Chỉ luận tốc độ, cùng cấp, không, cùng cảnh giới hẳn là không có ai có thể so với Lăng Hàn, mà nói đến uy lực, dung hợp Thiên uy, Lôi Đình Kiếm Pháp đồng dạng không thể coi thường.
Lăng Hàn không khỏi lộ ra vẻ giận dữ, bọn họ không có trêu chọc ai, lại bị vô duyên vô cớ bắn một mũi tên, đây là ý gì?
Chỉ là, vẫn không có chờ bọn hắn đi tìm người đánh lén tính sổ, liền thấy một nam tử bay lướt lại, trên mặt mang theo một tia tức giận, mà sau đó, còn có hai tên lão giả, vừa nhìn chính là người hầu.
- Người phương nào ngăn trở bản thiếu săn bắn?
Nam tử này nói, mặt đầy ngạo khí.
Săn bắn? Hắn xem Tiểu Thanh là yêu thú phổ thông?
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn vốn là người bao che khuyết điểm, hiện tại Tiểu Thanh bị người vô duyên vô cớ bắn một mũi tên, hắn há có thể không giận?
- Đây là thú sủng của ta, nhưng suýt chút nữa bị ngươi gây thương tích, ngươi muốn bồi thường thế nào?
Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói.
- Bồi?
Nam tử kia không khỏi bật cười, lúc này hai tên lão bộc cũng theo tới, nhưng căn bản không thèm nhìn tới mấy người Lăng Hàn, chỉ cung kính đứng ở phía sau nam tử.
- Thực sự là chuyện cười, lại còn có người dám muốn Liễu Thế Nguyên ta bồi tiền.
- Không bồi? Cũng được.
Lăng Hàn gật đầu, thời điểm Liễu Thế Nguyên cho rằng hắn kinh sợ.
- Ta cũng bắn ngươi một mũi tên, liền coi như hòa nhau.
Liễu Thế Nguyên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giận tím mặt.
- Ngươi là đang tìm chết sao?
Từ khi ca ca của hắn trở thành Vương giả, còn có người nào dám nói với hắn như vậy?
- Hoặc là xin lỗi, hoặc ăn ta một mũi tên!
Lăng Hàn lạnh nhạt nói, ngữ khí cực kỳ kiên định.
- Làm càn!
Hai tên lão bộc nhảy ra ngoài.
- Lại dám nói chuyện với Thiếu chủ nhà ta như vậy, còn không mau mau quỳ xuống nhận lấy cái chết!
Liễu Thế Nguyên ôm hai tay ở trước ngực, cười lạnh nói:
- Ngươi có biết ta là ai không?
Phốc!
Bên Lăng Hàn hầu như mỗi người đều bật cười, đây là lời kịch tiêu chuẩn của nhị thế tổ a.
- Ngươi, các ngươi!
Liễu Thế Nguyên nổi giận, đây là thái độ gì?
- Lớn mật!
Hai tên lão bộc đồng thời giết ra, không chút kiêng kỵ nào mà phóng thích uy thế bản thân.
Đinh Bình bước ra, Cửu Yêu không cam lòng yếu thế cũng bước ra, oành oành, hai người tất cả ra một quyền, nhất thời, hai tên lão bộc miệng mũi phun máu, thân thể bay ngang, bị đánh bay trở lại.
Đùng, đùng, hai người nằm ở trên mặt đất, hừ hừ y y, nhưng làm sao cũng bò không lên được.
Cái này!
Liễu Thế Nguyên không khỏi sợ hãi, tuy hai người này đều là tôi tớ của hắn, nhưng thực lực còn mạnh hơn hắn, hắn chỉ là ỷ vào gia thế, đặc biệt là phúc ấm của huynh trưởng mới có tư cách sai khiến hai tôi tớ Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn.
Nhưng bọn họ lại không phải đối thủ một quyền của hai người trẻ tuổi kia!
- Ngươi, các ngươi không được làm loạn!
Thấy Đinh Bình cùng Cửu Yêu ép lên một bước, Liễu Thế Nguyên vội vã rút lui, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng, làm sao cũng không ngờ, chạy đến nơi đây săn bắn giết thời gian, lại sẽ chọc ra đại họa.
Lăng Hàn cũng lười phí lời, vận chuyển Diệt Long Tinh Thần Tiễn, xèo, kim quang lóe lên, đã bắn tới vai trái của Liễu Thế Nguyên, đùng, cả cánh tay của hắn nổ không còn, máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Đây đương nhiên là Lăng Hàn hạ thủ lưu tình, bằng không cường giả như hắn ra tay, chỉ là Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị làm sao có khả năng sống?
