Chương 2137: Trúc xanh đốm đỏ (Thượng)
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Không nên lãng phí ở trên người những kẻ tạp nham này. Trừ khi gặp phải nguy cơ sinh tử, mới sử dụng nó để bảo toàn tính mạng.
- Được, Nữu biết rồi.
Hổ Nữu ngoan ngoãn gật đầu.
Bọn họ không ngừng tiến sâu vào bên trong. Gặp phải quái vật Dương Hồn, Âm Hồn, bọn họ sẽ ra tay giết chết. Nếu như gặp phải cấp bậc Địa Hồn, bọn họ cũng chỉ có thể nhanh chân bỏ chạy.
Sau vài ba lần như vậy, bọn họ cũng lệch khỏi quỹ đạo phương hướng ban đầu. Nhưng có thể xác định, bọn họ vẫn đang đi sâu vào bên trong sơn cốc. Bởi vì có ba ngọn núi làm chỉ dẫn, dù thế nào bọn họ cũng không có khả năng bị lạc mất phương hướng.
Sơn cốc này lớn đến kinh người. Hơn nữa bọn họ cũng có không cách nào triển khai thân pháp toàn lực chạy nhanh. Bởi vậy tốc độ tiến lên phía trước tất nhiên sẽ không nhanh. Tròn ba tháng trôi qua, bọn họ còn không có đi được quá nửa chặng đường.
Bởi vì bọn họ còn không có chạy tới dưới ba ngọn núi. Đây là dấu hiệu của nửa chặng đường.
- Theo Nghiêm Tiên Lộ nói, ba ngọn núi cũng có cơ duyên.
Lăng Hàn nói.
- Chỉ có điều cụ thể là cái gì, Vĩnh Xương Tiên Vương lại không nói cho hắn biết.
- Vậy chúng ta liền đi xem thử. Cũng sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian.
Nữ hoàng gật đầu.
Bọn họ tiến về phía ngọn núi bên trái. Bảy ngày sau, Hổ Nữu đột nhiên dừng chân đứng lại. Sau đó nàng dùng mũi ngửi ngửi, mắt cũng híp lại:
- Thơm quá!
Đối với mũi của gia hỏa ham ăn, Lăng Hàn đương nhiên là tin tưởng một trăm phần trăm. Hắn hỏi:
- Ngửi thấy được cái gì?
- Mùi thơm của tiên dược!
Hổ Nữu trợn mắt.
- Ngửi rất thơm. Có dược linh ít nhất năm mươi ức năm trở lên. Chí ít cũng là tiểu thành.
- Vậy được, đi xem thử đi!
Bốn người thay đổi tuyến đường, do Hổ Nữu dẫn đường. Nàng một đường vừa ngửi mùi vừa đi. Sau khi đi được chừng trăm dặm, lúc này Lăng Hàn và nữ hoàng mới ngửi thấy được một mùi thơm ngát.
Quả nhiên, không thể so sánh được với gia hỏa tham ăn.
Bốn người đi rất nhanh. Chỉ sau chưa tới nửa canh giờ, ở phía trước bọn họ xuất hiện một cái ao nước đen như mực. Có một mùi tanh tưởi không có cách nào nói nổi. Giữa ao nước lại mọc lên một cây trúc xanh, vừa nhỏ lại vừa dài.
Cây trúc xanh thật giống như một cái ống, dài chừng trăm trượng, cơ bản không mọc lá cây. Chỉ có ở vị trí trên đỉnh mới mọc ra sáu cái lá cây. Sau đó nâng một quả màu đỏ thẫm.
Đến nơi này, mùi thơm của tiên dược ngược lại biến mất.
- Trúc xanh đốm đỏ!
Lăng Hàn lập tức nói.
Hiện tại hắn đã nhớ kỹ tất cả tiên dược của Tiên Vực. Cho dù có vài tiên dược tạp giao xuất hiện, hắn cũng có thể thông qua manh mối tìm ra được "phụ mẫu" của nó.
Thấy ba nàng đều có chút mờ mịt, hắn giải thích:
- Đây đúng là tiên dược. Nhưng phần có giá trị không phải quả màu đỏ thẫm này, mà là sáu cái lá cây, chứa các quy tắc đại đạo khác nhau. Khi dùng chung với nhau, tác dụng với nhau, giống như đặt mình ở bên trong đại đạo. Hiệu quả ngộ đạo tốt đến kinh người.
- Chỉ có điều, toàn thân tiên trúc này là bảo.
