Chương 2162: Thu Tổ Thụ
Tốc độ này ngay từ đầu rất chậm. Nhưng chỉ sau một hồi, tốc độ lại trở nên nhanh chóng, gần như dùng mắt thường có thể thấy thấy được. Gốc cây Tổ Thụ cực lớn này thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, thu nhỏ lại. Từ một gốc cây mới bắt đầu dõi mắt nhìn về phía xa cũng không thể nhìn thấy cả thân cây. Đến hiện tại, nó đã hiện ra rõ ràng ở trước mắt, rồi đến biến thành một gốc cây lửa nhỏ.
Gỗ hóa thành ngọn lửa. Điều này đại biểu cho cái gì?
Tổ Thụ đã đưa ra quyết định, muón nhận người kia là chủ.
Là ai?
Vèo.
Liệt Diễm Lôi Kích Mộc đột nhiên từ mặt đất nhô lên, chỉ cao khoảng ba tấc, lại là vô cùng trong suốt. Mỗi cái lá cây đều chịu lực lửa cháy mạnh và lôi điện, cảnh tượng kinh người.
Điều khiến cho trên mặt bốn người Lăng Hàn biến sắc chính là, Liệt Diễm Lôi Kích Mộc đúng là đang chậm rãi bay về phía xa bọn họ.
Thư Nhã Dung sao?
Nữ nhân này quả nhiên không thể coi thường. Cho nàng cơ hội xuất thủ, nàng lại có thể dẫn động Tổ Thụ thiên địa!
Chỉ có điều, Liệt Diễm Lôi Kích Mộc hiển nhiên vẫn đang do dự. Bằng không nó đã trực tiếp phá không bay về phía Thư Nhã Dung, mà không phải ở chỗ này do do dự dự.
Vẫn có hi vọng. Thậm chí, đây mới thật sự là cuộc chiến tranh đoạt.
Bốn người Lăng Hàn đều tiếp tục dẫn động Liệt Diễm Lôi Kích Mộc. Dù thế nào bọn họ cũng muốn "lừa gạt" nó trở về.
Quả nhiên, bọn họ tích cực kích phát. Liệt Diễm Lôi Kích Mộc rất nhanh liền dừng lại, sau đó bay về phía đám người Lăng Hàn.
Đến đây đi, đến đây đi.
Nhưng tiệc vui chóng tàn. Chỉ một hồi Liệt Diễm Lôi Kích Mộc liền dừng lại, sau đó lảo đảo bay ngược lại về phía trái.
Thư Nhã Dung hiển nhiên cũng phát hiện ra có điểm không thích hợp, lại tăng lên mức độ "câu dẫn" lên.
Không hổ danh đã từng là Tiên Vương, lấy sức một mình liền có thể đối đầu với bốn người bọn họ.
Lăng Hàn phóng ra tâm linh.
Ầm.
Ý cảnh của Bất Diệt Thiên Kinh hoàn toàn mở ra, hóa thành một biển lớn, bao vây xung quanh Liệt Diễm Lôi Kích Mộc lại.
Liệt Diễm Lôi Kích Mộc run rẩy mạnh, sau đó vèo một cái, bay về phía Lăng Hàn.
Thời điểm đi tới trước người hắn, gốc cây Tổ Thụ này hóa thành một đạo lưu tinh, tiến vào trong mi tâm của Lăng Hàn, sau đó ở trên thiên linh cái của hắn hiển hóa ra ký hiệu một gốc cây lửa. Nhưng ngay lập tức ký hiệu lại biến mất.
Cuộc tranh đoạt đến lúc này cuối cùng đã tuyên bố kết thúc. Lăng Hàn là người giành phần thắng sau cùng.
Không có cách nào. Bất Diệt Thiên Kinh quá cường đại. Đây chính là công pháp cấp bậc Thiên Tôn. Xét về chất mà nói, thiên hạ hiếm thấy được địch thủ. Nếu không phải Thư Nhã Dung đã từng là Tiên Vương, thủ đoạn vô số, còn có các loại dấu vết Tiên Vương, bằng không căn bản không có khả năng giằng co cùng Lăng Hàn. Ngay cả cơ hội nhúng tay vào cũng không có.
Phía xa truyền đến một tiếng gầm lên giận dữ tràn ngập phẫn uất. Đó là Thư Nhã Dung. Nàng vốn tưởng rằng có thể nhận được Liệt Diễm Lôi Kích Mộc, lại bị thất bại trong gang tấc.
Nàng quả thật có lý do không cam lòng. Bởi vì chỉ cần không có Lăng Hàn tồn tại, nàng thu gốc cây Tổ Thụ này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ở trong đan điền Lăng Hàn, xuất hiện đạo thiên địa bản nguyên thứ 3, cũng khiến cho chúng mạnh mẽ tranh bá. Bản tính đứng ngoài cục diện xem trò vui của bản nguyên hệ lôi đã biến hóa.