- Ngươi, ngươi…
Liễu Thế Nguyên đau đến nước mắt nước mũi chảy ra.
- Anh ta chính là Liễu Quân Thiên, ngươi dám đối với ta như thế, ca ca ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Cút!
Lăng Hàn phất phất tay, cũng không có hứng thú biết Liễu Quân Thiên là ai, đến liền đánh a.
- May là Tiểu Thanh nhà ta không có chuyện gì, bằng không chặt đầu chó của hắn!
Giang Xảo Linh khó chịu nói, nàng cùng lão nhân sâm, con thỏ, Tiểu Thanh, Thạch Nhân quan hệ tốt nhất, hiện tại là cưỡi ở trên người của Tiểu Thanh, xoa xoa lông vũ của nó.
Tất cả mọi người bật cười, Giang Xảo Linh bướng bỉnh linh động, không giống Đinh Chi Chi ôn nhu nghe lời, nhưng rất biết lấy lòng, trưởng bối nào cũng vô cùng yêu thích, cưng chiều nàng, cái này cũng là sức lực để nàng dám gây họa.
- Đi thôi.
Mọi người đi tới, tuy cái đầm lầy này không nhỏ, nhưng tốc độ của mọi người cỡ nào, chỉ hơn nửa ngày liền đi ra khu vực này, phía trước xuất hiện một toà thành lớn.
Bọn họ tiến vào trong thành, một là nghỉ ngơi, hai là tìm hiểu tình huống, làm sao cũng phải biết Tinh Sa Vũ Viện ở đâu chứ?
Đây là một cổ thành, tồn tại không biết bao nhiêu năm, không cần vào thành, xa xa liền có thể cảm giác được một luồng khí tức cổ lão tang thương, đi vào trong thành, cảm giác này càng thêm rõ ràng, một khối gạch một khối đá cũng toả ra lịch sử.
Địa điểm tìm hiểu tin tức tốt, vĩnh viễn là tửu lâu, bởi vậy, đoàn người tìm khách sạn, cũng không mướn phòng khách, mà ngồi ở trong đại sảnh, vừa ăn vừa nghe người bốn phía nghị luận.
Quả nhiên, bọn họ cấp tốc hiểu rõ thế giới xa lạ này.
-... Này này này, các ngươi có nghe nói không, Bách lão thế gia Thất thiếu gia ở nửa tháng trước vừa cưới thiên kim của Chưởng môn Thạch Pha Môn.
- Phốc, không phải chứ, Bách lão thế gia Thất thiếu gia không phải được xưng mỹ nam tử vạn năm khó gặp sao, mà vị thiên kim kia của Thạch Pha Môn có người nói không chỉ cực kỳ xấu, hơn nữa tính cách hung ác, đây là hoa tươi cắm vào... Ạch, ngược lại là chà đạp a.
- Khà khà, Bách lão thế gia cũng không có cách nào, bị kẻ địch lâu năm Liễu gia áp sát, chỉ có thể thông gia với Thạch Phá Môn.
- Liễu gia a, ra một thiên tài!
- Hừm, thực sự là thiên tài, có người nói bảy ngàn năm trước đã từng được Nhiên Đăng Thánh Nhân tán thưởng một câu.
- Cái gì, đồ đệ thứ bảy của Tinh Sa Đại Thánh, Nhiên Đăng Thánh Nhân chính mồm khen qua?
- Bằng không thì sao?
- Liễu Quân Thiên, bảy ngàn năm trước chỉ vừa phá vào Sơn Hà Cảnh, nhưng hiện tại đã là Tinh Thần Cảnh trung cực vị, có người nói cách đại cực vị cũng không xa, tốc độ tu luyện như vậy thực sự là đáng sợ.
- Lần này hắn tất vào Tinh Sa Vũ Viện!
- Không nói cái khác, Nhiên Đăng Thánh Nhân sẽ nhìn với con mắt khác, lần này lại là chín Thánh đồng thời chiêu thu đệ tử, tiến vào Tinh Sa Vũ Viện tất nhiên là chuyện chắc như đinh đóng cột.
- Không nói thành Thánh, bước vào Hằng Hà Cảnh tuyệt không thành vấn đề.
- Hằng Hà Cảnh a, chà chà sách!
Tất cả mọi người cảm khái, cho dù ở nơi có mười Thánh, Hằng Hà Cảnh cũng có thể xưng một tiếng cường giả, người có thể đạt đến một bước này rất ít ỏi.