- Thân trúc có thể làm binh khí. Nó có tính đàn hồi chí ít có thể sánh bằng chuẩn tiên kim lục tinh. Thời gian càng lâu lại càng bền vững kiên cố, đạt được mười ngàn vạn năm. Có thể sánh ng với chuẩn tiên kim cửu tinh. Vạn ức năm sẽ thành chuẩn tiên kim thập tinh.
- Vậy phải bao nhiêu năm sẽ thành tiên kim?
Nhu Yêu Nữ không nhịn được hỏi, hai mắt đều lấp lánh ánh sao.
Tiên kim, ai không muốn?
Lăng Hàn nói:
- Cực hạn chính là chuẩn tiên kim thập tinh. Không có khả năng xông lên độ cao tiên kim. Đây là hạn chế thiên địa.
Nhu Yêu Nữ cong đôi môi đỏ mọng, tràn đầy vẻ đáng thương.
Chỉ có điều, trong lòng nàng đã phát điên, hận không thể treo ngược Lăng Hàn lên đánh đau một trận. Nam nhân thối tha này, thực sự quá không hiểu phong tình. Nàng lại là mỹ nữ, hắn ôn nhu một ít sẽ chết sao?
Hừ, không phải là muốn cho bản cô nương đáng ghét ngươi sao? Không, bản cô nương sẽ quấn quít lấy ngươi, phiền chết ngươi!
- Còn có quả này.
Lăng Hàn nghiêm nghị nói.
- Tuy rằng nó không thể làm thuốc, nhưng cũng không phải là vô dụng. Đồ chơi này... độc vô cùng kỳ lạ. Một khi bị nước độc dính vào trên tay, khi đó cho dù có chặt tay cũng vô dụng. Toàn thân sẽ lập tức hóa thành máu đen, đáng sợ vô cùng.
- Nhìn màu của thân trúc, gốc cây trúc xanh đốm đỏ này chắc hẳn là khoảng gần năm sáu tỷ năm. Như vậy giới hạn sát thương cao nhất của quả chắc là Thiên Hồn, thậm chí là Tiên Phủ cảnh.
Ba nàng đều biến sắc. Ngay cả Tiên Phủ Cảnh, trái cây này cũng có thể giết bằng độc dược. Hơn nữa còn là trong nháy mắt đã hóa thành máu đen. Thực sự đáng sợ. Các nàng tuy rằng không phải tầm thường. Nhất là Hổ Nữu, có chí bảo hộ thân kinh người, nhưng cũng không thể nào sống sót ở dưới công kích của Tiên Phủ Cảnh.
- Nhìn nước ao này đi. Đó là do khí tức của độc quả tràn tới, hình thành.
Lăng Hàn chỉ vào nước ao vô cùng hôi thối nói.
Vừa mới nghe hắn nói như vậy, ba nàng vội vàng đều che mũi lại. Thảo nào đầu óc mình có chút cháng váng. Hóa ra là trúng độc.
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
- Không cần khẩn trương. Chỉ có tiếp xúc trực tiếp với nước độc mới có hại. Mùi chỉ có hơi thối mà thôi.
Nói là như vậy, nhưng nhìn biểu tình của ba nàng, chính là không cần gốc cây tiên dược này, muốn rời đi.
Nữ nhân, ai, nữ nhân.
Lăng Hàn đi lên vài bước, vòng quanh ao nước, nghiên cứu xem làm thế nào để thu được gốc tiên trúc này.
Đầu tiên hắn trực tiếp ra tay. Nguyên lực ngưng tụ ra thành hình một bàn tay, muốn trực tiếp nhổ tiên trúc ra. Nhưng gốc tiên trúc này lại giống như gắn thành một khối với mặt đất. Hắn muốn rút tiên trúc ra, phải nhổ cả khối đất này lên.
Đổi lại thành địa phương khác, thật ra cũng không có vấn đề gì. Lấy lực lượng của Lăng Hàn lúc này, đừng nói chỉ là một mảnh mặt đất, cho dù mười mấy tinh thể chung vào một chỗ, hắn cũng có thể dễ dàng nâng lên.
Vấn đề, đây chính là bí cảnh thiên địa. Còn có rất nhiều máu của Tiên Vương rơi ra. Có tình trạng biến hóa không có cách nào đoán được, khiến cho việc muốn nâng mặt đất này lên biến thành chuyện không thể nào làm được.
Hắn đưa bàn tay nguyên lực thăm dò tiếp điểm theo.
Xì xì xì.
Nhưng ngay lập tức có những tiếng động vang lên. Chỉ thấy bàn tay nguyên lực của hắn đang bị nhanh chóng ăn mòn. Có thể nhìn thấy rõ ràng, một bàn tay đã chỉ còn lại một nửa, sau đó biến mất sạch sẽ.