Tiêu Đông cười to bảo, không nương tình đổ thêm dầu vào lửa:
- Ha ha ha! Thiết huynh, xem ra thánh tử của quý giáo tu luyện chưa đủ.
Tiêu Đông cười nhạt, Tiêu Thắng phút cuối dùng chiêu thừa thắng truy kích rất khéo, trực tiếp tổn hại nặng Trưởng Tôn Lương.
Lần này đối phương rất có thể phải nuôi hai, ba năm, sẽ bỏ qua Trảm Trần Uyên mở ra.
Thiên kiêu như vậy tuyệt đối sẽ chọn bốc ra Tiên cấp trong Trảm Trần Uyên, nếu bỏ lỡ là chờ đợi ngàn vạn năm.
Tức là Tiêu Thắng có thể dẫn trước đối phương ngàn vạn năm.
Dù trong ở trong Tiên Vực ngàn vạn năm là rất dài, đủ để Tiêu Thắng dẫn đầu trở thành cường giả Phân Hồn đại viên mãn, san bằng hết Hắc Nguyệt giáo.
Hắc Nguyệt giáo chủ xanh mặt, pháp tắc quấn quanh người gã, không ai thấy biểu tình của gã.
Tiêu Đông vẫy tay với Tiêu Thắng:
- Quý giáo đã không có người xuất chiến vậy lão phu đi đây.
Đã đủ uy rồi, nên rút đi.
Chợt có tiếng quát:
- Khoan!
Một thanh niên chậm rãi bước ra, mỉm cười nói:
- Ta tới khiêu chiến!
Là Lăng Hàn!
Mọi người trên khán đài lộ biểu tình phấn chấn. Lúc trước nghe nói Lăng Hàn từng chiến đấu với Trưởng Tôn Lương không phân cao thấp. Trưởng Tôn Lương bị thương là do luận bàn với Lăng Hàn, không ngờ trùng hợp như thế, hôm nay gặp một siêu thiên tài. Lăng Hàn đã đấu ngang tay với Trưởng Tôn Lương, Trưởng Tôn Lương bị thương thì chắc hắn cũng vậy.
Trận chiến này vẫn rất nguy hiểm.
Tiêu Thắng liếc Lăng Hàn:
- Ngươi?
Tiêu Thắng khinh thường nói:
- Ngươi là ai? Xứng khiêu chiến với ta?
Tiêu Thắng đã đánh bại Trưởng Tôn Lương, thành vua mới trong thế hệ trẻ, ai cũng có thể khiêu chiến với gã sao?
Nếu chó mèo gì cũng được thì chẳng phải là Tiêu Thắng bận chết rồi.
Lăng Hàn không giận, dù sao lát nữa đánh gã mềm như chuối.
Lăng Hàn cười nói:
- Vừa rồi ngươi nói ai không phục có thể khiêu chiến với ngươi, không giới hạn số lượng?
Tiêu Thắng lạnh lùng nói:
- À, trừ ngươi ra còn có ai không phục?
Lăng Hàn quay đầu hỏi Nữ Hoàng:
- Nương tử, nàng chịu phục không?
Nữ Hoàng đầy bá khí nói:
- Không phục!
Dù không phải nể mặt Lăng Hàn thì Nữ Hoàng cũng không chịu phục, nàng kiêu ngạo hơn bất cứ ai.
Lăng Hàn cười tủm tỉm nói:
- Ngươi thấy đấy, hai chúng ta không phục nên cùng nhau đánh ngươi được không?
Giống như đang nói hôm nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, rất là tùy ý.
Tiêu Thắng dâng lên lửa giận, tại sao cái tên này khiến người ghét như vậy, chỉ nói mấy câu đã chọc tức gã rồi. Tiêu Thắng liếc qua Nữ Hoàng, lửa giận nhanh chóng xẹp ngay.
Phong thái đó quá động lòng người.
Tiêu Thắng lập tức quyết định dù cướp cũng phải mang nữ nhân này về Bách Hoành thành.
Nghĩ vậy Tiêu Thắng nói:
- Được rồi, hai người cùng lên đi.
Lăng Hàn cười gian, từ từ vòng qua sau lưng Tiêu Thắng. Lăng Hàn và Tiêu Thắng, Nữ Hoàng thành điểm tam giác.
Lăng Hàn cười nói:
- Nương tử, chúng ta đem tên này làm banh đá đi.
Nữ Hoàng gật đầu nói:
- Được!
Suy nghĩ của Nữ Hoàng rất đơn giản, thấy gai mắt là đập chết ngay. Nhưng Lăng Hàn muốn chết thì nàng vui vẻ theo.
Biểu tình của Tiêu Thắng trở nên khó coi, hai người này khinh thường gã tới cỡ nào mà muốn kẹp gã ở giữa làm banh đá?
Định liên hợp với nhau sao?
