Lưu Diễm Diễm cảm thấy những gì Diệp Vô Phong nói rất có lý, nhưng cô ta vẫn không hiểu Diệp Vô Phong đã làm được điều đó như thế nào.
Mặc dù dưới tình huống trên tay sát thủ còn có một khẩu súng bắn tỉa, anh vẫn có thể vượt qua nỗi sợ hãi và giết chết kẻ giết người thành công.
Đây tất nhiên là một điều viển vông đối với họ.
Diệp Vô Phong cười nói: "Quên đi, trước tiên thu dọn những thứ này đi.
Đoán chừng không có cách nào tiếp tục sinh tồn ở nơi hoang dã này nữa, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Bây giờ cả đoàn chỉ còn lại Lưu Diễm Diễm và Trương Hân, vì vậy Diệp Vô Phong muốn chăm sóc họ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Mặc kệ thế nào, chắc là xung quanh không còn nguy hiểm gì nữa.
Vào ban đêm, hai người Trương Hân vẫn tiếp tục ở trong lều trại, còn Diệp Vô Phong tìm một vị trí ngẫu nhiên trên cành cây và ngủ thiếp đi.
"Đối phương đã sắp xếp trước ở nơi này, cho nên chắc là đã biết hành tung của chúng ta.
Nếu đã biết hành tung thì nhất định là có quen biết hai người Vương Triệu."
Diệp Vô Phong nhất thời không đoán ra được, nếu đã quen biết hai người Vương Triệu, tại sao lại giết hai người Vương Triệu?
Mặc dù có vẻ như hung thủ giết người bừa bãi, nhưng Diệp Vô Phong biết trong đó có mục đích, đối phương muốn giết Vương Triệu và Lâm Húc.
Chỉ để che giấu tai mắt của mọi người, cho nên mới chọn cách giết luôn những người khác.
"Người đứng sau bọn họ đã làm chuyện đó, thực sự rất tàn nhẫn.
Vì sự an toàn của bản thân, hắn thậm chí đã giết hai tên thuộc hạ này." Diệp Vô Phong nhanh chóng xác nhận suy đoán của mình.
“Xem ra phải đi gặp người này thôi.” Diệp Vô Phong híp mắt, anh biết, hiện tại hai người Vương Triệu đều đã chết, manh mối ban đầu của anh cũng đã bị cắt đứt.
Sau khi đưa Trương Hân và Lưu Diễm Diễm ra khỏi khu rừng ngập nước, Lưu Diễm Diễm hết sức khiếp sợ nói: "Chỉ có hai người trong số đó đã thoát ra khỏi ngoài, còn những người khác vẫn đang bị mắc kẹt trong khu rừng ngập nước."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Nếu đã như vậy thì báo cảnh sát đi, để cảnh sát tìm bọn họ.
Bằng không, chúng ta sẽ không có cách nào tìm được đâu.
Loại chuyện này cần rất nhiều nhân lực."
Lưu Diễm Diễm gật đầu, Diệp Vô Phong quay trở lại khách sạn của mình sau khi đưa hai cô gái trở lại trường học.
Diệp Vô Phong lấy điện thoại di động ra, đúng lúc này, tin tức của Đường Trảm lại xuất hiện, Diệp Vô Phong vừa liếc nhìn, chính là thông tin vị trí đăng nhập của email đó.
Trước tiên anh rời khỏi khách sạn, sau đó chạy nhanh đến vị trí mà Đường Trảm đã đưa, nhưng anh phát hiện trong quán cà phê Internet vẫn không có người mà anh đang tìm.
Anh lại biết mình đến muộn nữa rồi.
Sau khi bước ra khỏi quán cà phê Internet, anh ngẩng đầu nhìn phố sá xung quanh, cuối cùng chỉ có thể đi về phía cục giao thông, anh biết mình phải dựa vào camera của cục giao thông mới có thể tìm được đối phương.
Nhưng Diệp Vô Phong không nghĩ là có chuyện gì, dù sao đây cũng là tài nguyên mà anh có thể sử dụng, anh đến cục giao thông giải thích mục đích của mình, đương nhiên cảnh sát giao thông sẽ không để cho Diệp Vô Phong tùy ý kiểm tra camera giám sát.
Dù sao thì điều này thuộc về phạm vi riêng tư.
Cục Hồng Thuẫn chưa từng có giấy chứng nhận huy hiệu, cho nên Diệp Vô Phong không có cách nào chứng minh anh cũng thuộc tổ chức của chính phủ, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra.
Mặc dù anh biết rằng Du Kinh Hồng bây giờ đang rất bận rộn, nhưng anh vẫn muốn gọi cho cô ta.
Du Kinh Hồng lúc này đang trốn trong một ngôi nhà và đang lên kế hoạch cho hành động tiếp theo thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô ta lấy ra xem rồi nhấn nút nghe.
