Tuy rằng chỉ kém một phân, không có đạt thành điều kiện Thiên phạt, bởi vậy tuy rằng lôi vân ngưng tụ thành hình, nhưng mà cũng không có Thiên phạt hủy diệt đánh xuống.
Nếu như dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, bị Đinh Diệu Long này thi triển Vạn Quỷ Linh đánh tới, như vậy tuyệt đối sẽ xong đời.
Khá tốt, may mà hiện tại bọn hắn biết rõ. Biết rõ thì dễ làm, dù sao đây cũng chỉ là Chuẩn tiên khí tương đương với Tứ trảm mà thôi.
Một mình Đinh Diệu Long độc chiến hai đại Tứ Trảm lão tổ, chẳng những có thể áp chế được hai đại lão tổ khiến cho hai người gà bay chó chạy mà còn có thể ra tay công kích Lăng Hàn và Nữ hoàng. Người hắn muốn giết nhất chính là Lăng Hàn.
Nếu như để cho Lăng Hàn lại chạy đi, như vậy tuyệt đối sẽ xong đời.
Tiểu tử này phải chết.
Lăng Hàn và Nữ hoàng không ngừng vận chuyển Điện Thiểm, sau khi trở thành Trảm Trần, vô luận là phương diện lực lượng hay là quy tắc bọn hắn đều tăng lên vô số lần. Bởi vậy cũng không tới mức dùng Điện Thiểm vài lần sẽ không còn chút sức lực nào.
Không có lùi lại, Lăng Hàn muốn biết Tà vật này rốt cuộc có bao nhiêu uy năng, như vậy hắn mới có thể quyết định xem lúc nào giết trở lại.
Khi lần nữa trở lại, hắn tuyệt đối sẽ không trốn, mà muốn phá hủy tất cả.
- Lão tổ.
Đúng lúc này chỉ nghe một thanh âm quát, tràn ngập vẻ phẫn nộ.
Là Đinh Tùng.
Lúc trước hắn đi Hàn gia, vừa mới chạy về, thứ lọt vào trong mắt đầu tiên là Tổ miếu bị hủy, đương nhiên hắn phẫn nộ tới tột đỉnh. Hắn còn lập tức nhìn thấy Lăng Hàn, người này vẫn đứng đó, trực giác hắn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do Lăng Hàn tạo thành.
Chỉ là hắn cũng không đoán sai một chút nào.
- Người này là Lăng Hàn?
Bên cạnh Đinh Tùng còn có một người, một thân hắc y, trên y phục có một bông hoa, giống như là con nhện, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi bất tri bất giác cảm thấy buồn nôn.
Nam nhân này nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên mặt có một vết đen kéo dài từ mặt tới cổ, đoán chừng bên dưới ngực cũng có, chỉ là bây giờ còn chưa nhìn thấy mà thôi.
Hắn nhìn lên trên mặt Nữ hoàng một chút, không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm, ánh mắt bắt đầu biến hóa kịch liệt.
- Bẩm đại nhân, ác tử kia chính là Lăng Hàn.
Đinh Tùng vội vàng cung kính đáp lại.
Hắc y nhân này gọi là Hàn Hồng Phi, chính là một vị Dương Hồn lão tổ của Hàn gia.
Phân hồn tứ cảnh, Thiên, Địa, Âm, Dương. Tuy rằng Dương Hồn chỉ là tầng thứ nhất. Nhưng mà từ Trảm Trần tới Phân hồn, bước này rất lớn, giống như từ Sáng Thế cảnh tới Trảm Trần cảnh vậy. Mặc ngươi là thiên kiêu tới đâu cũng không thể bù đắp được.
Ánh mắt Hàn Hồng Phi không nỡ rời khỏi người Nữ hoàng, sau đó hắn nhìn về phía Lăng Hàn, thản nhiên nói.
- Ngươi tự sát đi, còn nữ oa nhi kia, tới đây.
Đây hoàn toàn là mệnh lệnh của hắn.
Đây là chuyện đương nhiên, hắn là cường giả Dương hồn, nơi này có ai đủ tư cách là địch thủ của hắn chứ?
- Đại nhân, nơi này là Thương Nguyệt thành.
Lão tổ Đoạn gia không nhịn được nói.
Thương Nguyệt thành, phía trên bọn họ là Hắc Nguyệt giáo. Trên Hắc Nguyệt giáo là Phó gia. Sao lại tới phiên Hàn gia tới nơi này diễu võ giương oai chứ?
- Ngươi đang uy hiếp bổn tọa sao?
Hàn Hồng Phi lập tức lạnh lùng quét mắt nhìn về phía lão tổ Đoạn gia. Khí tức cấp bậc Dương Hồn chấn động, giống như là trời sụp xuống.