Hoàn toàn không phải, là kiểu ngươi đá qua ta đá lại, không khác gì đấu đơn.
Đến độ cao như bọn họ không sợ xa luân chiến, nguyên lực như biển, khí huyết vượng thịnh, có đấu mấy chục năm cũng không kiệt sức.
Tiêu Thắng tức giận quát:
- Cái miệng rất tiện, xem ta xé nó đây!
Tiêu Thắng nhảy người lên lao vào Lăng Hàn.
Thấy Tiêu Thắng xông tới, Lăng Hàn đấm một cái:
- Nương tử, đỡ banh!
Bùm!
Tiêu Thắng bị đánh bay.
Với thực lực hiện tại của Lăng Hàn thì Nữ Hoàng và Trưởng Tôn Lương liên hợp cũng không đánh lại hắn, Tiêu Thắng tầm thường là cái thá gì.
Tiêu Đông:
- ...
Trưởng Tôn Lương:
- ...
Các khán giả:
- ...
Mợ ơi, bị hoa mắt sao? Tiêu Thắng bị một đấm nhẹ nhàng đánh bay?
Chắc chắn Lăng Hàn không sử dụng tiên thuật nào trong đòn vừa rồi, không có ký hiệu đại đạo, ánh sáng quy tắc. Nếu đây mà là tiên thuật thì là pháp chưa từng có.
Chỉ một đấm nhẹ nhàng mà Tiêu Thắng đã bay... bay!
Có ai ngờ? Ai tin tưởng?
Trưởng Tôn Lương thật sự đánh ngang tay với Lăng Hàn sao? Ui, chẳng lẽ không phải Tiêu Thắng lợi hại mà vì Trưởng Tôn Lương bị thương quá nặng nên gã mới thừa dịp đó?
Nếu không thì là lúc trước Lăng Hàn không dùng hết sức.
Người không tin được nhất là mấy người Thương Nguyệt thành. Bọn họ biết Lăng Hàn rất lợi hại nhưng chỉ mới biết hắn có thể đấu ngang ngửa với Trưởng Tôn Lương, bây giờ thấy hắn phát uy thì bọn họ ngây ngốc.
Đây thật sự là người sao?
Vèo!
Tiêu Thắng xẹt qua không khí bay hướng Nữ Hoàng.
Tuy Tiêu Thắng bị một cú đấm choáng váng nhưng Vương giả dù gì là Vương giả, thấy có người xuất hiện trước mặt gã liền đấm một cú giành tiên cơ ngay.
Nữ Hoàng ra tay, ngón tay như ngọc khiến người mát mắt, nhưng chưởng lực vô cùng hùng hậu. Chưởng đánh ra, kỳ hiệu đại đạo vô tận dày đặc hù chết người.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Thắng và Nữ Hoàng đánh nhau kịch liệt, qua đó nhìn ra gã cường đại, có thể đấu với nàng hơn ba mươi chiêu mới bị một chưởng đánh bay đụng vào Lăng Hàn.
Các ngươi thật sự xem ta như banh!
Tiêu Thắng tức chết, gã hét to thừa dịp bay giữa không trung vận dụng lưới dao lửa, đây là một trong đại chiêu mạnh nhất của gã. Bị hỏa nhẫn chém trúng sẽ bị thương đại đạo, rất chết người.
Lăng Hàn mỉm cười vươn tay ra chộp lưỡi dao lửa.
Tiêu Thắng vốn muốn lấy hỏa nhẫn đâm Lăng Hàn, thấy hắn chủ động vươn tay chộp thì càng không né. Bàn tay Lăng Hàn vững vàng bắt lấy hỏa nhẫn.
Trưởng Tôn Lương biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Phút cuối Trưởng Tôn Lương ăn hỏa nhẫn của Tiêu Thắng khiến mảnh nhỏ quy tắc lửa vào người, hòa thành một với thân thể, rất khó bài trừ ra.
Bị thương như vậy dù có là cường giả Trảm Trần, Phân Hồn ra tay cũng khó thể giải quyết, vì nó dung hợp vào cơ thể, cưỡng ép bài trừ sẽ gây ra tổn thương đáng sợ cho thân thể.
Lăng Hàn dùng tay chộp hỏa nhẫn là tự chuốc khổ.
Không thể bởi vì ngươi một kích thành công liền coi thường Tiêu Thắng, người này là Vương giả thật sự, thực lực cao... phụt.
Trưởng Tôn Lương còn đang suy nghĩ trong bụng thì thấy Lăng Hàn chộp hỏa nhẫn rồi đá vào ngực Tiêu Thắng.
Bùm!
Tiêu Thắng lại bị đá bay hướng Nữ Hoàng.
Cái này... Trưởng Tôn Lương há hốc mồm câm nín.
Trưởng Tôn Lương thấy ngón tay Lăng Hàn không bị gì, không có một chút vết khét đen nào.