“Có chuyện gì sao?” Du Kinh Hồng hỏi.
Diệp Vô Phong bất lực nói: "Tôi cần dùng quan hệ của cô."
Diệp Vô Phong nói ra chuyện mà anh cần phải điều tra, Du Kinh Hồng chỉ thuận miệng đáp lại một chữ rồi cúp điện thoại.
Sờ sờ mũi, Diệp Vô Phong chỉ có thể bất lực cất điện thoại đi, anh biết tính cách của Du Kinh Hồng chưa bao giờ thay đổi, vẫn mạnh mẽ vang dội như thế, chưa bao giờ nói lời thừa thãi.
"Tôi đã nói nếu anh không có chứng cứ thì đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi ở đây.
Anh có thể đến đó ngồi chờ một lát." Cảnh sát giao thông chỉ vào chiếc ghế sắt đằng xa và nói.
Diệp Vô Phong chỉ có thể gật gật đầu, đi tới một bên.
Đợi một lúc, một người đàn ông trung niên đầu trọc vội vàng từ bên trong bước ra, sau đó hét lên với những người trong đại sảnh: "Anh Diệp Vô Phong là ai thế?"
Diệp Vô Phong vung tay lên: "Là tôi."
Người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, nở nụ cười nịnh nọt nói: "Thực sự xin lỗi, đã tiếp đãi không chu đáo rồi, mời đi cùng tôi, cấp trên đã nói với tôi mục đích anh tới đây rồi, tôi sẽ toàn lực phối hợp điều tra với anh.”
Diệp Vô Phong cười nói: "Không sao, mời ông dẫn đường, quả thực tôi có hơi sốt ruột."
Anh đi theo người đàn ông trung niên đi vào cục giao thông, người cảnh sát giao thông kêu anh đợi vừa rồi có chút sững sờ, anh ta không biết rốt cuộc Diệp Vô Phong có lai lịch gì, nhưng khiến đích thân cục trưởng của bọn họ tiếp đón thì không phải dạng tầm thường.”
Nhất thời, toàn bộ nhân viên trong đại sảnh đều thảo luận về thân thế của Diệp Vô Phong, dù sao thì thân phận của Diệp Vô Phong quá bí ẩn.
Diệp Vô Phong đi theo cục trưởng đến phòng giám sát, Diệp Vô Phong nói tên của một số đường phố, bảo cảnh sát giao thông xuất ra những video giám sát của những nơi đó.
Anh bảo những người này lật ngược lại hai tiếng trước, rồi bắt đầu tua đi tua lại, những người trong màn hình cứ thế hiện lên trong mắt Diệp Vô Phong.
Lúc này, cảnh sát giao thông hỗ trợ cũng rất tò mò, họ tự hỏi làm cách nào mà Diệp Vô Phong có thể đồng thời theo dõi giám sát sáu con phố trong tình huống nhanh như vậy.
Ngay sau đó Diệp Vô Phong nói: "Dừng lại!"
Cuối cùng Diệp Vô Phong cũng tìm được người mình cần tìm, nhưng người này đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nên không có cách nào biết được danh tính của đối phương.
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút, nói với cảnh sát giao thông: "Chiếu video ở phố Xuân Hy."
Khi nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi vào phố Xuân Hy, anh lập tức nói với cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông cũng làm theo như vậy, nhưng sau khi vào phố Xuân Hy, người đàn ông đội mũ lưỡi trai thẳng tiến vào một con hẻm nhỏ, không có cách nào để giám sát con hẻm này cả.
Diệp Vô Phong cũng cho phát các video giám sát các con phố xung quanh con hẻm và phát hiện ra những video này không thể nhìn thấy được bóng dáng của đối phương.
“Cống thoát nước!” Diệp Vô Phong nhanh chóng biết đối phương rời đi từ nơi nào.
"Tên nhóc này thực sự thận trọng như vậy sao? Còn nghĩ ra cách để rời đi từ cống thoát nước, đúng là rất cảnh giác." Diệp Vô Phong lắc đầu đầy xúc động.
Anh biết manh mối của mình lần nữa bị cắt đứt, nhưng anh không ngờ dù đã dùng đến camera theo dõi mà cũng không có cách nào bắt được đối phương.
Chỉ là anh cũng biết nếu bắt được dễ dàng như vậy thì cũng chẳng phải cần nah ra tay, cảnh sát địa phương bên này cũng có thể bắt được đối phương.
Hơn nữa phương pháp sinh tồn nơi hoang dã này không phải lúc nào cũng hiệu quả.
Hẳn là bởi vì đối phương nắm bắt rất tốt những chi tiết này, có thể thực hiện toàn bộ kế hoạch rất thành công..