Người đàn ông nhanh chóng đi ra ngoài, Diệp Vô Phong liền theo sát phía sau, đi theo người đàn ông đến một con phố nhỏ, người này liền quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Phong.
Nhưng Diệp Vô Phong cứ thản nhiên đi ngang qua hắn, như thể chỉ là một người đi ngang qua thôi.
Người đàn ông kia cũng nhanh chóng nghi hoặc, hắn gãi gãi đầu: "Không phải hả, mình còn tưởng hắn theo dõi mình, mình đã nhầm sao?"
Hắn tiếp tục bối rối tiến về phía trước, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra Diệp Vô Phong đã thực sự biến mất.
Hắn tò mò tiếp tục đi vào con phố, thỉnh thoảng cũng quay đầu lại, nhưng không hề nhìn thấy dấu vết của Diệp Vô Phong.
Hắn khó hiểu gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ mình nhầm thật sao?"
Hắn cảm giác vừa rồi có người theo dõi mình, nhưng hiện tại phát hiện không phải, nhất thời có chút bối rối.
Hắn lắc đầu rồi tiếp tục tự mình bước đi, nhưng hắn không hề để ý trên mái nhà cách hắn không xa, Diệp Vô Phong đang bình tĩnh nhìn hắn.
“Tên nhóc này vẫn có chút cảnh giác đấy.” Diệp Vô Phong nhìn hắn cười cười, chờ hắn tiếp tục đi về phía trước mới đi theo sau.
Người đàn ông mạnh mẽ đến một ngôi nhà nhỏ, Diệp Vô Phong đến bên cửa sổ nhà nhỏ, cẩn thận lắng nghe.
"Lão đại, anh có nhầm lẫn gì không? Em không phát hiện có người theo dõi mà." Người đàn ông mạnh mẽ bất lực nói.
"Đồ ngu, rõ ràng là có người theo dõi mày, bản thân mày không phát hiện ra thôi, nhưng nếu mày không phát hiện thì chứng tỏ người theo dõi là một cao thủ.
Tao biết loại chuyện này không thể nào giấu giếm trong thời gian dài được mà.” Một giọng nói có phần tức giận truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại.
Diệp Vô Phong nghe thấy giọng nói này, đột nhiên nở nụ cười, xoay người đi trở về.
Việc đối phương biết rõ hành tung của anh có nghĩa là hắn biết anh đã đến quán cà phê Internet.
Nhớ lại những người anh nhìn thấy trong quán cà phê Internet vừa rồi, có vẻ như không ai trong số họ phù hợp với hình ảnh của một kẻ buôn người.
Nhưng dù sao cũng phải quay lại xem thử, anh tin một khi anh quay trở lại, chắc hẳn là sẽ có người rời đi, anh có thể tìm kiếm trong số những người này là được.
Trở lại quán cà phê Internet, Diệp Vô Phong nhìn mọi người trong quán, chỉ thấy có ba người rời quán, trong lòng anh đã nhớ rõ bộ dạng của ba người này rồi.
Nếu lần sau gặp lại, nhất định có thể bắt được đối phương.
Anh chậm rãi đi ra ngoài, không bao lâu lại đi đến bên ngoài phòng của tên đàn ông cường tráng kia, qua cửa sổ thì thấy tên này đã không còn ở trong phòng.
Căn phòng này dường như chỉ là nơi ở tạm thời của ên đàn ông cường tráng.
"Thực sự rất thú vị.
Họ cảnh giác đến mức độ này, dù không nhận được tin báo gì nhưng vẫn rất cảnh giác, cứ duy trì tình trạng bị theo dõi bất cứ lúc nào."
Diệp Vô Phong chỉ cười nhẹ với điều này, nhưng không nói gì nhiều, thay vào đó, anh tìm một khách sạn để ở.
Anh biết hiện tại mình không thể vội được, nếu vội thì không thể nào bắt được đối phương.
Nhất định phải để đối phương thả lỏng cảnh giác.
Đã tìm được phòng khách sạn, Diệp Vô Phong tìm một quán nước giải khát gọi đồ uống, mới uống không bao lâu thì liền nhìn thấy một trong những người biến mất khỏi quán cà phê Internet trước đó đến quán nước giải khát này.
“Trùng hợp thật đấy.” Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn người này, nhưng người này dường như không có chút cảnh giác nào, thậm chí hắn còn không biết mình đang bị theo dõi.
Hắn ngồi xuống với hai ba người bạn và bắt đầu khoe khoang.
