Đi dạo một ngày, bọn họ tiến vào một gian tửu lâu, điểm hai bàn món ăn, bắt đầu ăn.
Tuy cấp độ võ đạo của Vân Đính Tinh cao hơn, nhưng bởi vì có chiến trường hai giới, yêu thú cùng loài người đứng ở đồng nhất trận tuyến, không thể giết ăn, nhưng nơi này không giống, yêu thú ngươi muốn ăn, có thể ăn, vậy liền ăn a.
Trong tửu lâu cũng có thịt yêu thú làm món ngon, tất cả mọi người thèm ăn, điểm vài món, ăn cho đã ghiền.
Chụp chụp chụp, cũng không lâu lắm, cửa bao sương vang lên, đón lấy, tiểu nhị đẩy cửa vào, lộ ra vẻ khó khăn nói:
- Mấy vị có thể chuyển sang nơi khác hay không?
- Tại sao?
Lăng Hàn hỏi, hắn không có thói quen ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không thể để cho người cưỡi lên đầu mà không nói tiếng nào.
- Cái này...
Tiểu nhị chần chờ một hồi, mới nói.
- Có hai vị khách nhân tôn quý đến, nhưng phòng khách lại không còn, cho nên muốn mời mấy vị dàn xếp một hồi, chưởng quỹ nói, có thể miễn phí một bàn.
Đùng!
Lão nhân sâm lập tức vỗ bàn nói:
- Ngươi thấy chúng ta là người bên ngoài, dễ bắt nạt phải không? Đi, gọi chưởng quỹ của các ngươi đến, sâm gia muốn đá bạo trứng của hắn!
Lăng Hàn không nói gì, nhưng cũng không ngăn cản lão nhân sâm, không ngăn cản chẳng khác nào là ngầm thừa nhận, là dung túng.
Lão nhân sâm vừa thấy, tự nhiên dũng khí mười phần, ở trong tinh vực này, Lăng Hàn không nói vô địch, nhưng thật không cần sợ ai.
Tiểu nhị vô cùng phiền muộn, lại bị một cây nhân sâm chỉ vào mũi mắng, nếu không có đám người Lăng Hàn, hắn thật muốn nấu cây nhân sâm này. Nhưng hiện tại hắn chỉ có ăn nói khép nép mà thôi, nói:
- Thực sự là xin lỗi mấy vị, như vậy đi, bữa tiệc của mấy vị bản điếm bao hết, coi như bồi tội cho các vị.
Hắn được chỉ thị, nếu có thể chỉ miễn một bàn vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng vạn bất đắc dĩ cũng có thể miễn hết, quan trọng nhất chính là phòng khách, nhất định phải cầm về, hai vị quý khách kia thân phận quá cao, là tuyệt đối không thể đắc tội.
Hầu bàn không ngừng bồi tội, rồi lại mơ hồ uy hiếp, cường điệu hai vị quý khách kia thân phận cao quý, vạn lần không phải đám người Lăng Hàn có thể trêu tới.
Đám người lão nhân sâm, con thỏ đều là loại không chịu thiệt, lại thêm mấy người Giang Dược Phong cũng là trẻ tuổi nóng tính, tự nhiên không cam lòng bị người đuổi ra ngoài, không ai không vỗ bàn hò hét, ngược lại muốn gặp gỡ hai người kia là ai, cao quý thế nào.
- Vẫn không có thu thập xong sao?
Một thanh âm vang lên, mang theo vẻ cực kỳ ngạo mạn.
Quen tai.
Đột nhiên trong lòng Lăng Hàn hơi động, cái này không phải Hướng Thừa Duẫn sao?
Lúc trước hắn khai thiên tới, chính là Hướng Thừa Duẫn mang theo ý chí của Tả Tướng đến, thu Đại Lăng Triều làm nước lệ thuộc của Loạn Tinh Hoàng Triều. Lúc mới bắt đầu, quan hệ của hai người vẫn tính không kém, nhưng theo Lăng Hàn từ từ phát triển, trong lòng Hướng Thừa Duẫn khó có thể cân bằng, quan hệ của hai người liền trở nên lãnh đạm.
Đặc biệt là Tả Tướng cảnh cáo Lăng Hàn không nên quá mức tiếp cận Lệ Vi Vi, Hướng Thừa Duẫn tự nhiên theo sát bước tiến của Tả Tướng, cùng Lăng Hàn hoàn toàn phân rõ giới hạn, như người qua đường.
Lại sau đó Lăng Hàn đi Phi Vân Tinh, không có gặp lại được Hướng Thừa Duẫn.