Thiên Địa Tổ Thụ, đương nhiên không kém gì Huyền Âm Mẫu Thủy, Cửu Thiên Hỏa, đương nhiên là muốn chiếm một chỗ.
Nhưng hai đại bản nguyên làm sao có thể cam tâm dễ dàng nhường ra vị trí?
Vậy dĩ nhiên sẽ tránh không được một phen tranh đoạt. Ba đạo lực bản nguyên tranh kịch liệt, cuối cùng, ba phần thiên hạ, mỗi bên chiếm một.
Bản nguyên Lôi ở trong kẽ hở tìm được một tia cảm giác tồn tại, chiếm cứ thế giới đan điền chưa đủ ba bốn phần trăm địa bàn. Tình cảnh không tránh khỏi thê thảm.
Như vậy còn chưa phải là thảm nhất.
Càng ngày Lăng Hàn đang nắm giữ sâu hơn các phương diện quy tắc giết chóc, thời gian, không gian. Chúng sau đó dần dần hình thành lực bản nguyên. Không gian bản nguyên Lôi chiếm cứ còn có thể bị ép lại thêm một bước.
Lăng Hàn đưa tay trái ra. Trong tâm niệm thoáng động, trên trán hắn lập tức hiện ra ký hiệu cái cây kia. Sau đó một lực lượng thần dị trào lên. Trên tay của hắn quấn từng ánh sáng màu xanh lục, sức sống vô cùng lan tràn.
Đây là Liệt Diễm Lôi Kích Mộc hóa thành lực bản nguyên, giao cho hắn lực hồi phục cường đại.
Đừng thấy gốc cây này Tổ Thụ bao giờ cũng bị sét đánh, bị lửa thiêu. Nhưng cho dù là như vậy, nó vẫn có thể không chết. Lực sinh mạng lại tràn đầy tới mức nào?
Nó không chỉ có thể trị khỏi thương thế cho mình, mà còn có thể sử dụng ở trên người người khác.
Lăng Hàn còn có hiểu ra được một điều. Đây không phải là tác dụng một mình, còn có thể tham khảo cùng Bất Diệt Thiên Kinh, nâng cao năng lực tự lành vết thương của hắn thêm một bước.
Bất Diệt Thiên Kinh cũng tham khảo các loại công pháp tiên thú, lại dung hợp với lĩnh ngộ của một vị Thiên Tôn, cuối cùng chế tạo ra. Bởi vậy, thiên địa bản nguyên đương nhiên cũng có thể nâng cao uy lực của nó.
Bộ thiên kinh này có khuynh hướng phòng ngự và khôi phục. Bởi vậy, bây giờ được bản nguyên Mộc liền có thể tạo được hiệu quả ngoài dự đoán.
Nếu như sau này Lăng Hàn lại nhận được bản nguyên Thổ, như vậy tất nhiên cũng có thể nâng cao lực phòng ngự của hắn.
- Lăng Hàn, ngươi thật là lợi hại. Mới Ngũ Trảm liền nắm giữ ba đạo thiên địa bản nguyên!
Hổ Nữu hưng phấn nói, hoàn toàn không cảm thấy mất mát khi mình không có thể nhận được thiên địa bản nguyên.
Ở bên cạnh, nữ hoàng cũng nở nụ cười dịu dàng, chỉ có ý mừng thay cho Lăng Hàn.
Đổi lại thành nữ hoàng hoặc là Hổ Nữu nhận được đạo thiên địa bản nguyên này, như vậy Lăng Hàn cũng sẽ cảm thấy cao hứng thay các nàng, hoàn toàn không có đố kị. Đây là người một nhà.
Dĩ nhiên, nữ hoàng và Hổ Nữu có thể thay đối phương cảm thấy cao hứng hay không chính là một chuyện khác. Chắc hẳn quá sức.
Tuy rằng Nhu Yêu Nữ cảm thấy có chút đáng tiếc, lại thần kỳ phát hiện ra, mình rốt cuộc không có bao nhiêu lòng ganh tỵ. Khiến cho trái tim thiếu nữ của nàng thầm thở dài. Sợ là nàng đã thật sự thích oan gia này. Nếu không, nàng thế nào cũng sẽ đỏ mắt?
- Cuối cùng có thể đi về.
Ý niệm này chợt dâng lên. Bọn họ lại trở nên vô cùng được khát vọng, bắt đầu chạy về phía bên ngoài sơn cốc.
Tuy rằng bọn họ tốn hết tám mươi năm sau đó mới đi đến nơi đây. Nhưng phần lớn thời gian bọn họ đều sử dụng để lĩnh ngộ đại đạo chân giải và Diệt Thiên Cửu Kiếm. Bởi vậy rời đi, chỉ cần thời gian ngắn. Chỉ hơn ba tháng, bọn họ đã đi đến được chỗ lối vào sơn cốc.