Diệp Vô Phong nghe xong, nhanh chóng mỉm cười trả tiền rồi rời đi, anh chắc chắn người này không phải người mình tìm, dù sao đối phương dường như chưa phát hiện ra anh.
Một người cảnh giác cho dù có thể ngụy trang, nhưng ánh mắt của hắn nhất định sẽ không lừa được Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong có thể chắc chắn người bên kia không phải là người rất cảnh giác.
Và người anh tìm không phải là thanh niên này.
Sau khi rời khỏi quán nước giải khát, anh cảm thấy hơi vô định, dù sao anh cũng biết nếu không có manh mối thì anh sẽ không có cách nào bắt được đối phương, phải biết rằng bên kia đã dùng email để kiểm soát toàn bộ mọi chuyện, hoàn toàn không lộ ra dấu vết gì.
Nhất là ở thành phố này, không biết có bao nhiêu quán Internet, tìm được một người trong số bao nhiêu quán Internet như vậy thực sự rất khó.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đường Trảm.
"Đường Trảm, theo dõi vị trí của email đó cho tôi, tôi cần biết vị trí chính xác."
Đường Trảm lúc này vừa mới tới Tây Sơn, nghe thấy giọng nói của Diệp Vô Phong, anh ta lập tức cười nói: "Lão đại, nếu thật sự không được thì em có thể điều người của em qua cho anh, dù sao hiện tại cậu ấy ở chỗ em cũng tạm thời không có nhiều tác dụng lắm."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Không cần, nhiệm vụ bên cậu quan trọng hơn.
Nếu có thời gian, cậu hãy giúp tôi xem một chút.
Nếu không thì tôi có thể tự mình làm, nhưng tôi không chuyên nghiệp như bên cậu thôi."
Bản thân Diệp Vô Phong cũng biết một số kỹ thuật hack, nhưng anh không đủ thành thạo, vì vậy chắc chắn sẽ tốt hơn nếu các chuyên gia trong đội của Đường Trảm có thể đến làm loại chuyện này.
Hơn nữa tốc độ sẽ nhanh hơn, anh cũng biết điều này.
Diệp Vô Phong nói xong, Đường Trảm đã nói: "Không cần đâu, bất cứ lúc nào bên em cũng có thể liên hệ với anh, chỉ cần email đăng nhập, bên em có thể biết ngay."
Diệp Vô Phong gật đầu:"Vậy làm phiền cậu rồi."
Sau khi cúp máy, anh nhìn thấy một cô gái loạng choạng đi qua mình và nhanh chóng xông vào vào quán nước giải khát.
Theo sau là một người đàn ông, trên tay người này có một con dao nhỏ.
Diệp Vô Phong nhìn người đàn ông này với vẻ tò mò, tự hỏi người đàn ông này muốn làm gì, ở nơi công cộng, chẳng lẽ hắn muốn giết người ư.
Điều này thật sự không quá lý trí, phải không?
Diệp Vô Phong chỉ tò mò theo dõi tất cả những chuyện này, nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông này dường như thực sự muốn ra tay với cô gái đó.
Nhân viên bán hàng và khách hàng trong tiệm đồ uống hoảng sợ chạy ra ngoài, Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút rồi đi vào.
Thanh niên khoác lác vừa rồi túm lấy Diệp Vô Phong nói: "Anh vào trong làm gì? Mau gọi cảnh sát đi!"
Diệp Vô Phong cười nói: "Không sao, tôi vào xem một chút.
Nếu có thể thuyết phục thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều."
Dương Qua nhanh chóng khó chịu, nói: "Anh vào đó có ích lợi gì? Anh sẽ chỉ làm tổn thương chính mình thôi.
Người đàn ông đó còn cầm một con dao đấy.
Nếu anh ta đâm anh, anh sẽ đi đời nhà ma."
Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Yên tâm đi, sẽ không đâu."
Dương Qua nghe vậy lập tức buồn bực, nhưng cũng không thể phản bác lại cái gì, người ta cam tâm làm như vậy, anh ta cũng không thể xen vào được.
Vì vậy, anh ta để cho Diệp Vô Phong đi vào.
Diệp Vô Phong bước vào quán nước giải khát.
“Đi đi, nếu bị đâm chết thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh.” Dương Qua nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng anh do dự một lúc rồi đi theo Diệp Vô Phong vào quán nước giải khát.
Khi Diệp Vô Phong bước vào quán nước giải khát, anh nhìn thấy người đàn ông cầm một con dao, trên người cô gái có một số vết thương nhưng không trí mạng,.