Lão tổ Đoạn gia lập tức thổ máu, cảnh giới chênh lệch quá lớn, hắn vừa mới đối mặt đã không thể nào thừa nhận được như vậy.
Lão tổ Long gia nắm chặt hai tay, giận nhưng không dám nói gì. Đối mặt với Vạn Quỷ Linh hắn còn có thể chống đỡ, né tránh. Nhưng mà đối với cường giả Dương hồn, đối phương chỉ cần duỗi tay là hắn có thể bị giết chết.
- Đại nhân, vãn bối không bắt được kẻ này, kính xin đại nhân ra tay.
Đinh Diệu Long thu hồi Vạn Quỷ linh, người Hàn gia đã tới, hơn nữa lại là cường giả Dương hồn. Như vậy Lăng Hàn nhất định sẽ chết chắc, không cần hắn tiếp tục ra tay.
Hàn Hồng Phi làm như không nghe thấy, hắn há lại để mắt tới một Tứ Trảm nho nhỏ? Không nhập Phân hồn, Tứ trảm là cặn bã, hắn lại nhìn Lăng Hàn và Nữ hoàng, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
- Còn thất thầm làm gì?
- Lão thất phu, đầu ngươi bị lừa đá rồi sao?
Lăng Hàn không nhịn được phải mắng to.
- Muốn chết thì tự mình đi mà chết, lão tử đá nát trứng ngươi bây giờ.
Ta kháo.
Hàn Hồng Phi giật mình, sau đó nổi giận lôi đình. Một tiểu bối Nhất Trảm không ngờ lại dám chỉ vào mũi mình rồi mắng? Hắn hừ một tiếng, lập tức chộp về phía Lăng Hàn.
Oanh, lập tức, nguyên lực cuồn cuộn kéo tới. Đây chính là một kích của Phân Hồn cảnh, không phải là thứ mà Trảm Trần có thể so. Ngay cả Tứ trảm cũng chỉ có thể né tránh, không theo kịp.
- lão thất phu, ngươi đang gây tai họa cho Hàn gia. Ta sớm muộn cũng sẽ tới tìm Hàn gia ngươi tính sổ.
Lăng Hàn vứt lại một câu rồi nắm Nữ hoàng trốn vào trong Hắc tháp.
- Siêu Cấp vô địch độn.
Sưu...
Hai người lập tức biến mất.
Ầm ầm. Một chưởng của Hàn Hồng Phi đánh tới hoàn toàn đập hụt, mà vốn Tổ miếu chỉ bị hủy một nửa dưới một kích này lại hoàn toàn tan rã.
Đây chính là cường giả Phân hồn.
KHóe miệng Đinh Diệu Long co giật, hắn chỉ cảm thấy liệt tổ liệt tông nhất định sẽ leo lên mộ rồi tìm hắn tính sổ.
Tìm kiếm tung tích của Lăng Hàn và Nữ hoàng đương nhiên không được, thất bại hoàn toàn.
Chuyện này khiến cho Lăng Hàn biết rõ, ít nhất cường giả Phân Hồn cảnh còn chưa có tư cách phát hiện ra Hắc tháp, Lôi Hỏa đại đế cũng không có phản ứng gì với Hắc tháp. Như vậy con đường an toàn này có thể giữ tới Tiên Phủ cảnh nha.
Nếu nwh gặp được cường giả Thăng Nguyên thì phải thận trọng, dù sao Tiên vương nhất định có thể phát hiện ra sự tồn tại của Hắc tháp, đây là chuyện tiểu tháp năm lần bảy lượt dặn dò hắn.
Hàn Hồng Phi hết sức tức giận, đường đường là lão tổ Dương Hồn ra tay, không ngờ lại tay không mà về.
Hắn không chỉ muốn bắt Lăng Hàn, dùng chính uy nghiêm của Hàn gia đoạt cơ duyên trên người Lăng Hàn. Đây cực có khả năng là công pháp Tiên Vuuowng. Nếu không phải Hàn gia không muốn để cho người ta chú ý. Kỳ thực bọn hắn còn muốn phái ra một vị cường giả TIên Phủ tới.
Cuối cùng Hàn Hồng Phi lại nhìn thấy Nữ hoàng. Sau khi nhìn thấy cũng thực sự động tâm, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy quả thực khiến cho tim hắn đập thình thịch, hoàn toàn không kiềm chế được.
Đáng tiếc tất cả nguyện vọng của hắn đều thất bại, không có biện pháp tìm thấy người, thực lực của hắn cho dù có thông thiên tới đâu cũng là vô dụng.