

Nhất là Đại Bưu còn luyện môn công phu ngoại gia rất mạnh, anh ta ra tay có thể khiến gân cốt của đối phương bị thương.

Chung Tín chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, lúc này anh ta đã qua thời điểm đau nhất, anh ta cắn răng cố gắng không để mình phát ra âm thanh gì.

Đại Bưu đi tới trước mặt Chung Tín, ngắm thẳng khẩu súng vào đầu anh ta.

Lưu Tân Đông ho một tiếng, Đại Bưu lại cười cười, anh ta thu khẩu súng lại: “Cậu vẫn còn may mắn đấy, có thể sống thêm được một lúc nữa. Trong nhà anh Lưu không được xảy ra án mạng nên muốn giết cậu tôi còn phải đưa cậu ra bên ngoài nữa.”

Anh ta đi đến bên cạnh của Bạch Tinh Đồng, định nhấc cô ta lên.

Nhưng đúng vài lúc đó, cánh cửa đã đóng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, Đại Bưu nhìn về phía chiếc cửa bằng ánh mắt hơi kỳ quái.

Sắc mặt Lưu Tân Đông thì vô cùng khó coi: “Hôm nay làm sao vậy không biết? Tất cả mọi người tụ tập ở nhà tôi để họp sao?”

Vừa nói xong, cánh cửa lớn lại bị oanh kích, sau khi âm thanh vang lên, cả cánh cửa chống trộm bay vào trong, cuối cùng đập vào ban công. Ban công và cánh cửa sổ sát mặt đất cạnh đó trong phòng khách đều vỡ vụn.

Một người đứng ở trước cửa lớn, ánh mắt lạnh lùng quan sát tình hình bên trong. Anh nhìn ngay thấy Bạch Tinh Đồng đã bị thương đang nằm trên đất.

“Quả nhiên là cô ở đây, yên tâm đi, nếu tôi đã đến đây tôi nhất định đưa cô về nhà an toàn.” Diệp Vô Phong từ từ đi vào bên trong, anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Bạch Tinh Đồng và ôm cô ta lên.

Đại Bưu hơi khó chịu: “Anh là ai?”

Nhưng anh ta không ra tay ngay vì anh ta biết Diệp Vô Phong nhất định là một cao thủ, có thể đá bay cánh cửa chống trộm như vậy nhất định là một người đã từng luyện võ.

Bởi vì tất cả cửa chống trộm của tiểu khu này đều đã được gia cố.

Diệp Vô Phong nhìn Đại Bưu lạnh lùng, trong phòng này, người có khả năng đánh Bạch Tinh Đồng thành ra như vậy chỉ có thể là một mình Đại Bưu.

Đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho Đại Bưu, chỉ có điều chuyện quan trọng nhất hiện giờ vẫn là đưa Bạch Tinh Đồng tới bệnh viện.

Mặc dù Đại Bưu biết thực lực của Diệp Vô Phong là rất mạnh nhưng anh ta vẫn chưa biết rõ thực lực của đối phương rốt cuộc mạnh như thế nào nên anh ta muốn thử thăm dò một chút.

Anh ta bước lên trước một bước, nhưng đúng vào lúc đó, Lưu Tân Đông lại giữ Đại Bưu lại.

 

Đại Bưu nhìn Lâm Tân Đông không hiểu, Lâm Tân Đông đã bước lên trước chắp tay: “Người anh em, tôi nghĩ chúng ta có hiểu lầm rồi nhỉ? Giữa chúng ta với nhau hẳn không có thù hằn gì phải không?”

Diệp Vô Phong lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Anh nhận ra thân phận của tôi?”

Sắc mặt của Lưu Tân Đông càng trở nên khó coi, có thể nhìn ra trên mặt anh ta có thêm cả một chút sợ hãi.

Anh ta cười xấu hổ: “Bây giờ cả Liễu Đông làm gì có ai không biết đến đại danh của anh Diệp.”

“Nếu như biết thì tốt, tôi cho anh hai cơ hội, anh tự tới đồn cảnh sát đầu thú, nói ra hết tất cả những chuyện mà anh đã làm, hoặc anh có thể thử đối đầu với Hoa Cường nhưng tôi cũng vẫn mong là anh biết tự cân nhắc năng lực của mình.”

Lưu Tân Đông cũng không dám trả lời, cũng không dám có động tác gì nhưng Đại Bưu lại thể hiện rõ là không biết sợ. Anh ta khó chịu chỉ vào người Diệp Vô Phong: “Con m* nó mày bớt nói nhảm đi, mày tưởng rằng là ghê gớm sao?”

Vừa nói xong, Diệp Vô Phong dùng tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Đại Bưu, thời gian chỉ trong nháy mắt, thậm chí Đại Bưu còn cảm thấy trước mắt mình hoa đi, Diệp Vô Phông đã xuất hiện trước mặt anh ta.”

Anh ta sợ hãi muốn tấn công nhưng đáng tiếc là tốc độ của Diệp Phong còn nhanh hơn, chỉ một cú đạp nhưng đã khiến Đại Bưu dính ngay vào tường.

Bình Luận (0)
Comment