Ở trong Hoàng Đô, mặc dù có loại hậu duệ quyền quý như Triệu Luân, Sa Nguyên, La Phách,… tác phong hành sự thập phần bá đạo, nhưng dù sao nơi đó cũng là dưới chân thiên tử, dù có quá phận cũng giới hạn trong cấp bậc ăn chơi trác táng.
Ở đây, là nhược nhục cường thực, thói xấu của nhân tính phóng lớn đến cực hạn.
Thế giới của võ giả, nắm tay là vương, thực lực vi tôn.
- Tiểu nương tử dáng dấp thực là đẹp, không nghĩ tới ở địa phương thiên dã lại còn có mỹ nữ như vậy, đến, cười cho đại gia một cái!
Một gã tráng hán nhịn không được, đưa tay đẩy Lăng Hàn ra, đi đùa giỡn Thủy Nhạn Ngọc.
Sắc mặt của Lăng Hàn không khỏi đen lại.
“Cười cho đại gia một cái” là lời kịch của hắn có được hay không, hiện tại lại bị một nhân vật như du côn nói ra, chẳng phải là kéo đẳng cấp của hắn xuống?
Hắn đưa tay, nắm lấy cổ tay tráng của hán kia nói:
- Ngay cả vợ của ta cũng dám đùa giỡn, các ngươi thật to gan!
- Sát, lại dám hoàn thủ?
Tráng hán kia sửng sốt, chợt vung kiếm, lại phát hiện tay của mình như bị sắt kẹp, căn bản không thể động đậy. Hắn hung tính đại phát, tay kia quất tới Lăng Hàn.
- Hừ!
Lăng Hàn run tay một cái, ba ba ba, thanh âm xương bể nát truyền ra, chỉ thấy cả cánh tay tráng của hán kia như bột mì, mềm nhũn, tất cả đầu khớp xương đã bị chấn nát bấy.
- A…
Tráng hán kia sửng sốt một lúc mới phản ứng được, chợt thảm kêu lên.
- Thật to gan, lại dám tổn thương người của Hắc Ngũ Bang chúng ta!
Bốn gã đại hán khác giận tím mặt, đều rút binh khí ra, vây hai người Lăng Hàn lại.
Năm người này đều ở Sơn Hà Cảnh, nhưng chỉ là tiểu cực vị mà thôi, hai tiền kỳ, hai hậu kỳ, chỉ có một đạt tới đỉnh phong.
Thủy Nhạn Ngọc đứng ra, chiến ý hừng hực.
Nàng bởi vì phát chút tài, ở trên đấu giá hội cũng mua lại ba khối Sơn Hà Thạch, hơn nữa còn mua một ít linh dược, tu vi bây giờ đã trực bức tiểu cực vị đỉnh phong, đang nóng lòng muốn thử, muốn biết thực lực của mình đề thăng bao nhiêu.
Bốn người này có thể nói là tự đưa mình tới cửa.
Nàng quát một tiếng, trường kiếm tuôn ra, nhẹ nhàng như Tiên Tử, quyến rũ lại như Ma nữ.
Bốn người kia nguyên bản còn đắm đuối, nhưng Thủy Nhạn Ngọc tước ra một kiếm, bọn họ nhất thời lộ vẻ kinh hãi, nào còn có ý nghĩ kỳ quái trong đầu, vội huy động binh khí đón đánh.
Dù cho ở trong Xích Thiên Học Viện, thiên tài Nhất Tinh cũng hữu hạn, nhìn khảo hạch nhập học lần này của Bắc Phân Viện sẽ biết, đi qua tầng năm chỉ có hai mươi mấy người mà thôi.
Nhưng Xích Thiên Học Viện là nơi hội tụ thiên tài trẻ tuổi của toàn bộ Loạn Tinh Hoàng Triều, so sánh như thế, liền có thể thấy thiên tài Nhất Tinh hiếm thấy.
Thủy Nhạn Ngọc chính là trên Nhất Tinh, không đủ Nhị Tinh, nhưng đây cũng không phải cố định, thời gian tới khả năng rảo bước tiến lên Nhị Tinh, cũng có thể thối lui đến Nhất Tinh. Bất quá cộng thêm Thần Khí trong tay, chiến lực của nàng bây giờ có thể trên Nhị Tinh!
Trái lại bốn người khác, chỉ là hạng người tầm thường, cũng không có năng lực vượt cấp chiến đấu.
Bởi vậy, cho dù là lấy một địch bốn, nhưng Thủy Nhạn Ngọc lại chiếm cứ chủ động, ưu thế hết sức rõ ràng.