Từ biệt nhiều năm như vậy, kỳ thực cũng không có bao nhiêu năm, ở Thần Giới, hơn mười năm như một cái chớp mắt, Hướng Thừa Duẫn tự nhiên không thể xuất hiện biến hóa gì, vẫn là người tâm phúc ở bên người Tả Tướng, đặc biệt là hiện tại hai vị này hoàn toàn nắm quyền to, Hướng Thừa Duẫn khẳng định tự mình cảm giác bạo rạp.
- Hướng đại nhân, xin ngươi chờ một chút, tiểu nhân sẽ lập tức thu thập phòng ra.
Tiểu nhị đầu đầy mồ hôi lạnh, hiện tại đắc tội ai cũng không thể đắc tội Hướng Thừa Duẫn a, đừng nói hắn chỉ là một tiểu nhân vật, coi như là thế lực Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ cần Hướng Thừa Duẫn ở bên tai Tả tướng nói xấu vài lời,vậy còn không phải nói sập liền sập.
- Hừ, là những người nào, lại kéo dài như thế, thật to gan!
Lại một thanh âm vang lên, chỉ thấy một thanh niên xông vào, vừa bước vào Sơn Hà Cảnh mà thôi, nhưng trên mặt ngạo khí rất nặng, thật giống như Thiên lão đại, hắn lão nhị vậy.
Hắn nhìn thấy trong bao sương chẳng những có người, hơn nữa còn có một con thỏ cùng một cây nhân sâm ngồi, da mặt liền không khỏi co giật.
Tuy yêu thú rất thông thường, nhưng lẫm lẫm liệt liệt đến Hoàng Đô của Nhân tộc như vậy, cái này cũng thật là có chút kỳ lạ.
Hơn nữa, ba nữ tử nơi này đều đẹp đẽ, một cái ngây thơ, một cái thành thục đầy đặn, cái cuối càng thêm mê người, sáng rực rỡ như tiên, khuôn mặt cực kỳ đẹp, quả thực như nữ hoàng đại nhân trong truyền thuyết, khiến người ta vừa thấy liền muốn mất hồn.
Nhưng Thiên Phượng Thần Nữ dù sao không phải Loạn Tinh nữ hoàng, bởi vậy người trẻ tuổi này cũng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, ngạo nghễ nói:
- Các ngươi là người nào?
Trong khi nói chuyện, Hướng Thừa Duẫn cũng đi vào phòng khách, nhưng bởi vì góc độ, hắn không nhìn thấy Lăng Hàn, hơn nữa bởi vì tu vi của Lăng Hàn quá cao, khí tức nội liễm, hắn cũng hoàn toàn không nhìn ra Lăng Hàn mạnh mẽ.
Đương nhiên, coi như hắn nghĩ như thế nào đi nữa, cũng không thể nghĩ tới đây chính là Lăng Hàn, hơn nữa còn bước vào Tinh Thần cảnh, ngay cả Tả Tướng đại nhân cũng có thể dễ dàng đánh bay!
Hắn biểu hiện ngạo nhiên, tuy chức quan của hắn không biến hóa chút nào, nhưng hiện tại Tả Tướng chưởng nửa giang sơn, giá trị bản thân hắn tự nhiên cũng dâng cao vô số lần, có vẻ càng thêm tự cao, ngạo mạn.
Hắn rõ ràng nhìn ra nơi này có mấy người khí tức sâu không lường được, nhưng không có để ở trong lòng.
Tinh Thần cảnh ở Loạn Tinh Hoàng Triều chỉ có mấy cái, vì lẽ đó mấy người này tuyệt đối không thể là cường giả như vậy, nhiều lắm là Nhật Nguyệt Cảnh. Như vậy Nhật Nguyệt Cảnh hắn sợ cái gì? Không những không sợ, nhân vật như vậy còn phải tâng bốc nịnh nọt hắn!
Người trẻ tuổi hiện nay mời hắn uống rượu, chính là thiên kiêu Lỗ gia Lỗ Hữu Tinh, thế lực Nhật Nguyệt Cảnh, lần này là đặc biệt tới làm mai cho hắn, có ý gả hòn ngọc quý trên tay Lỗ gia cho hắn.
Phải biết, vị minh châu Lỗ gia kia mấy năm gần đây danh tiếng mạnh mẽ, trở thành một trong Hoàng Đô tứ đại mỹ nữ, thay thế đám người Lệ Vi Vi, ai bảo các nàng bước vào Sơn Hà Cảnh, một đời người mới thay người cũ, lịch sử đều là như vậy.
Hướng Thừa Duẫn nguyên bản có chút tơ tưởng với Lệ Vi Vi, nhưng hắn có tự mình biết mình, ở trong mắt Tả tướng, hắn chỉ là một con chó hữu dụng, biết nghe lời, làm sao xứng cưới Lệ Vi Vi?