Dù sao, nàng chính là có hai tiểu cảnh giới áp chế, một chọi bốn cũng dễ dàng.
Leng keng leng keng!
Nàng thập phần cường thế.
Tiếu dung ngưng tụ thành băng, so với Lăng Hàn, nàng tự nhiên càng thêm phẫn nộ chuyện bị người đùa giỡn.
- A, a…
Tráng hán bị Lăng Hàn bắt được sợ ngây người, lúc này mới ý thức được hai nam nữ này không dễ chọc, dưới giật mình, tựa hồ ngay cả cánh tay đau đớn cũng không cảm giác được, thẳng đến bị Lăng Hàn tát một cái, hắn mới lại kêu thảm lên.
- Câm miệng!
Lăng Hàn quát một tiếng.
- Ta hỏi ngươi đáp, nếu để cho ta có chút không hài lòng, ta trước phế ngươi một cánh tay, lại đoạn hai đùi, minh bạch chưa?
- Vâng!
Trên đầu tráng hán kia đều là mồ hôi lạnh, nhưng từ thanh âm lạnh lùng của Lăng Hàn, để hắn không chút nghi ngờ đối phương là một người sát phạt quả quyết, vội nhịn xuống đau nhức đáp.
Trong lòng hắn thầm kêu không may, sớm biết đôi nam nữ này cường thế như vậy, đánh chết hắn cũng không lên trêu chọc.
- Nói một chút, trong trấn này có bao nhiêu thế lực, nhà nào mạnh nhất?
Lăng Hàn hỏi, đi tới một địa phương xa lạ, chuyện thứ nhất chính là biết rõ ràng cách cục thế lực của nơi này.
Tráng hán kia vội tổ chức tâm tư một chút, lúc này mới nói.
Đừng nhìn bến tàu Phách Phủ không lớn, nhưng bởi vì rất nhiều người rời bến, ở đây cũng cất dấu lợi ích kinh người, hấp dẫn rất nhiều thế lực.
Lớn nhất đương nhiên là người sở hữu bến tàu Phách Phủ, Dương gia.
Dương gia gia chủ tên Thông Thiên, tu vi Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị. Phóng tới Hoàng Đô, cũng có thể xếp vào thế lực tứ lưu, tương đối bất phàm.
Phách Phủ là xưng hào gia chủ đời thứ nhất của Dương gia, từ nghìn vạn năm trước, Dương gia liền đặt chân tới đây, lịch sử còn dài hơn Loạn Tinh Hoàng Triều. Truyền thừa đến thế hệ của Dương Thông Thiên, đã tiếp cận trăm đời.
Mỗi một đời Dương gia gia chủ sẽ kế thừa xưng hào Phách Phủ cùng Thần Khí Phách Phủ, phẩm chất cao tới cấp tám, có thể đối kháng Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Dương gia có thể tọa trấn nơi này, nghìn vạn năm không suy.
Nơi đây, tất cả đội thuyền đều ở dưới sự khống chế của Dương gia. Mà võ giả rời bến mang theo thu hoạch trở về, Dương gia cũng sẽ thu mua trước tiên, thông thường có thể lấy giá tiền thấp nhất ăn vào.
Vô số năm qua, thế lực Dương gia cường đại, không thể dao động.
Dương gia ăn thịt, dĩ nhiên cũng sẽ lưu chút canh cho người khác. Bởi vậy, ở đây còn có năm bang phái, phân biệt khống chế các loại làm ăn như thanh lâu, sòng bạc, khách sạn… trong trấn nhỏ, vì tranh đoạt khách hàng, những thế lực này bình thường cũng đánh nhau không ít, người chết là chuyện bình thường.
Ở đây không có sinh tử lôi đài gì, một lời không hợp liền có thể đao kiếm tương hướng, động chỉ biết phân ra sinh tử.
Cũng vì vậy, sinh ý của khách sạn nơi này mới sẽ vô cùng tốt, bởi vì vào ở khách sạn, ngươi sẽ được khách sạn bảo hộ, không cần lo lắng khuya khoắt có người mò đến bên giường chém đầu của ngươi xuống.
Dĩ nhiên, khách sạn ở đây thu lệ phí rất xa xỉ, vẫn có rất nhiều người vì tiết kiệm tiền, tùy tiện ở trên đường tìm cái góc nào đó nghỉ ngơi một chút, bất quá đa số không còn đứng lên nữa, tài vật trên người dĩ nhiên cũng bị cướp sạch sẽ.
Hắc Ngũ Bang, chính là một trong năm bang phái dưới trướng Dương gia, khống chế năm khách sạn, ba sòng bạc cùng hai thanh lâu trong trấn.
---------------